Ôn Diễn run cầm cập, cả người nổi da gà.
Cậu muốn giãy ra, nhưng hoàn toàn không thể cử động. Mấy chiếc xúc tu mạnh mẽ kia dù rất cẩn thận không làm đau cậu chút nào, nhưng lại ẩn chứa một luồng lực đạo âm thầm đầy tham lam, bá đạo và áp đảo.
Ôn Diễn có linh cảm không lành — sinh vật xuất hiện đêm nay đang cực kỳ hưng phấn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, “thần” càng trở nên kích động hơn, mấy chiếc xúc tu bắt đầu quấn quanh chân cậu, không ngừng dò xét.
Ôn Diễn hoảng sợ đến mức giọng nói cũng biến dạng: “Ngài muốn làm gì?!”
Xúc tu run lên, thả lỏng xuống một cách rầu rĩ như một con chó con bị chủ la mắng, nhưng rõ ràng “thần” kia là kẻ có ý đồ xấu xa.
“Ta vẫn luôn nhớ thương em, yêu em… Từ thuở xưa xa xăm… yêu em thật sâu, thật sâu…”
Sinh vật ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt bày tỏ tình cảm của nó với cơn mê đắm cuồng nhiệt.
Dù Ôn Diễn không hiểu hết thứ ngôn ngữ nửa người nửa vật mà “thần” cố bắt chước, cậu vẫn cảm nhận được cơn cuồng si ngột ngạt tràn vào tai mình, xuyên đến tận não, như muốn khuấy đảo cả linh hồn cậu.
Ôn Diễn không hiểu được tình yêu của quái vật. Cậu cũng không muốn hiểu, càng không thể chấp nhận.
Cậu chỉ cần tình yêu của Giang Mộ Li.
Một xúc tu quấn chặt quanh ngực cậu. Đầu xúc tu từ sau lưng trườn tới trước ngực, phần đầu như có những lớp răng khẽ mở ra, dán chặt vào nơi trái tim cậu — như muốn cảm nhận nỗi đau, nỗi sợ trong từng nhịp đập.
“Con người thường cảm thấy đau lòng… Đau lòng làm họ thống khổ… Đặc biệt là trái tim của em — tinh tế, yếu ớt, như pha lê… Khiến ta say đắm.”
Ôn Diễn không còn phân biệt được âm thanh mà “thần” thốt ra. Cả người cậu căng cứng như dây cung, đồng điệu với những xúc tu tham lam trườn trên người, như cùng đàn tấu lên một khúc nhạc quỷ dị.
“Buông ra… Ưm!”
Ôn Diễn đột nhiên ngửa cổ, như một con thiên nga trắng muốt bị chim dữ bắt lấy, bật lên một tiếng kêu nghẹn ngào.
Gò má và đuôi mắt cậu đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Có thể đoán được, dưới lớp tang phục rối loạn, làn da toàn thân hắn chắc chắn cũng đang đỏ bừng vì xấu hổ và kích thích.
“Diễn Diễn, Diễn Diễn… đẹp quá… Tang phục, màu trắng… Mặc trên người em… Ta thích lắm…”
“Mỗi lần nhìn thấy em, nói chuyện với em, hôn em, chạm vào em… Ta đều phải gắng sức kiềm chế.”
“Ta rất ngoan, tự nhủ mình không được phát điên… Không thể làm em sợ… Không thể để em ghét ta.”
Sinh vật cụp cánh xuống, giống như một con chó nhỏ khát khao được chủ yêu thương, nhẹ nhàng dụi đầu vào cổ trắng ngần của Ôn Diễn, từng chút một.
“Diễn Diễn có ghét ta không?”
Ôn Diễn không còn nói nổi. Đôi mắt mở to, ánh nhìn u uẩn ngày thường giờ đây đã trở nên trống rỗng. Gò má đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
“Không được ghét ta. Phải luôn luôn… yêu ta.”
Lời nói không dứt, hành động càng ngày càng trơ trẽn. Nếu sự si mê điên cuồng kia có thể hóa thành thực thể, thì chắc chắn Ôn Diễn đã bị nó nuốt trọn trong biển dục vọng nồng cháy ấy, không bao giờ thoát ra được.
“Rất nhanh thôi… ta sẽ trở về.”
“Về bên em.”
“Ta là hoa hồng của em, là ngôi sao, là báu vật… là tình yêu của em.”
Một luồng ánh sáng trắng đột ngột đánh trúng khiến não Ôn Diễn như bốc hơi.
Cậu bừng tỉnh.
