Ôn Diễn chết lặng.
Nếu đã vô tội, vậy tại sao thần lại bị đày xuống A Tỳ địa ngục? A Bàng La Sát chẳng phải đã nói rằng gom hết mọi hình phạt lại cũng không đủ để xóa hết nghiệp của thần sao?
“Ngươi, tuy bản thân không tạo nghiệp, nhưng vì…” Bình Đẳng Vương ngừng một chút, như không biết nên gọi như thế nào, nên chỉ mơ hồ lướt qua: “…gánh thay mọi nghiệp.”
“Vạn pháp là hư không, nhân quả không sai, nghiệp do mình gánh. Vậy nên, ngươi – kẻ sáng lập ra nhân quả báo ứng – phải mang hết tất cả trên vai.”
Lời của Bình Đẳng Vương, Ôn Diễn không hiểu trọn vẹn, chỉ có thể mơ hồ đoán được ý chính.
Chính là, Cổ Điệp Dị Thần tuy không làm gì sai, nhưng vì một lý do nào đó, thần đã ôm hết tất cả những nghiệp vốn không thuộc về mình nên mới bị đày xuống A Tỳ địa ngục chịu khổ.
Thật lòng mà nói, Ôn Diễn rất kinh ngạc. Cậu luôn nghĩ kẻ này quá đáng thật sự, đầy mưu mô, giảo hoạt, giỏi cãi lý, không ngờ lại có lúc ngu dại đến vậy.
Trước phán quyết của Bình Đẳng Vương, Cổ Điệp Dị Thần không có phản ứng nào, chỉ không ngừng phát ra tiếng khóc thương tâm.
Đám cai ngục kéo ra hàng trăm sợi xích dùng để trói thần lại, vừa cười nhạo vừa mắng chửi rồi áp giải thần đi chịu hình.
Trên đường, chúng dùng nhiều cách khác nhau để hành hạ thần: dùng sắt nung đỏ thiêu mắt, đổ kim loại nóng chảy lên cánh của thần.
Chúng muốn nghe thần kêu la cầu xin như những tội nhân khác, nhưng thần vẫn im lặng, như thể không xem mọi thứ đang xảy ra là thật.
Dù không muốn thừa nhận, Ôn Diễn vẫn không khỏi lo lắng cho thần.
Cậu không biết thần đã trải qua điều gì, tại sao trong ánh mắt lại chứa đầy bi thương đến mức khiến những cực hình ở A Tỳ địa ngục cũng trở nên vô nghĩa.
Ôn Diễn cứ thế nhìn thần bị dẫn qua mười sáu địa ngục nhỏ trong A Tỳ đại thành: bị đập gãy xương, lột da rút gân, móc tim mổ bụng, đun sôi xương thịt…
Nhận hết mọi khổ hình.
Từ đầu đến cuối, thần không có lấy một chút phản ứng.
Thần chỉ đắm chìm trong nỗi buồn.
Khi thấy thần thờ ơ trước mọi cực hình, cai ngục báo lại với Bình Đẳng Vương. Không lâu sau, Bình Đẳng Vương hạ một mệnh lệnh khiến tất cả ngục tốt đều chết lặng.
Thần phải bị đưa đến một nơi gọi là Vạn Quỷ Uyên.
Ôn Diễn chưa từng thấy địa danh này trong bất kỳ sách vở nào, chỉ nghe vài mô tả rời rạc.
Nhưng căn cứ theo phản ứng của đám ngục tốt, không khó đoán Vạn Quỷ Uyên chính là nơi khủng khiếp nhất trong A Tỳ đại thành.
Lạ là, Ôn Diễn không thấy có ai bị phạt ở đó.
Nơi này im lặng tuyệt đối, không có dụng cụ tra tấn, cũng không có đao phủ. Chỉ có một hố đen khổng lồ sâu không đáy, như một vết nhọt độc bị vỡ ra, nằm yên lặng trên nền đất cháy đen.
