Ôn Diễn yêu nhất người bạn trai của mình – Giang Mộ Li – nhưng hắn đã chết.
Một căn bệnh lạ bất ngờ xuất hiện khiến Giang Mộ Li qua đời một cách không minh bạch và không rõ nguyên nhân.
Ban đầu chỉ là một đốm mục nát nhỏ không đáng kể. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể, ăn mòn từng mảng da thịt.
Giống như khi bạn thấy một tờ giấy bị tàn lửa bắn vào cháy lan, hay như quả táo bị mốc loang lổ — cả người hắn dần dần trở nên thối rữa, tàn tạ không còn hình dạng.
Dù đã đưa đến bệnh viện tốt nhất, các bác sĩ giỏi nhất cũng không làm gì được. Dù dùng thiết bị hiện đại hay thuốc quý hiếm ra sao, bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Mọi người chỉ có thể bất lực nhìn hắn ngày một mục nát, rữa nát từng chút một.
Ôn Diễn đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đó.
Ban đầu còn hy vọng, nhưng theo thời gian, hy vọng dần bị thay thế bằng tuyệt vọng. Cuối cùng, trong tim cậu chỉ còn lại một nỗi đau lạnh ngắt, nặng nề như tảng đá đè lên lồng ngực.
Ngày Giang Mộ Li mất, trời trong nắng ấm, không một gợn mây.
Người đàn ông yên lặng nằm trên giường bệnh, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ. Ánh nắng nhàn nhạt phủ lên nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn, khiến nụ cười nơi khóe môi càng thêm dịu dàng.
“Diễn Diễn…”
Nghe thấy tên mình, Ôn Diễn lập tức tỉnh lại.
“Em đây.”
Giang Mộ Li quay đầu lại. Nửa bên mặt còn lại đã bị thối rữa, quấn đầy băng gạc. Chỉ có một con mắt vẫn còn lộ ra.
Con mắt ấy lõm sâu vào trong lớp thịt thối đỏ đen, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rơi ra giống một trái nho chín nhũn.
Ai có thể ngờ được, “hoa khôi” của Đại học Hồng Thành – người được biết bao người ngưỡng mộ và yêu thầm, nay lại biến thành một con quái vật như bước ra từ cơn ác mộng?
“Anh tặng em cái này.”
Giang Mộ Li mở bàn tay ra, bên trong là một bông hoa nhỏ màu trắng phấn.
“Bay từ cửa sổ vào. Anh thấy nó đẹp, muốn tặng cho em.”
Ôn Diễn run rẩy nhận lấy, ngón tay như bị lửa đốt cháy.
Trái tim tưởng như đã chết cứng, lại nhói lên một lần nữa.
“Ngoan nào, đừng khóc.” Giọng Giang Mộ Li vẫn dịu dàng, trầm ấm như trước.
“Làm sao anh có thể rời xa em, Diễn Diễn.”
“Ngoài bên cạnh em ra, anh chẳng muốn đi đâu cả.”
Ôn Diễn lau nước mắt, gượng cười – nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả lúc khóc.
Trước giờ, chính Giang Mộ Li luôn là người an ủi cậu.
Dù là người đang bệnh, Giang Mộ Li chưa từng than thở nửa lời. Hắn luôn giữ vẻ dịu dàng, chu đáo, lo cho cảm xúc của Ôn Diễn như khi còn khỏe mạnh.
Yêu càng sâu, lại càng không thể buông tay. Nỗi đau như cứa vào tim.
“Diễn Diễn, anh muốn nhờ em một chuyện.” Giang Mộ Li dịu dàng nói.
Trái tim Ôn Diễn như bị siết chặt. Một điềm gở nặng nề bao trùm.
Cậu cảm thấy Giang Mộ Li sắp nói ra di nguyện cuối cùng.
Trong suốt mối quan hệ này, Giang Mộ Li luôn là người cho đi. Chưa từng đòi hỏi cậu bất cứ điều gì, còn Ôn Diễn thì chỉ biết hưởng thụ sự yêu thương ấy một cách vô tư.
Lần này, cho dù Giang Mộ Li có yêu cầu cậu chết theo, cậu cũng sẽ không ngần ngại mà đồng ý.
Nhưng Giang Mộ Li chỉ đưa ra một mong ước rất nhỏ: “Sau khi anh chết, em hãy đưa anh về quê – thôn Nam Hòe. Hãy để anh yên nghỉ ở mảnh đất yên tĩnh, xa rời chốn ồn ào này.”
Ôn Diễn nghẹn lời, chỉ có thể rưng rưng gật đầu.
Giang Mộ Li mỉm cười.
Trong giây phút mơ hồ ấy, Ôn Diễn lại thấy người mình yêu của ngày xưa — lịch thiệp, nhã nhặn, cao quý, mang theo một khí chất vượt xa con người, đúng như hình mẫu người yêu lý tưởng trong lòng cậu.