Trên người vẫn còn nóng hầm hập, da thịt hồng đến đỏ ửng.
Việc khiến cậu khó tin nhất là… bộ tang phục trắng thuần khiết đã bị cậu làm bẩn.
Tại sao lại thế này…
Ôn Diễn cuống cuồng dùng khăn giấy lau đi, xấu hổ đến mức mặt như thiêu đốt. Trái tim như bị ép chặt, đau nhói từng cơn.
Đây là đêm canh bên linh cữu — người yêu cậu nằm đó. Cậu còn mặc tang phục tượng trưng cho lòng hiếu thảo và thủ tiết… vậy mà cậu lại nằm mơ một giấc mơ bệnh hoạn, quái đản như vậy.
Ôn Diễn vừa nức nở vừa chỉnh lại quần áo rối loạn. Khi cúi xuống thắt dây lưng, một tia sáng lạnh lóe lên ở ngón áp út tay trái.
Chiếc nhẫn cậu đã bỏ vào linh cữu… lại xuất hiện trên tay cậu.
Ôn Diễn lập tức khựng lại.
Chiếc nhẫn này… sao lại ở đây?
Chẳng lẽ cậu mộng du, tự đeo lại nó?
Hay có ai đó — hay “thứ gì đó” — không muốn cậu tháo chiếc nhẫn đính hôn này?
Đầu ngón tay Ôn Diễn run lên, cậu sờ vào chiếc nhẫn cứng lạnh, trơn bóng.
Cậu như nhìn thấy, trong bóng tối đậm đặc không thể tan kia, một bóng người càng tối hơn từ trong linh cữu từ từ ngồi dậy, từng bước một tiến lại gần.
Trên người còn vương hoa tươi và vụn giấy vàng dùng để chôn theo, mỗi bước đi vang lên sột soạt trên nền gạch.
Người đó cúi xuống, dùng một con mắt chưa phân hủy, chăm chú nhìn cậu.
Rồi, hắn nắm lấy tay Ôn Diễn, từng chút từng chút, đẩy chiếc nhẫn trở lại vào ngón tay cậu.
Đúng rồi. Chắc chắn là như vậy.
A Li vẫn còn luyến tiếc cậu. Không muốn rời xa cậu. Vẫn muốn giữ lời hứa khi còn sống, cùng cậu bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Ôn Diễn nín thở, nhìn về phía linh cữu.
Gương mặt Giang Mộ Li vẫn bình yên như người đang ngủ, nơi khóe môi như có một nụ cười.
Ôn Diễn từ từ mở lòng bàn tay, nhưng chưa kịp chạm vào chiếc nhẫn thì tay bỗng cảm thấy bị siết chặt.
Hơi thở tử khí xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào tận xương tủy.
Là Giang Mộ Li đang siết chặt cổ tay của cậu. Năm ngón tay lạnh lẽo và cứng đờ của hắn tách những ngón tay của Ôn Diễn ra rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Tim Ôn Diễn như ngừng đập.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lại hoảng loạn đến cực độ, nhói đau nơi lồng ngực như muốn nổ tung.
Cậu không thấy sợ, hoặc có thể nói là nỗi sợ hãi không thể nào lấn át được niềm vui mừng đến phát điên.
A Li của cậu… đã động đậy.
Dù là người, là hồn ma, hay là quỷ bò lên từ địa ngục — chỉ cần không phải cái xác cứng ngắc mãi mãi không hồi đáp ấy thì thế nào cũng tốt.
“A Li, em ở đây, em vẫn luôn ở đây. Anh nghe thấy em nói không?” Ôn Diễn run rẩy gọi.
Giang Mộ Li đột ngột mở mắt.
Nhưng không phải đôi mắt người, mà là mắt côn trùng.
Tròng đen đột ngột phình to, chiếm trọn toàn bộ hốc mắt, bên trong là vô số con mắt nhỏ li ti chồng chất, rậm rạp, đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào Ôn Diễn, liên tục cử động, rung chuyển…
Ôn Diễn thấy vô số hình ảnh phản chiếu của chính mình chớp nhoáng trong đó, cứ lặp đi lặp lại mãi mãi, không có điểm dừng.
“Diễn Diễn.”
Giang Mộ Li mấp máy đôi môi mỏng.
Ôn Diễn bị kéo ngả người về phía trước, không thể kháng cự, bị lôi tuột vào trong quan tài.
Rầm — nắp quan tài đóng sập lại.
Một màn đêm đen như mực bao phủ.
Cậu và Giang Mộ Li ôm chặt lấy nhau, thân thể ấm áp của người kia dán sát vào trái tim lạnh buốt của cậu.
