Chương 11: Có tật giật mình!
Edit: Charon_1332
________
Nguyễn Tụng mơ màng cảm thấy mình đang được ai đó ôm lấy, hé mắt thì thấy mặt Ôn Tư Khanh gần ngay bên cạnh.
Em dụi dụi mắt nghĩ thầm sao Ôn Tư Khanh lại có thể nằm gần em thế này còn ôm em được chứ, đây chắc chắn là một giấc mơ. Em cũng thường mơ như thế, đôi khi là tay trong tay cùng Ôn Tư Khanh đi dạo phố, đôi khi là trở thành một gia đình nhỏ với anh, tối đến họ sẽ nằm trên sô pha xem phim, cũng có khi em sẽ mơ thấy cảnh tượng như thế này, hai người nằm chung chăn chung gối* ngủ chung một giường.
*Vành tai chạm tóc mai (耳鬓厮磨): Ý bảo hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi.
Nguyễn Tụng giang tay ôm lấy eo Ôn Tư Khanh, cái ôm của anh thật ấm áp làm em vô mê man nghĩ sao hôm nay giấc mơ lại chân thật như thế, như thế nó là sự thật vậy.
Em hôn lên môi Ôn Tư Khanh một cái như em vẫn hay làm ở trong mơ, dù là trong mơ thì em vẫn rất cẩn thận chứ không hề dám có quá nhiều ảo tưởng nhưng với em thì chỉ thế thôi cũng đã đủ lắm rồi.
Nguyễn Tụng vùi mặt vào ngực Ôn Tư Khanh rồi chìm vào giấc mộng đẹp thêm một lần nữa.
Sáng sớm tinh mơ Tề Nhan mang theo hai quầng mắt thâm xì nện bước về phòng, toan ngả lưng lên chiếc giường ấm áp yêu dấu đánh một giấc no say nhưng khi vừa mở cửa ra thì cơn buồn ngủ của y đã bay sạch, đôi mắt giăng đầy tơ máu vì làm thực nghiệp trợn tròn như sắp rớt ra ngoài.
“Trời đất thánh thần thiên địa ơi*.” Tề Nhan nhón chân, rón rén đi đến bên mép giường rồi hoảng hồn dụi dụi mắt lần nữa để chắc chắn rằng mình không già cả mắt mờ nhìn lầm, đúng thật sự là có một ai đó đang nằm trong lòng Ôn Tư Khanh.
* “我嘞个乖乖诶。”: nó mang nghĩa kiểu thể hiện sự ngạc nhiên, bất ngờ hoặc một sự vật rất mạnh mẽ.
Tề Nhan căng thẳng cắn móng tay rồi lùi về sau mấy bước như thật, tiếp đó dứt khoát móc điện thoại ra chụp một đống ảnh từ nhiều góc khác nhau, sau đó lủi vội ra khỏi phòng.
Đồng hồ sinh học của Ôn Tư Khanh rất ổn định, cứ đúng 7 giờ là dậy, sau khi tỉnh dậy anh mở mắt nằm ngơ ra một hồi rồi sau đó mới bắt đầu hoạt động tay chân.
Vừa động đậy thì Ôn Tư Khanh chợt phát hiện hình như mình đang bị thứ gì đó ôm lấy, kéo chăn ra thì thấy một cái đầu bù xù đang tựa vào ngực anh.
Dù bình thường Ôn Tư Khanh có bình tĩnh trầm ổn đến đâu thì khi vừa mở mắt ra đã thấy có ai đó nằm trong ngực mình cũng sẽ sợ mất mật mà thôi. Não bộ đang chết máy của anh nhanh chóng nhảy số, nhớ đến tối qua anh bảo Nguyễn Tụng ngủ ở đây còn mình thì ngủ trên giường Tề Nhan, nhưng giờ anh không nằm trên giường Tề Nhan mà lại nằm trên giường mình thì chắc chắn là do nửa đêm dậy đi tiểu rồi leo nhầm giường.
Ôn Tư Khanh hơi xấu hổ, đầu tiên anh thò một chân ra khỏi chăn rồi từ từ dịch nửa người ra ngoài. Nguyễn Tụng vẫn đang tựa đầu vào ngực anh say giấc nồng, không những thế mà áo ngủ của em còn cuốn lên tận ngực để lộ một mảng lưng trắng nõn bóng lưỡng.
Ôn Tư Khanh muốn kéo xuống giúp em nhưng lại sợ sẽ đánh thức Nguyễn Tụng nên đành thoát ra trước rồi kéo áo xuống cho em sau.
Anh mới động đậy một chút thì Nguyễn Tụng đã rầm rì nỉ non như một chú mèo nhỏ. Ôn Tư Khanh sắp nổ não tới nơi, anh có cảm giác mình là một thằng sở khanh chén sạch con nhà người ta xong xách quần bỏ chạy.
Nhưng dù thế nào thì cũng xuống giường đã rồi nói tiếp, Ôn Tư Khanh hạ quyết tâm rồi nâng đầu Nguyễn Tụng lên, chuồn vội khỏi giường.
Sau khi chạm chân xuống đất, Ôn Tư Khanh thở phào một hơi.