Ôn Diễn đột nhiên rùng mình. Chẳng lẽ toàn bộ A Tỳ đại thành chưa từng có ai phạm tội nặng đến mức bị đày tới đây?
Bọn ngục tốt ném Cổ Điệp Dị Thần vào Vạn Quỷ Uyên, không dừng lại dù chỉ một giây, trốn chạy khỏi đó như ma đuổi.
Trong khoảnh khắc, thần bị nuốt chửng.
Lúc này Ôn Diễn mới nhìn rõ: Vạn Quỷ Uyên không phải vực sâu thật sự. Sở dĩ nó tối tăm đến vô tận là vì bên trong đầy rẫy ác quỷ u hồn.
Chúng như những đám lửa đen ngòm, tối hơn cả đêm không trăng sao. Chúng lố nhố chen chúc nhau, giãy giụa, rên rỉ, phát ra tiếng thét kinh hoàng.
Con người sợ chết. Chúng sinh ở địa ngục tuy không chết theo nghĩa thông thường, nhưng vẫn có điểm kết thúc. Và Vạn Quỷ Uyên chính là “mộ phần” của chúng.
Tội nhân dù án phạt vô hạn, linh hồn họ không thể mãi chịu khổ hình. Đến một lúc nào đó – một ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm – cuối cùng cũng sẽ bị hành hạ đến hồn tiêu phách tán.
Nhưng đáng sợ là, điều đó không có nghĩa là được giải thoát. Nghiệp lực và nỗi đau trong quá trình chịu hình vẫn còn nguyên.
Khi linh hồn tan biến, nghiệp lực ấy tích tụ lại, hóa thành những ác quỷ trong Vạn Quỷ Uyên.
Chúng là tử vong của tử vong, là nghiệp lực hóa thành. Dù là thiên thần hay thần minh cao quý, rơi vào đây cũng sẽ bị chúng ô nhiễm, ăn mòn, đồng hóa.
Lúc này thần cuối cùng cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bầy ác quỷ giơ vuốt nhọn sắc, kéo thần xuống vực sâu.
Thần cố vỗ cánh để thoát thân, nhưng sau hàng ngàn năm chịu tra tấn ở địa ngục Vô Gian, đôi cánh đã bị lửa đốt, băng giá tàn phá, bị đao rìu chém xé, thương tích chồng chất. Dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Dù vậy, đôi cánh ấy vẫn rất đẹp. Mỗi chiếc vảy đều lấp lánh sáng dịu.
Ôn Diễn cảm thấy nó giống như những vì sao. Chỉ có sao mới tỏa ra ánh sáng thuần khiết và dịu dàng đến thế. Từng ngôi sao sáng lung linh tô điểm trên cánh thần.
Ở nơi địa ngục không có ánh mặt trời, những vì sao đó là ánh sáng duy nhất, ngay cả đám u hồn không còn ý thức cũng bị thu hút theo bản năng.
Chúng như thấy được tia sáng cứu rỗi duy nhất trong cõi đời đen tối, ùa đến cướp đoạt.
Từng ngôi sao bị giật đứt khỏi cánh thần.
Thần không thể bảo vệ được sao của mình. Chỉ có thể khóc nghẹn trong tuyệt vọng.
Ôn Diễn không hiểu thần đang nói gì, nhưng cậu biết: những vì sao đó là báu vật của thần.
Thần đang cầu xin trong đau đớn, đừng cướp đi sao của thần, cố gắng giữ lấy từng ngôi một, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được gì.
Thần mất hết mọi ngôi sao.
Đôi cánh của thần gần như bị hủy hoàn toàn.
Trước kia, cánh của thần từng sáng rực rỡ, đẹp lộng lẫy, với vô số vì sao lấp lánh, tạo nên dải tinh vân rực rỡ nhất.
Ôn Diễn chưa từng thấy thần bay, nhưng có thể tưởng tượng được đó sẽ là một cảnh tượng đẹp đến mức kinh diễm.
