Skip to main content
🖤Người yêu chết đi sống lại là Tà thần –
🖤Chương 16: Hôn lễ của thần (2)

Ôn Diễn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không dám đối diện với “chú rể” trước mặt.

Đêm nay là đêm tân hôn của cậu, người lẽ ra phải cùng cậu ngọt ngào chung sống chính là Giang Mộ Li, người thì thầm những lời yêu thương bên tai cậu cũng chỉ có thể là Giang Mộ Li.

Thế nhưng hôm nay, cậu lại bị buộc phải lắng nghe một con quái vật, bằng giọng run rẩy si mê, nói với mình:

“Diễn Diễn, em thật sự quá đáng yêu, ta yêu em, yêu em đến phát cuồng.”

“Ta được sinh ra ở đời này là vì em.”

“Chỉ cần có thể tìm thấy em, gặp lại em lần nữa thì cho dù phải phá hủy hàng ngàn, hàng vạn tầng địa ngục, ta cũng sẽ không do dự.”

Những lời này, ban đầu Ôn Diễn vẫn chỉ nghĩ là hoang đường điên dại. Dù sao thì thần luôn luôn có chút điên cuồng.

Nhưng giờ đây, Ôn Diễn đã hiểu rõ, mỗi một câu mà thần nói với mình đều là sự thật, không hề thêm thắt.

Hai cánh tay uốn lượn ôm lấy eo cậu, vừa dịu dàng lại vừa không cho kháng cự.

Tiếp theo là dây lưng bị cởi ra, từng lớp từng lớp quấn lấy rồi chậm rãi tuột xuống, trông có vẻ được buộc chặt nhưng lại dễ dàng bị tháo tung ra, như thể tồn tại của nó chỉ là để tăng thêm chút thú vị.

Ôn Diễn không vùng vẫy, bởi vì mọi sự phản kháng đều vô nghĩa.

Cậu vùi mặt vào gối, ép mình tưởng tượng người đang ở bên mình là Giang Mộ Li.

Nhưng giữa cậu và Giang Mộ Li trước nay vẫn chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.

Không phải vì cậu không muốn, mà là vì Giang Mộ Li không nỡ.

Giang Mộ Li sợ cậu đau nên đến phút cuối cùng chỉ ôm cậu vào lòng mà hôn không ngừng, lông mi cậu run rẩy, mũi đổ mồ hôi nhẹ.

Chỉ cần nghĩ đến Giang Mộ Li, trái tim Ôn Diễn lập tức đau đến muốn vỡ nát.

Giang Mộ Li xem cậu như bảo vật, không nỡ chạm vào, vậy mà giờ đây, cậu lại kết hôn với một thần minh tà ác, thậm chí còn phải bị hắn chiếm đoạt, gieo vào cơ thể mình thứ hạt giống ghê tởm, trở thành công cụ sinh sản con nối dõi.

Một cảm giác sa đọa cùng phản bội dâng lên mãnh liệt.

Ôn Diễn đau khổ đến mức bật khóc.

Cậu ngập tràn khổ sở, nhưng lại không thể không chấp nhận hiện thực.

Những chiếc xúc tu dịu dàng lướt qua làn da trắng mịn của cậu, những chiếc răng nanh dữ tợn rụt lại, giống như nụ hôn của người yêu, nhẹ nhàng liếm mút từng tấc da thịt.

Ban đầu cơ thể Ôn Diễn căng cứng, sau đó không thể khống chế được mà dần dần tan chảy trong khoái cảm kỳ lạ, lơ lửng như bay.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo, không nói cũng biết.

Đôi mắt Ôn Diễn đỏ hoe, phủ một tầng sương mờ, đôi mắt đen trắng rõ ràng giờ trở nên trống rỗng, u ám.

Khi Giang Mộ Li sống lại, cậu phải đối mặt với hắn như thế nào? Một Ôn Diễn từ trong ra ngoài đã bị thần ô uế, còn xứng đáng để được hắn yêu như xưa không?

Trái tim Ôn Diễn tràn ngập tuyệt vọng, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thuận theo, hiến dâng bản thân cho thần.

Cho dù thần có làm ra những chuyện vượt quá giới hạn đến mức nào đi nữa.

Ôn Diễn cắn chặt môi, từng giây trôi qua như kéo dài cả thế kỷ.

Nhưng điều bất ngờ là, cậu chỉ được nhẹ nhàng đắp chăn lại.

Ôn Diễn run rẩy hỏi: “Rốt cuộc ngài đang định làm gì?”

“Diễn Diễn, mấy ngày nay em đã rất vất vả rồi, kiên trì được đến giờ thực sự là phi thường.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn nhẹ nhàng dịu dàng khiến lòng ngực cũng cảm thấy nhột nhạt.

Ôn Diễn như bị sét đánh, không tin nổi tai mình.