Giang Mộ Li siết lấy đôi tay run rẩy của Ôn Diễn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Đừng đau buồn vì anh. Đừng vì mất mát tạm thời mà tuyệt vọng. So với thứ hạnh phúc vĩnh cửu đang chờ thì cái chết chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”
Ôn Diễn chết lặng.
Rồi cằm cậu được nhẹ nhàng kéo xuống. Giang Mộ Li rướn người, trao cho cậu một nụ hôn sâu đậm.
Đó là nụ hôn gắn liền với cái chết.
Cái lạnh xuyên thấu tim cậu, nhưng rồi hóa thành dòng nước ấm chảy tràn khắp cơ thể.
Dài đằng đẵng, sâu sắc, như khắc vào xương tủy.
“Nhớ lấy, linh hồn anh sẽ mãi mãi ở bên em, Diễn Diễn.”
Ôn Diễn nhắm nghiền mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu như nghe thấy một âm thanh sắc nhọn vang lên — đó chính là trái tim cậu vỡ vụn khi mất đi người mình yêu nhất.
***
Hoàng hôn yên tĩnh phủ ánh sáng u ám lên rèm cửa, con đường quốc lộ quanh co uốn lượn, men theo dãy núi trập trùng.
Chiếc xe tang màu đen lặng lẽ lao nhanh, hướng về phía thôn Nam Hòe.
Ôn Diễn tựa đầu vào cửa kính, lim dim sắp ngủ.
Cậu thật sự quá mệt mỏi. Sau khi Giang Mộ Li qua đời, ở Hồng Thành không có người thân thích, mọi việc tang lễ đều do một mình Ôn Diễn lo liệu. Đến giờ cậu vẫn không biết mình đã gắng gượng được như thế nào.
Từ trước đến nay, Giang Mộ Li luôn là chỗ dựa tinh thần của cậu. Giờ hắn không còn nữa, Ôn Diễn cũng gần như sụp đổ.
Nhưng cậu không thể gục ngã.
Cậu còn phải hoàn thành tâm nguyện của Giang Mộ Li: đưa hắn trở về quê nhà.
May mà giấc ngủ là chút cứu rỗi duy nhất cho Ôn Diễn lúc này.
Trong mơ, cậu và Giang Mộ Li cùng dạo bước trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên đại học. Giang Mộ Li dịu dàng kể về quê nhà ở thôn Nam Hòe.
Đó là một nơi như chốn bồng lai tiên cảnh – phong cảnh hữu tình, người dân chất phác, tín ngưỡng cổ xưa vẫn còn giữ được, chưa bị khoa học kỹ thuật cuốn trôi.
Ôn Diễn học chuyên ngành dân tộc học, nghe xong lập tức thấy tò mò, từng nói với Giang Mộ Li: “Ngày nào đó anh phải dẫn em về đó chơi nhé.”
“Đợi thêm chút nữa.” Giang Mộ Li bật cười, chạm nhẹ lên mũi cậu.
Ôn Diễn nghịch ngợm hỏi lại: “Anh đã rời nhà mười mấy năm rồi, chẳng lẽ không muốn về xem sao?”
“Chưa đến lúc nên quay về.” Giang Mộ Li cười càng dịu dàng.
Hiện tại, cuối cùng họ cũng đang cùng nhau về Nam Hòe thôn.
Thật tốt.
Két ——
Chiếc xe tang bất ngờ xóc nảy, phát ra tiếng động lạ và chói tai.
Ôn Diễn bừng tỉnh, phản xạ đầu tiên là nhìn về phía sau – nơi đặt quan tài.
May quá, không có chuyện gì. Chiếc quan tài vẫn nằm vững, chỉ là nắp phía trên bị bật mở, để lộ khuôn mặt mỉm cười bình thản của người đã khuất – Giang Mộ Li.
Ngực Ôn Diễn thắt lại, cậu vươn tay đóng lại nắp quan tài.
Khóa chốt rất chặt, phải dùng sức mới đóng được, phát ra tiếng “kẽo kẹt” rợn người. Không hiểu sao, nắp lại tự động bật ra được như vậy.
“Chết tiệt, cái quái gì vướng vào thế này?” Tài xế ở ngoài xe bực tức làu bàu.
Chuyến xe đưa thi hài Giang Mộ Li về quê đã gặp đủ trắc trở. Thôn Nam Hòe nằm ở nơi hoang vắng, GPS định vị không nổi, xe đi một lúc lại lạc. Giờ mà có thêm chuyện nữa thì đúng là bất ổn.
Ôn Diễn vội xuống xe. Cậu thấy tài xế đang ngồi xổm trên đất, tay thọc vào giữa lốp xe và gầm xe, cố kéo ra một vật gì đó.
