Skip to main content
🖤Người yêu chết đi sống lại là Tà thần –
🖤Chương 17: Như vừa mới gặp (1)

Ôn Diễn đi cạnh Giang Mộ Li, cứ lẽo đẽo theo sau.

Trên đường đi, không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía họ, có người ngưỡng mộ, có người tò mò, cũng có ánh nhìn đầy ghen tị.

Từ trước đến nay, Ôn Diễn chưa từng bị ai chăm chú nhìn như thế này.

Cậu hiểu rằng, là vì hiện tại cậu đang đi bên cạnh một người như tự thân tỏa sáng như Giang Mộ Li.

Ôn Diễn cúi đầu, chỉ dám nhìn cái bóng của mình đổ dưới đất đen sì, hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt phượng bên cạnh đang đầy ý cười thân thiện, nhưng lại thấp thoáng chút không vui.

Người kia còn cố tình đi gần hơn, như thể muốn che chắn, giống đang bảo vệ một vật quý giá, không muốn người khác nhìn thấy.

“Giang, Giang học trưởng…” Ôn Diễn lấy hết can đảm mở miệng: “Thật sự cảm ơn anh vì đã giúp em tìm lại đồ.”

“Đây là lần thứ năm rồi đó.” Giang Mộ Li cười nói: “Em đã cảm ơn anh năm lần rồi.”

Mặt Ôn Diễn bị nắng phơi đến đỏ rực.

“Nhưng mà, có thể tìm được em thật sự quá tốt.” Giang Mộ Li giương chiếc ô đen che nắng của mình ra, nghiêng sang phía Ôn Diễn: “Lúc chưa tìm được em, anh đã nghĩ: nếu không tìm được em thì không được.”

“Bởi vì, em rất quan trọng.”

Mỗi một chữ hắn nói ra, cảm giác chóng mặt của Ôn Diễn lại tăng thêm một phần. Thời tiết thực sự quá nóng, ánh mặt trời quá chói chang, cậu có cảm giác như mình đang rơi vào một giấc mơ kỳ lạ và hão huyền.

Giấc mộng này giống như bong bóng xà phòng, lấp lánh sắc màu rực rỡ khiến thế giới vốn đen trắng lạnh lẽo của cậu trở nên sáng bừng và đầy màu sắc.

Cậu không dám động, cũng không dám chạm vào, chỉ muốn trước khi bong bóng tan biến, được chìm đắm trong giấc mộng xa xỉ này một chút.

Chỉ một chút thôi là đủ rồi.

***

Giang Mộ Li đi cùng Ôn Diễn đến ký túc xá.

Theo quy định, giường ngủ của tân sinh viên được phân theo số thứ tự sinh viên. Giường số 2 nằm bên phải sát cửa sổ là giường tốt nhất – ánh sáng đầy đủ, lại ít bị người ra vào làm phiền.

Theo thứ tự, Ôn Diễn đáng ra sẽ nằm giường số 2. Nhưng khi đến nơi, cậu phát hiện giường đó đã bị một tân sinh viên khác chiếm mất.

Gia đình của tân sinh viên kia đi đông đủ, người thì trải chiếu, người dọn đồ, hỏi han đủ điều, tỉ mỉ quan tâm.

Ôn Diễn lặng lẽ dời mắt, âm thầm đặt đồ của mình lên giường số 1.

Giường số 1 gần cửa ra vào, bất kỳ âm thanh ồn ào nào ở hành lang cũng nghe rõ mồn một, lại còn gần nhà vệ sinh – là vị trí tệ nhất trong bốn chiếc giường.

Vốn giường số 1 là của tân sinh viên kia, nhưng cậu ta chẳng chào hỏi gì mà tự ý đổi sang giường tốt hơn.

Thế nhưng Ôn Diễn không để tâm. Cậu chẳng vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế mà tranh chấp với người khác. Từ nhỏ đến lớn, sự nhẫn nhịn đã ăn sâu vào xương máu của cậu rồi.

“Khoan đã.”

Không ngờ Giang Mộ Li đột nhiên lên tiếng. Hắn bước đến trước mặt tân sinh viên kia, gõ lên thành giường: “Bạn học, cậu có nhầm giường không vậy?”