Nhưng giờ đây, ba đôi cánh ấy đã tan nát, để lộ những khung xương nhợt nhạt mịn màng, rỉ máu.
Một đám ác quỷ u hồn vẫn đang bám lấy, háu đói cắn xé phần còn lại.
Thần không hề phạm tội gì, nhưng mãi mãi mất đi đôi cánh của mình.
Thần không bao giờ có thể bay lên lần nữa.
Không có cánh, con bướm cũng chẳng khác gì con kiến – nhỏ bé, xấu xí, thấp kém, đáng thương đến mức chỉ còn là bụi đất.
Dù biết đây chỉ là ký ức của Cổ Điệp Dị Thần, không phải chuyện đang thực sự xảy ra, nhưng Ôn Diễn vẫn không kìm được đau lòng đến mức không thở nổi khi trơ mắt nhìn sinh vật đẹp đẽ nhất thế gian bị hủy diệt như vậy.
Cậu từng muốn giúp thần, bất kể ra sao cũng được, chỉ mong thần có thể một lần nữa bay lên, thoát khỏi địa ngục đầy máu và nước mắt này.
Nhưng cậu chẳng làm được gì. Cậu chỉ là một con người bình thường và tầm thường, nhỏ bé đến mức chẳng là gì cả.
Ôn Diễn rất buồn, cứ cố suy nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy bất lực.
Nỗi đau thương và giận dữ dày đặc như sương mù nuốt chửng lấy cậu, khiến ý thức cậu như trôi nổi, như cánh diều đứt dây không còn kiểm soát được, chỉ có thể để mặc cơn gió cuốn mình tới nơi nào đó xa xăm.
Ngay lúc này, cậu bỗng có linh cảm vươn tới một độ cao chưa từng có. Dù không phải đang mơ, cậu vẫn cảm giác được mình đang tiếp xúc và giao lưu với một vị thần ở thế giới khác.
Thậm chí, dường như cả bức tường thời gian cũng có thể bị vượt qua.
***
Đôi mắt bên trái của thần đã hoàn toàn mất đi, mắt bên phải cũng gần như bị ăn mòn đến mù lòa.
Thần chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng dù có thấy được thì cũng sao chứ?
Nơi này chỉ toàn là bóng tối, không có dải ngân hà rực rỡ, không có bầu trời sao lấp lánh và cũng không còn người thần yêu nữa.
Những ngôi sao trên đôi cánh của thần cũng chẳng còn nữa.
Những ngôi sao đó từng là do người thần yêu gắn lên, từng ngôi, từng ngôi một, là món quà và lời thì thầm yêu thương dành cho thần.
Lúc mới sinh ra, thần rất xấu xí, cánh nhăn nheo, chẳng đẹp chút nào. Thần biết người mình yêu thích những thứ rực rỡ, sáng lấp lánh nên rất lo người đó sẽ ghét mình.
Vì thế, thần cố gắng giương cánh, luyện tập bay. Không lâu sau, thần đã trở nên vô cùng xinh đẹp.
Người ấy đã lấy ra những ngôi sao quý giá, tỉ mỉ chọn từng ngôi đẹp nhất, gắn lên đôi cánh của thần như từng chiếc vảy. Mỗi ngôi sao là một câu tình yêu lặng lẽ.
Nhưng giờ đây, chẳng còn gì cả.
Thần mất đi người yêu thương, cũng mất luôn tình yêu người đó từng trao.
Thần mục rữa nơi đây, cho đến mãi mãi.
Ngay lúc sắp chìm vào đáy vực thẳm của Vạn Quỷ Uyên, thần bỗng cảm nhận được một sự tồn tại không thuộc về nơi này.
Dù yếu ớt, xa xăm, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng nó như một luồng ánh sáng mạnh mẽ, soi rọi tâm hồn thần đã bị nghiệp lực ăn mòn.
Thần nghe thấy tiếng gọi của người thần yêu.