Quốc lộ vốn dĩ không nên có vật lạ vướng vào, mà nếu có thì cũng hiếm khi nằm đúng chỗ hiểm hóc như vậy.
Chưa kể tài xế xe tang là người dày dạn kinh nghiệm, lại cẩn thận, chuyện này quá bất thường.
“Để tôi giúp một tay.” Ôn Diễn nói.
Tài xế bật cười, nhìn nam sinh gầy gò, mặt mày xanh xao này như thể Lâm Đại Ngọc phiên bản nam – chỉ cần gió thổi là ngã. Ông ta dùng sức nãy giờ còn không gỡ nổi, cậu giúp được gì?
“Được thôi, cậu thử đi.” Tài xế cũng không nỡ từ chối.
Ôn Diễn vừa đưa tay ra, vật đó tự rơi xuống “lộc cộc”, như thể tự nó buông xuôi, không còn giãy giụa.
“Cái quái gì… Thật kỳ lạ!” Tài xế kinh hãi.
Thứ này bám cứng như thế, dùng cả xà beng cũng chưa chắc nạy nổi. Không lẽ nó là vật có tri giác, vì sợ cậu nam sinh này nên tự rơi ra?
Ôn Diễn cúi xuống nhặt lên. Đó là một bức tượng gỗ, bên ngoài bám đầy bùn đất hôi hám. Cậu lấy khăn giấy lau sạch, thấy hiện ra các đường chạm khắc – thì ra là một pho tượng thần.
Tài xế chắp tay vái lia lịa: “Xin lỗi, đây là vị thần nào vậy?”
Ôn Diễn quan sát kỹ nhưng không nhận ra thần hiệu. Chỉ có thể đoán đây là một loại Thổ Địa – thần địa phương, pho tượng có vẻ rất cổ, có lẽ từ thời nhà Thanh.
“Nhìn mặt hiền lành, chắc là thần lành trong miếu, phù hộ phúc thọ.” Tài xế nhíu mày: “Ai to gan đến vậy mà dám vứt tượng thần giữa đường? Không sợ bị trời đánh à?”
“Chắc là trùng hợp thôi.” Ôn Diễn thờ ơ trả lời.
“Chẳng lẽ là tượng thần có chân tự chạy ra giữa đường ngăn cản chúng ta, không muốn cho chúng ta vào thôn?” Tài xế vừa nói xong thì nhận ra lời mình xui xẻo, lập tức im bặt, tự tát mình một cái rồi quay vào xe.
Xe tang lại nổ máy. Qua cửa kính, Ôn Diễn nhìn thấy tượng thần bị vứt vào bãi cỏ bên lề đường, trông thật đáng thương – như một món đồ rác rưởi không ai cần.
Nhưng rõ ràng cậu nhớ mình đã đặt nó ngay ngắn cơ mà.
Hay là cậu nhớ nhầm?
Ôn Diễn cảm thấy có chút bất an…
Trên xe dường như lạnh hơn, cái lạnh như xuyên thấu vào tận xương tủy.
Để bảo quản dung mạo và hình dáng nguyên vẹn của thi thể, xe tang thường được trang bị hệ thống làm lạnh.
Chẳng lẽ đây là hơi lạnh từ thiết bị đó?
Ôn Diễn co ro lại, lạnh đến mức tay chân tê cứng.
Cậu ước gì Giang Mộ Li có thể ôm lấy mình một cái.
Cậu vốn rất sợ lạnh, dù có đắp bao nhiêu túi giữ nhiệt cũng chẳng ích gì. Chỉ khi được Giang Mộ Li ôm vào lòng, cơ thể cậu mới có thể ấm lên một cách kỳ diệu. Cơ thể Giang Mộ Li lúc nào cũng ấm áp, tay chân dài rộng, có thể ôm trọn cậu vào lòng, kín đến mức không còn khe hở nào.
Khi màn đêm buông xuống, họ thường nằm ôm nhau ngủ trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng. Giang Mộ Li thích ghé sát vào tai cậu, thì thầm những lời yêu thương.
“Anh yêu Diễn Diễn nhiều lắm. Yêu nhất là Diễn Diễn. Chỉ yêu một mình Diễn Diễn.”
“Phải làm sao đây, Diễn Diễn đáng yêu đến mức anh phát điên mất.”
“Anh sinh ra là để yêu Diễn Diễn, đến thế giới này là để gặp Diễn Diễn.”
“Diễn Diễn. Diễn Diễn. Diễn Diễn…”
“Diễn Diễn.”
Bên tai bỗng ấm lên, màng nhĩ rung nhẹ – một giọng nói thì thầm rất gần.
Ôn Diễn hoảng hốt, giật mình như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Cậu lại thiếp đi lúc nào không hay.
Xe tang đã dừng, tài xế quay lại nhắc: “Đến thôn Nam Hòe rồi.”