Tân sinh viên kia sớm đã đoán được sẽ bị chất vấn vì tự ý đổi chỗ, thản nhiên đáp: “Vậy sao? Ngại quá, tôi cũng không rõ lắm. Tôi tới thấy giường trống thì tiện tay để đồ thôi. Dù sao một ký túc xá cũng chỉ có từng đó giường, có gì khác nhau đâu, đúng không?”

“Mà đúng rồi, rõ ràng là con tôi đến trước, chọn trước giường thì có gì sai?” Mẹ cậu ta lườm nguýt nói.

“Chàng trai, sau này các con còn ở với nhau bốn năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đừng so đo quá.” Bố cậu ta cũng chen vào.

Tân sinh viên kia nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm rồi lại tiếp tục chỉ đạo người nhà sắp xếp đồ.

Ôn Diễn nhỏ giọng nói với Giang Mộ Li: “Thôi, không sao đâu. Em còn thích vị trí này hơn, ra vào tiện hơn thật mà.”

Cậu không nói dối. Không những không tức giận, trong lòng cậu thậm chí còn thấy vui – kiểu vui mừng đến mức tim như muốn nổ tung.

Chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cậu cả. Ngay cả mẹ cậu cũng chưa từng làm vậy. Thế mà Giang Mộ Li lại là người bảo vệ cậu lần đầu tiên.

Dù cậu biết Giang Mộ Li làm vậy chỉ vì trách nhiệm của một học trưởng, nhưng được hắn tranh cãi vì mình một câu, cậu cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Giang Mộ Li nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Ôn Diễn, vẫn đứng đó, chưa rời đi.

Một giây trước căn phòng còn ồn ào cãi vã, giờ bỗng trở nên im lặng tuyệt đối.

Không phải kiểu yên tĩnh bình thường, mà là một sự im lặng kỳ quái, lạnh sống lưng, lan tỏa khắp căn phòng.

Ôn Diễn không nhìn thấy biểu cảm của Giang Mộ Li đang đứng chắn trước mặt mình. Hắn dường như chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì. Nhưng không hiểu vì sao, sắc mặt của cả gia đình tân sinh viên kia lại bỗng hiện rõ vẻ sợ hãi tột độ, như thể đang đối diện với điều gì đó vô cùng đáng sợ.

Ba người lúc trước còn kiêu căng, giờ lại như mấy cái xác không hồn, nhanh chóng dọn hết đồ khỏi giường số 2, cúi rạp người xuống, miệng liên tục lẩm bẩm.

Như bị thần kinh vậy.

Nếu nghe kỹ sẽ thấy, họ đang lặp đi lặp lại: “Xin lỗi.”

Họ không ngừng nói xin lỗi.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi…” Tốc độ nói nhanh đến mức líu cả lưỡi, như thể nếu Ôn Diễn không tha thứ thì họ sẽ cứ thế lặp mãi không dừng.

Chuyện này… có cần phải nghiêm trọng đến thế không?

Ôn Diễn ngơ ngác, bối rối nói: “Không sao đâu…”

Vừa dứt lời, ba người kia như thể được lập trình, ngay lập tức im bặt.

Giang Mộ Li mỉm cười nói: “Thấy chưa, giao tiếp giúp xóa bỏ hiểu lầm và ngăn cách. Mọi người đều là người hiểu chuyện cả.”

Ôn Diễn gật đầu: “Ừm…”

Nhưng trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hụt hẫng.

Vấn đề đã được giải quyết, thế nên Giang Mộ Li cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.

Hôm nay mọi chuyện xảy ra chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc nền đẹp đẽ, rồi cũng đến lúc kết thúc, tan biến như bong bóng xà phòng.

Trong phòng ký túc xá trở nên yên ắng, chỉ còn lại hai người họ.

Tim Ôn Diễn lại bắt đầu đập loạn, đau đến mức cậu cảm thấy khổ sở.

Cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Giang Mộ Li, hoàn toàn không nhận ra phần cổ trắng nhợt của mình đang lộ ra ngay trong tầm mắt đối phương, hoàn toàn không có chút đề phòng.

Với lợi thế chiều cao gần 1m9, Giang học trưởng tốt bụng của cậu có thể thoải mái ngắm nhìn mà không cần kiêng nể gì.