“Ngài… Ngài là ai?!”

“Em mở mắt ra nhìn ta đi.” Đối phương khẽ cười: “Nhìn kỹ đi, sẽ nhận ra thôi mà.”

Ôn Diễn run rẩy mở mắt.

Ánh nến cưới sáng rực rọi vào mắt, sau lớp mờ ảo dần hiện rõ một gương mặt tuấn mỹ lộng lẫy.

Da trắng như tuyết, lông mày như được vẽ bằng mực, mắt sáng như sao, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ như máu.

Không phải Giang Mộ Li thì còn ai vào đây?

Ôn Diễn trừng mắt nhìn, hốc mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt không tự chủ trào ra, rơi ướt cả tóc.

“Anh là giả phải không?”

“Là giả vờ lừa tôi… đúng không?”

Người đàn ông trước mặt không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đầy dịu dàng, ánh mắt nhìn cậu chan chứa thâm tình.

Ôn Diễn run rẩy đưa tay che mắt hắn.

“Đừng nhìn tôi như vậy… Thật quá đáng… Tôi sẽ tin đó là thật mất…”

“Diễn Diễn.”

“Đừng gọi tôi như vậy!”

Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt má cậu: “Đã đến bước cuối cùng rồi, chỉ còn một chút nữa là điều ước sẽ thành hiện thực.”

“Em… Thật sự… Rất nhớ anh.” Ôn Diễn từ từ ôm lấy cổ hắn, đôi mắt ướt đẫm dụi vào bờ vai.

Lạnh lẽo, trơn trượt, luồng khí đen tối không thuộc về con người bao trùm xung quanh.

Quả nhiên, không phải Giang Mộ Li thật, chỉ là thần giả dạng, giống y như đúc.

“Cầu xin anh… Đừng để em cô đơn thêm lần nào nữa, em không muốn sống một mình trên thế giới này… Đau khổ quá, mỗi ngày đều như sống trong địa ngục vậy.”

Người đàn ông nâng mặt cậu lên, chăm chú nhìn sâu vào mắt cậu.

“Đối với phần lớn sinh vật mà nói, cái gọi là sự sống chỉ là quá trình cơ thể hô hấp oxy và truyền tín hiệu hóa học vào bên trong.”

“Còn với ta, đó là linh hồn đang sống trong cơ thể này, luôn mãi yêu sâu đậm Diễn Diễn.”

“Vì thế, hãy tìm lại linh hồn của ta, đưa nó trở về với cơ thể cũ – cơ thể yếu ớt từng không thể chứa đựng được nó.”

“Mọi thứ sinh ra theo ước nguyện của em, chỉ có vì em mà có thể tiếp diễn.”

“Em không biết…” Ôn Diễn run giọng nói: “Em không biết linh hồn của A Li ở đâu, cũng không biết phải đi đâu mới có thể tìm lại được nó…”

Cằm cậu bị nhẹ nhàng nâng lên, người đàn ông cúi người hôn cậu – một nụ hôn giống hệt như những gì cậu từng trải qua trước kia.

Đó là một sự nhắc nhở.

Tin rằng Diễn Diễn nhất định sẽ hiểu.

Ngay sau đó, thân thể người kia tan biến thành vô số dải giấy trắng bay lượn trong không trung.

Ôn Diễn lao người về phía trước, dang tay muốn giữ chúng lại nhưng lũ bướm giấy vẫn cứ bay tán loạn rồi biến mất không còn dấu vết.

Thế giới trước mặt trống rỗng.

Mọi thứ đều biến mất.

Sau đó, không gian trắng xoá như vỏ trứng bị đập vỡ, từng vết nứt lan ra khắp nơi.

Từ những khe nứt đó, ánh sáng màu vàng kim của mặt trời chiếu rọi vào.

Ôn Diễn đưa tay ra bắt lấy. Ánh sáng ấy thật đẹp, thật ấm áp, thật xa xôi nhưng lại vô cùng thân thuộc.

Đó là ánh sáng mùa hè năm ấy, dưới tán cây rung rinh, ánh nắng rọi khắp mặt đất, tiếng ve kêu râm ran không dứt.

Rầm ——!

Không gian vỡ vụn hoàn toàn. Ôn Diễn mất đi trọng lực, giống như một chiếc lá cây ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống, ngã vào biển ánh sáng rực rỡ.

***

Chín tháng hè trôi qua, Đại học Hồng Thành đón sinh viên mới nhập học.

Khuôn viên trường chật kín người và xe cộ, đâu đâu cũng thấy sinh viên mới cùng phụ huynh đi lại, mang theo đủ thứ hành lý, đồ dùng sinh hoạt.

Đại học Hồng Thành là trường tốt nhất thành phố, đặt trong cả nước cũng thuộc hàng danh tiếng, ai đậu được trường này cũng vô cùng tự hào.