Cuối cùng, họ lại được ở bên nhau.
Họ sẽ tiếp tục yêu nhau, trong thế giới chỉ có riêng họ.
Cho đến khi bị chôn sâu dưới lòng đất, phủ kín đất vàng, thối rữa khô mục, hóa thành hai bộ hài cốt trắng xám thì tình yêu ấy vẫn còn tiếp tục.
Không khí trong quan tài rất nhanh đã cạn kiệt.
Trước khoảnh khắc nghẹt thở hoàn toàn, Ôn Diễn bỗng nhiên tỉnh lại.
Cậu vẫn đang ngồi yên ổn trên ghế xếp, bên cạnh quan tài, Giang Mộ Li vẫn nhắm mắt yên bình, yên nghỉ trong giấc ngủ sâu.
Ôn Diễn đưa tay trái lên, ngón áp út không có chiếc nhẫn đính hôn nào cả. Chiếc nhẫn ấy vẫn còn nguyên vẹn đặt trong quan tài chôn cùng.
Mơ sao?
Tại sao… lại là mơ?
Ôn Diễn thất vọng tột độ, tâm trạng rơi xuống đáy vực. Cậu như một quả bóng bay bị đâm thủng, mềm oặt mà xẹp xuống, hóa thành một mảnh giấy mỏng đáng thương, nhăn nheo dúm dó.
Chỉ là một giấc mộng, vậy mà sau khi tỉnh lại, lại là cảm giác hụt hẫng đến đáng sợ.
Mộng càng đẹp, càng chân thực thì sự chênh lệch khi tỉnh lại càng khiến người ta đau đớn.
Ôn Diễn vốn đã rối bời, tâm trạng như bị nghiền thành bột mịn.
Suy nghĩ của cậu như một cánh đồng cháy đen trơ trọi, cổ họng cũng khô đến nứt nẻ.
Uống liên tục hơn nửa chai nước, cổ họng đỡ khô hơn chút, nhưng một thứ nguy hiểm đang âm ỉ bùng cháy trong lòng lại không cách nào dập tắt được.
Khao khát.
Không, đúng hơn là… ước nguyện.
Ôn Diễn từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía điện thờ trước mặt trong chính điện thần điện.
Khi vừa bước vào miếu thổ địa, cậu chưa từng chú ý đến bệ thờ này.
Dù bệ thờ là thứ đập vào mắt nhất trong một ngôi miếu, nhưng rất kỳ lạ, cậu lại chẳng nghĩ đến việc nhìn nó kỹ hơn.
Thế nhưng hôm nay, khi ước nguyện cũ một lần nữa trỗi dậy trong tâm trí, ánh mắt của cậu không tự chủ được mà bị điện thờ kia hấp dẫn.
Đó là một điện thờ mang cảm giác kỳ dị khó tả. Bên ngoài nhìn thì không khác mấy những điện thờ khác, nhưng lại treo một tấm màn vải đỏ, che kín hoàn toàn, không thể nhìn thấy tượng thần bên trong.
Tượng thần đáng lẽ phải trang nghiêm, hiền hòa, uy nghi và nhân từ, khiến người vừa nhìn đã muốn cúi đầu cúng bái. Vậy mà ở đây lại che che giấu giấu, tạo vẻ thần bí lạ thường?
Trừ phi bên trong không phải là vị thần thổ địa từ bi cứu rỗi dân lành như người ta vẫn nói, mà là một thứ gì đó khác.
Thứ gì đó không nên bị nhìn thấy, không nên bị biết đến, không nên bị khấn nguyện.
Lúc Ôn Diễn sực tỉnh lại, cậu đã leo lên bệ thờ, đứng ngay trước điện thờ đó.
Đỏ. Đỏ. Đỏ.
Trước mắt toàn là sắc đỏ tươi, dữ tợn như máu, như đang mở ra cái miệng rộng khủng khiếp muốn nuốt lấy cậu.
Ôn Diễn bản năng cảm thấy nguy hiểm, một chút lý trí còn sót lại trong đầu ra sức cảnh báo cậu — đừng vén tấm màn đó lên.
Nhưng tay cậu lại không chịu nghe theo.
Ngón tay chạm vào mép màn đỏ, khẽ nắm lấy.
Có nên kéo ra không? Ôn Diễn tự hỏi bản thân.
Tất nhiên rồi. Cậu tự trả lời mình.
Nếu không, cậu phải gặp thần linh bằng cách nào, phải nói ra ước nguyện của mình ra sao?