Đôi mắt phượng ánh lên sự dịu dàng, lúc này đã không còn là vẻ thân thiện và tri thức giả vờ nữa. Trong đôi con ngươi đen như thủy tinh ấy là ánh nhìn tham lam, độc chiếm, như một ngọn lửa đang âm thầm cháy rực.

Ôn Diễn cố nén cảm xúc hỗn loạn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

“Sao lại cảm ơn nữa rồi.”

Giang Mộ Li nhướng nhẹ hàng lông mi, ánh mắt lại trở nên bình thường.

Hắn cúi người xuống, nở nụ cười nhẹ nhàng, hỏi: “Không còn lời nào khác muốn nói với anh sao?”

Đối phương đột ngột tới gần khiến Ôn Diễn không kịp phản ứng, mặt đỏ bừng như bị thiêu cháy.

Cậu cuống cuồng lùi lại, kết quả lại đụng vào thanh chắn giường ký túc xá, suýt nữa thì đập đầu.

May mà Giang Mộ Li nhanh tay đỡ kịp.

Ôn Diễn xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ tại chỗ.

Tuy rằng sau này chắc không còn liên hệ gì với người này nữa, nhưng cậu vẫn không muốn để lại ấn tượng “ngốc nghếch” trong lần cuối cùng gặp mặt.

“Em không sao chứ?” Giang Mộ Li quan tâm hỏi.

Ôn Diễn cắn môi, lắc đầu: “Cảm ơn anh.”

Vừa nói ra, chính cậu cũng thấy mình thật vụng về.

Cậu nhanh chóng liếc lên, lén nhìn Giang Mộ Li một cái.

Đối phương mỉm cười dịu dàng, ánh mắt sáng như ngọc nhìn chằm chằm cậu, như thể đang chờ đợi cậu sẽ nói thêm điều gì.

Dưới ánh nhìn đó, mặt Ôn Diễn càng lúc càng nóng, đầu óc rối loạn, ấp úng mãi mới rút ra được một câu:

“Anh… anh là người tốt.”

***

Ôn Diễn nằm trên chiếc giường họa tiết bánh nướng, hết lần này tới lần khác không thể nào ngủ nổi.

Câu cuối cùng cậu nói với Giang Mộ Li, rất có thể cũng là câu cuối cùng trong đời này, sao lại ngốc đến thế chứ?

“Anh là người tốt”…

Người tốt…

Người…

Chỉ cần nghĩ đến thôi là da đầu cậu tê rần, cả người chui tọt vào trong gối như muốn biến mất khỏi thế giới này.

May mà Giang Mộ Li là người có giáo dưỡng, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói với cậu: “Cảm ơn, nghe em khen anh thật sự rất vui.”

Câu nói ấy cũng giúp cậu đỡ xấu hổ được phần nào.

Nếu không thì cậu đúng là không còn mặt mũi nào sống tiếp…

Ôn Diễn không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt là lại hiện lên cảnh tượng “xã giao chết tiệt” lúc nãy, cậu đành đeo tai nghe, trùm chăn nằm xem video.

Hôm nay, Giang Mộ Li là đại diện sinh viên ưu tú của khoa Nhân văn, phát biểu bài diễn văn chào mừng các tân sinh viên như cậu.

Đây là lần đầu tiên Ôn Diễn cảm thấy một bài phát biểu lại ngắn đến thế, mới có 5 phút đã kết thúc rồi!

May mà cậu đã quay video lại, có thể tua lại xem lần 2, lần 3, lần N. Cậu tự thấy mình thật sự quá thông minh!

Dĩ nhiên không chỉ mình cậu quay, xung quanh còn có rất nhiều nữ sinh, thậm chí cả nam sinh cũng giơ điện thoại lên quay, người nào chịu chơi hơn còn mang cả máy ảnh chuyên dụng theo.

Từ những cuộc thảo luận đầy phấn khích của các bạn học, Ôn Diễn biết được rằng Giang Mộ Li không chỉ là người có ngoại hình điển trai, mà còn là một “học thần” chính hiệu.

Năm đó khi thi đại học, Giang Mộ Li là thủ khoa khối C ở thôn. Hiện tại, hắn là sinh viên duy nhất trong ngành dân tộc học toàn khóa đạt điểm tuyệt đối và giữ vững thành tích ấy.