Người thần yêu trong tương lai đang gọi tên thần, hy vọng thần lại một lần nữa có thể bay lên, bay cao hơn, xa hơn, thoát khỏi địa ngục tăm tối này.
Thần được sinh ra từ mong muốn của người mình yêu, nên chỉ cần đó là nguyện vọng của người đó, thần nhất định phải thực hiện.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Thần muốn kết thúc sự trói buộc, thần muốn bay khỏi nơi này, thần muốn đi tìm người mình yêu nhất.
Dù phải trả giá lớn đến đâu, thần cũng nhất định phải tự tạo ra đôi cánh mới cho mình.
Vạn Quỷ Uyên như cơn lốc giữa biển khơi, gào thét cuộn trào, đổ về phía đôi cánh tàn chỉ còn khung xương của thần.
Thần điên cuồng nuốt chửng cả Vạn Quỷ Uyên, dùng nghiệp lực để tái tạo máu thịt, dùng ác quỷ để đắp lại từng lớp vảy.
Nơi này có vô số oan hồn và ác quỷ đang gánh nghiệp lực vô hạn, đồng nghĩa với việc thần đang dùng chính mạng sống của mình, chịu đựng sự ăn mòn tàn khốc của nghiệp lực, để tái tạo bản thân.
Nỗi đau này không cách nào diễn tả. Dù gom hết mọi cực hình trước đây thần từng chịu, cũng chẳng sánh được với một phần vạn nỗi đau hiện tại.
Cả linh hồn và bản thể của thần đang dần bị nhiễm bẩn.
Thần sa ngã, trở thành một hình dạng quái dị và khủng khiếp, không còn chút liên hệ nào với sinh vật thánh khiết và mỹ lệ năm xưa.
Giữa tiếng gào rít của muôn ngàn oan hồn, một sinh vật khổng lồ dang đôi cánh ra, như cá voi vọt khỏi mặt biển, lao vút lên trời, mang theo ngàn tầng nghiệp lực cuồn cuộn cuốn theo sau.
Sự biến động này khiến cả A Tỳ đại thành rung chuyển dữ dội.
Bọn cai ngục và lính gác được dẫn đến nơi cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị thần quét ngang qua, cơ thể tan nát thành một khối máu mơ hồ.
Thần vỗ cánh giữa không trung, phá tan địa ngục.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi giới hạn đều trở nên vô nghĩa.
Độ sâu vốn từng là khăng khít của A Tỳ đại thành, giờ đây cũng chỉ còn là một đống đất nực cười không đáng nhắc đến. Dọc theo quỹ đạo bay của thần, mọi thứ ầm ầm đổ sập như núi băng vỡ vụn.
Trong chớp mắt, thần đã dễ dàng hủy hoại hơn nửa tòa A Tỳ đại thành.
Thần hạ xuống nhân gian. Nơi nào có đôi cánh của thần lướt qua, nơi đó mặt trời và mặt trăng đều mất sáng, trời đất chìm trong bóng tối.
Thần sẽ bắt đầu hành trình tìm kiếm người mình yêu.
Người đó đang đợi thần trong tương lai.
***
Mồ hôi lẫn nước mắt từng giọt một lăn xuống từ gương mặt Ôn Diễn, thấm ướt bộ hỉ phục đỏ tươi.
Cậu gần như tận mắt chứng kiến quá khứ của Cổ Điệp Dị Thần, thấy thần đã chịu đựng những hình phạt gần như vĩnh viễn ở địa ngục Vô gián ra sao, lại tận mắt thấy thần đã lấy nghiệp lực ô nhiễm chính mình làm cái giá để một lần nữa có thể tự do bay lên.
Cậu không hiểu tại sao mình lại có cảm xúc mãnh liệt đến thế.
Có lẽ cậu thật sự chỉ là một phàm nhân ngu ngốc, không chỉ không nhận ra bản chất cực kỳ đáng sợ của thần, mà còn ngốc nghếch mà đồng cảm sâu sắc.