Trên gương mặt mọi người đều rạng rỡ, tràn đầy hứng khởi và mong chờ tương lai.

Ôn Diễn một mình kéo vali, vừa đi vừa nhìn bóng mình in dưới đất. Dưới phần tóc mái dài là khuôn mặt nhợt nhạt, xa cách và thanh tú.

Các anh chị sinh viên khoá trên của từng khoa đều ra đón sinh viên mới, nhiệt tình hướng dẫn, giúp đỡ khuân hành lý và phát vật dụng cần thiết.

Thấy Ôn Diễn đi một mình, một anh khóa trên tốt bụng tiến tới hỏi cậu có cần giúp không.

Ôn Diễn cúi đầu thấp hơn, khẽ nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhanh chóng bước tránh đi.

Cậu biết ơn tấm lòng tốt của người khác, nhưng nhiều lúc lại không biết làm sao để nhận lấy, cũng không biết bản thân có xứng đáng được nhận hay không.

Mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt. Khi Ôn Diễn đến sân vận động để làm thủ tục nhập học, gương mặt đã đỏ bừng, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.

Việc làm thủ tục yêu cầu cung cấp chứng minh nhân dân, giấy báo trúng tuyển, hồ sơ học bạ và các giấy tờ liên quan khác. Đêm qua, Ôn Diễn đã sắp xếp sẵn vào một túi nhỏ đeo bên người để dễ lấy, tránh phải lục vali tìm kiếm khi đến lượt.

Cậu nhớ rất rõ là mình đã luôn mang theo bên người, nhưng khi đến lượt mình làm thủ tục, cậu lại phát hiện chiếc túi nhỏ đó… đã biến mất.

Ôn Diễn cố gắng nhớ lại một chút. Trên đường đến trường, lúc bị nắng chiếu đến mức đầu óc quay cuồng, cậu có vài lần dừng lại nghỉ ngơi ở những chỗ râm mát. Rất có thể là khi đó đã làm rơi mất chiếc túi.

Cậu lau mồ hôi đang chảy xuống mặt, vừa bối rối vừa xấu hổ, đến xin lỗi thầy cô ở bàn đăng ký rồi chuẩn bị đi ra ngoài tìm lại đồ.

Trường thì rộng, người thì đông, muốn tìm một chiếc túi nhỏ như vậy nói dễ hơn làm. Huống chi cậu còn chẳng có ai đi cùng để nhờ giúp đỡ.

Một cảm giác bất lực mạnh mẽ trào lên trong lòng, nhưng Ôn Diễn rất nhanh đã kìm nén xuống. Bởi vì cậu đã quen rồi — bất kể gặp chuyện gì, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách đối mặt.

Đang lúc Ôn Diễn chuẩn bị quay lại dưới nắng chói chang để đi tìm đồ thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Bỗng nhiên có rất nhiều người tụ lại ở cửa.

Ôn Diễn nghe thấy mọi người đang vô cùng kích động bàn tán: “Là Giang học trưởng đó!”, “Trời ơi, sao anh ấy lại đến đây?”, “Đẹp trai thật đấy, không hổ là nam thần của trường!”….

Ôn Diễn thấy thật cạn lời. Bất kể cái người gọi là Giang học trưởng đó là ai, hay họ đang xem hắn như minh tinh để phát cuồng, thì với cậu, tất cả đều vừa ngu ngốc vừa nhạt nhẽo.

Học đại học là để học thêm nhiều kiến thức, chứ không phải để mơ mộng yêu đương, càng không phải để khoe mẽ như con công xòe đuôi.

Một đám người tụ tập đông nghịt ở đó làm cậu chẳng đi ra ngoài được, thật quá phiền.

Ôn Diễn thật sự không thể hiểu nổi kiểu hành vi đó.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thích bất kỳ ai, cũng chưa từng có chút cảm tình nào với ai. Dù là ở tuổi dậy thì, cái giai đoạn hormone dễ bùng nổ nhất, cậu cũng chưa từng bị ai hấp dẫn.

Ngay cả bản thân mình còn không thích, thì sao có thể thích người khác?

“Bạn học, đây có phải là đồ của cậu đánh rơi không?”

Ôn Diễn nghe thấy một giọng nói đặc biệt dễ nghe gọi mình.

Cậu ngẩng đầu lên, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt người đó, tim cậu bắt đầu đập thình thịch, hoảng loạn đến mức gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Âm thanh vang dội trong đầu.

Ồn ào đến mức cậu phải hét lên trong lòng: Cho tôi yên tĩnh một chút đi!

*Tác giả có lời muốn nói:

Nửa đêm đập bàn kinh ngạc vì người chồng thôn quê nhớ lại kiếp trước (×)

Thanh xuân vườn trường lãng mạn: nam thần học đường nhẹ nhàng yêu đương (√)

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.