Tấm màn đỏ bị từ từ vén lên, nhưng bên trong lại là… một lớp màn đỏ khác, y hệt như lớp bên ngoài, từ màu sắc đến nếp gấp đều giống hệt.
Ôn Diễn tiếp tục kéo tấm rèm đỏ thứ hai, rồi đến tấm thứ ba.
Tấm thứ tư, tấm thứ năm, tấm thứ sáu…
Cứ thế, Ôn Diễn lặp đi lặp lại, kéo từng tấm rèm đỏ, lớp này đến lớp khác.
Bàn thờ chỉ sâu chừng hơn một mét, nhưng những lớp rèm đỏ mà cậu kéo lên đã sớm vượt qua độ sâu ấy.
Mồ hôi rịn đầy sống mũi và trán, cánh tay mỏi đến mức không còn sức nâng lên, nhưng những tấm rèm đỏ ấy cứ như vô tận, không bao giờ có điểm dừng.
Lớp này chồng lớp khác, không thấy được cuối cùng.
Ôn Diễn bắt đầu thấy bức bối, tức giận, đau buồn, thất vọng — tất cả cảm xúc tiêu cực cùng lúc trào dâng, như từng đợt sóng mạnh mẽ đánh vào lồng ngực cậu.
Cậu bắt đầu dùng sức xé các tấm rèm đỏ, chúng nhẹ nhàng rơi xuống, tụ lại xung quanh cậu như sóng máu đang dâng trào.
Cậu có một điều ước, một ước nguyện thật sự, không phải mấy ý nghĩ mông lung tầm thường có cũng được không có cũng chẳng sao.
Giống như người đói khát đến mức có thể xem đất là đồ ăn ngon để sinh tồn, ước nguyện của cậu cũng mãnh liệt và tuyệt vọng như thế.
Một ước nguyện thật sự là điều dù thế nào cũng phải làm cho bằng được.
Nếu không thực hiện được thì coi như chết.
Không thực hiện được thì linh hồn cũng mất hết ý nghĩa tồn tại.
Chỉ khi ôm giữ quyết tâm và niềm tin đến cùng cực như thế, con người mới xứng đáng được nói ra điều ước của mình trước thần linh.
“Đừng trốn nữa, ra đây đi!”
Ôn Diễn nghẹn ngào gọi khẽ, siết chặt tấm rèm đỏ, mạnh tay giật xuống thêm một lần.
Cuối cùng, tấm rèm đỏ cuối cùng cũng rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Tôi muốn…”
Tiếng nói của Ôn Diễn nghẹn lại.
Môi cậu trắng bệch, run rẩy, không thốt ra được một âm nào.
Bên trong bàn thờ không có tượng thần, chỉ có một người.
Người đó ngồi quay mặt vào tường, hai tay đặt ra sau lưng, ngón tay cái đan vào nhau, các ngón tay còn lại khép lại tạo thành hình một con bướm sắp bay.
Dáng người ấy, Ôn Diễn quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn.
Không phải ai khác, chính là người yêu đã mất của cậu — Giang Mộ Li.
Ôn Diễn sụp đổ.
Không phải vì sợ, cũng không phải vì sốc, mà là một cảm xúc sâu xa đến mức không thể gọi tên, không phải của con người.
Bộ não cậu run rẩy, linh hồn cũng co rúm lại.
Cậu thấy hình dáng giống hệt Giang Mộ Li ấy đang vươn hai tay về phía mình, động tác vừa nhẹ nhàng vừa uyển chuyển, như thể người đó không điều khiển bằng tứ chi con người mà là đôi cánh bướm.
Hai tay ấy nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu, vuốt ve gương mặt, môi và đuôi mắt cậu.
Tất cả những hành động đầy yêu thương ấy, đều là những điều Giang Mộ Li khi còn sống thường làm với cậu.
Ôn Diễn mở miệng hét lên nhưng không phát ra âm thanh.
Sợi lý trí cuối cùng trong đầu cậu tan biến, như làn khói nhẹ bay đi.
Cậu không còn có thể suy nghĩ gì nữa.
Điều cuối cùng cậu nghe được là một giọng trầm thấp, ấm và từ tốn vang lên bên tai: “Hãy nói cho ta biết, điều ước của em là gì?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn qua tưởng là “trước mặt là chồng”, thực ra chỉ là hai vợ chồng đang quấn nhau lôi thôi.
Tôi cảm giác nam chính ma quái này sắp sửa nói câu gì đó kiểu như: “Hãy ký khế ước với ta và trở thành một ma pháp thiếu nữ (Mahou Shoujo) đại loại vậy”…