Mỗi năm hắn đều giành học bổng hạng nhất là chuyện quá đỗi bình thường, hơn nữa còn cùng giáo sư Tống — người giỏi nhất toàn trường — tham gia các nghiên cứu khoa học, chuyên sâu vào các tín ngưỡng dân gian liên quan đến thần linh, quỷ hồn, tổ tiên, thánh hiền và cả hiện tượng thiên văn.

Thì ra trên đời thật sự có người hoàn hảo như vậy, Ôn Diễn thầm kinh ngạc và cảm thán.

Thành tích xuất sắc, sẵn sàng giúp đỡ người khác, tính cách hòa nhã, mạnh mẽ lại đầy nghĩa khí.

Hơn nữa, gương mặt còn rất đẹp.

Thực ra, thành tích của Ôn Diễn cũng rất tốt. Điểm thi đại học của cậu đủ để xếp vào top 10 toàn thành phố khối C và đỗ vào Đại học Hồng Thành.

Trước đây, việc mà Ôn Diễn yêu thích nhất chính là ở lì trong phòng học bài.

Việc học là cách duy nhất giúp cậu tạm thoát khỏi thực tại đầy u sầu. Chỉ cần đọc những hàng chữ vuông vắn in rõ trên sách vở, cậu sẽ thấy phiền muộn đều tan biến.

Nghĩ kỹ lại, cậu và Giang Mộ Li hình như cũng có vài điểm giống nhau, điều đó khiến Ôn Diễn cảm thấy vui một chút.

Video bài phát biểu cứ thế lặp đi lặp lại, Ôn Diễn xem hết lần này đến lần khác.

Có một khoảnh khắc trong video mà cậu cực kỳ thích — đó là khi Giang Mộ Li đột nhiên dừng lại giữa bài nói, nhìn về một hướng dưới khán đài, đôi mắt phượng hơi híp lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, giống như đang đáp lại ánh mắt của ai đó, như thể đang nói với người ấy: “Anh luôn nhìn em đấy.”

Lúc đó, Ôn Diễn ngồi đúng hướng đó, tim cậu như ngừng đập, tay run đến mức suýt làm rơi điện thoại.

Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, dừng video lại, cắt đúng khoảnh khắc ấy và đặt làm hình nền điện thoại.

Chỉ một hành động đơn giản thôi, nhưng sau khi làm xong, mặt cậu đỏ bừng, tai nóng bừng như sắp bốc cháy, cũng chẳng dám ló đầu ra khỏi chăn.

Ôn Diễn không có suy nghĩ gì quá đặc biệt. Cậu chỉ muốn tự tặng cho mình một viên kẹo nhỏ.

Chỉ muốn trong khoảnh khắc đó, có thể tưởng tượng rằng Giang Mộ Li thật sự đang nhìn mình, thật sự đang cười với mình.

Chỉ cần có thể cảm nhận một chút hương vị ngọt ngào giả tưởng ấy, thế là đủ rồi.

Không thể đặt kỳ vọng vào người khác, vì khi không kỳ vọng thì cũng sẽ không thất vọng.

Cũng không thể có thứ gì quá quý giá, vì không có thì sẽ không phải chịu tổn thương khi mất đi.

Những đạo lý này, Ôn Diễn đều hiểu rõ, cậu biết rất rõ.

Nhưng mà… tại sao trong lòng vẫn không ngăn nổi cảm giác nghẹn ngào và đau đớn thế này?

*Tác giả có lời muốn nói:

Như thiêu thân lao vào lửa: Vợ khen tui kìa! (lắc lắc râu, rung rung cánh, đắc ý.jpg)

Thật ra thân phận linh hồn của Giang Mộ Li đã viết rõ từ chương 1 rồi đó, mấy chương khác cũng từng có hint lặp lại, tự hỏi có phải mình viết cốt truyện rõ ràng quá không (đầu chó).

Nhưng mà tui thật sự rất muốn nói raaaaaa! Cài cắm hint tỉ mỉ mà không ai nhận ra thì còn gì ý nghĩa nữa chứ! (tinh thần bắt đầu không ổn định lắm…)

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.