Chỉ là, khoảnh khắc thấy thần có thể bay lên lại một lần nữa, cậu thật sự, thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Đùng!
Trên nóc kiệu cưới bỗng nhiên vang lên một tiếng va chạm nặng nề.
Ôn Diễn lập tức tỉnh táo lại — bên ngoài vẫn còn hai sứ giả câu hồn đang chờ để đưa cậu xuống địa ngục!
Chẳng lẽ A Tỳ đại thành đã sửa xong rồi?
Chậc, tốc độ cũng nhanh đấy chứ.
“Nhân loại, vừa rồi, ngươi đã phạm phải trọng tội.” Giọng nói của A Bàng La Sát lúc này nghe còn trầm và đáng sợ hơn trước.
Ôn Diễn ngẩn ra, không hiểu mình lại làm gì sai.
Cậu không biết rằng hiện tại bên ngoài kiệu cưới, không chỉ có hai sứ giả câu hồn.
Trên bầu trời núi Hoàng Lương, giữa những dãy núi hoang vắng không một bóng người, sương đen cuồn cuộn, khí quỷ tràn ngập. Từng đội binh lính âm phủ mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện đang tiến về phía cậu.
Âm binh đã xuất động để truy bắt trọng phạm.
Khí tức lạnh lẽo sắc bén bao phủ bốn phía, từ mọi hướng dồn ép lại khiến cả chiếc kiệu cưới rung lắc “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Những con bướm giấy trắng nâng kiệu trở nên bồn chồn bất an, vỗ cánh sột soạt không ngừng, tạo nên một lớp chắn bên ngoài muốn bảo vệ cậu khỏi bị tổn thương.
Nhưng khí tức từ mười vạn âm binh quá mạnh, dù cho đám bướm giấy trắng lao lên từng đợt không tiếc mạng sống, cũng bị luồng khí đó nhanh chóng ăn mòn, hóa thành những mảnh giấy tả tơi đầy đất.
Bốn vách kiệu đã bắt đầu nứt rạn.
Ôn Diễn sắp phải trả cái giá đắt vì hành động của mình — hành động đã làm rối loạn luật nhân quả.
Lẽ ra Cổ Điệp Dị Thần nên tan biến linh hồn trong vực sâu Vạn Quỷ Uyên, nhưng vì một ý niệm nhỏ nhoi từ Ôn Diễn truyền đến quá khứ, thần đã nhen nhóm lại hy vọng, không tiếc sa đọa thành tà vật để bay lên lần nữa.
Dù cậu làm điều đó trong vô thức, dù cậu không hề hay biết mình đã làm gì thì nhân quả vẫn vì cậu mà thay đổi.
Có nhân thì có quả, có quả lại dẫn đến nhân — như một vòng tròn khép kín nối tiếp nhau.
Cậu chính là một con bướm trên dải Mobius, tưởng như trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã hay, kẹt trong một vòng lặp không thể thoát, mà khi vỗ cánh một cái cũng có thể gây ra một cơn lốc lớn.
Đùng ——!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Chiếc kiệu cưới — nơi duy nhất có thể che chở cho Ôn Diễn — cuối cùng đã vỡ tung hoàn toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai là động phòng rồi đó ~
Li Li: Cùng vợ sinh bé con nào!
Diễn Diễn: Biến ngay! (ノ`Д)ノ
Nhân quả là một giả định rất quan trọng trong truyện này. Có nhân thì có quả, mà có quả thì sẽ dẫn đến một nguyên nhân mới, cứ thế nối tiếp nhau như một vòng tròn.
Tôi thật sự rất thích bộ phim《Hiệu ứng cánh bướm》 — nơi tương lai đều là kết quả từ những nguyên nhân ở hiện tại. Đây cũng là một trong những lý do vì sao nhân vật chính của truyện này được tạo hình là một con bướm.