Nguyễn Tụng vốn đang nằm sấp trên giường, em rầm rì hai tiếng rồi xoay người quay mặt về phía Ôn Tư Khanh khiến bộ ngực mềm mại như cục bột hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, ban đầu Ôn Tư Khanh còn ngơ ngơ chưa kịp nhảy số tưởng là do Nguyễn Tụng béo nên mới thế, vì hồi còn đi học anh có ở chung phòng với một cậu chàng mũm mĩm, bộ ngực của cậu ta giống hết ngực con gái.
Nhưng sau khi Ôn Tư Khanh nhảy số được một lúc thì chợt thấy nó sai sai, Nguyễn Tụng đâu có béo đâu!!!
Hiếm khi Ôn Tư Khanh không không chế được vẻ mặt của mình, mặt anh đỏ bừng vội vàng xoay người muốn rời đi nhưng đi được vài bước lại quay lại, đắp chăn cho Nguyễn Tụng.
Ôn Tư Khanh đi lang thang thơ thẩn trên sân trường, khi đi qua chiếc ghế dài ven hồ thì bỗng bị một bàn tay kéo lại.
Tề Nhan kéo tờ báo đang che mặt xuống, nhìn Ôn Tư Khanh đầy quái đản rồi hỏi: “Cảm giác lần đầu như nào?”
Ôn Tư Khanh hãy còn hoảng, nghe thế thì mất kiên nhẫn hỏi lại: “Lần đầu gì?”
“Giả bộ? Mày còn giả bộ nữa đi!” Tề Nhan xoay người ngồi dậy, giơ ảnh trong máy ra cho Ôn Tư Khanh nhìn: “Sáng nay tao thấy hết rồi, mày nằm trên giường ôm ai ngủ ý!”
Ôn Tư Khanh giật lấy điện thoại của y xóa ảnh đi làm Tề Nhan tức giận dậm chân: “Mày có xóa cũng vô ích! Tao thấy hết rồi!! Mày…. %&#@”
Ôn Tư Khanh bịt mồm Tề Nhan lại rồi thấp giọng nói: “Không giống như mày nghĩ đâu, đừng có đồn bậy.”
Anh bị hiểu lầm thì không sao nhưng không thể để Nguyễn Tụng vô duyên vô cớ bị người ta hiểu lầm được.
“Chùi ui biết rồi!” Tuy bình thường Tề Nhan không đáng tin lắm nhưng y cũng biết cái gì nên nói cái gì không.
“Tao với mày là anh em tốt của nhau mà, mày nói cho tao biết đi, người mày ôm là ai thế?”
Tề Nhan hỏi anh.
“Bạn tao.”
“Bạn đời?” Tề Nhan nhún vai hỏi.
Ôn Tư Khanh xoa xoa huyệt thái dương đáp: “Thật sự chỉ là bạn thôi.”
“Bạn bè mà ôm nhau ngủ?”
“Đó là ngoài ý muốn.”
“Sao mày không ôm tao?”
“Biến.”
Ôn Tư Khanh mới tưởng tượng đến cảnh ôm Tề Nhan ngủ thôi đã thấy mắc ói.
“Đấy thấy chưa thấy chưa, mày có tật giật mình!”
Ôn Tư Khanh không muốn lãng phí cự lộn với Tề Nhan nên bèn quay người đi thằng, phớt lờ tiếng lải nhải của Tề Nhan ở đằng sau mà rẽ vào nhà ăn.
Đúng lúc nhà ăn vừa mang ra một nồi tiểu long bao mới, Ôn Tư Khanh mua hai lồng báng bao rồi mua thêm hai chén cháo gạo kê và dưa muối.
Tề Nhan tự mình biết mình hỏi: “Mày không mua cho tao à?”
Ôn Tư Khanh liếc y một cái ý bảo “mày nghĩ sao”, Tề Nhan đành biết thân biết phận tự đi mua bữa sáng
Trước khi vào phòng, tâm trí của Ôn Tư Khanh hơi dao động, anh bước vào phòng rồi trở tay khóa cửa nhốt Tề Nhan ở ngoài.
Nguyễn Tụng đã dậy, quần áo cũng đã được kéo lại ngay ngắn, đầu bù tóc rối ngồi ngây ngốc trên giường hỏi: “Đàn, đàn anh Ôn, anh đi, đi đâu thế?”
Nhớ đến cảnh sáng này nhìn thấy làm Ôn Tư Khanh không dám nhìn thẳng vào mắt em, anh để bữa sáng lên bàn rồi đáp: “Anh đi mua bữa sáng.”
Nguyễn Tụng cầm điện thoại nói: “Bao, bao nhiêu thế, thế ạ, em chuyển, chuyển cho anh.”
“Không cần, có đáng bao nhiêu đâu.” Ôn Tư Khanh lơ đãng trả lời.
“Thế, thế sao mà, mà được. Lần nào, cũng, cũng là anh, anh mời em.”
Nguyễn Tụng kiên quyết muốn chuyển tiền nên Ôn Tư Khanh cũng không từ chối nữa, anh nhìn dáng vẻ Nguyễn Tụng nghiêm túc chuyển tiền thì tâm trí lại lạc trôi đến cảnh không nên nhìn ban sáng.
Ôn Tư Khanh mở miệng muốn xin lỗi mấy lần nhưng lại nghĩ sau khi nói ra có thể sẽ khiến Nguyễn Tụng thấy khó chịu trong lòng, dù sau đó cũng là chuyện riêng tư của người ta nên cuối cùng anh chọn giả mù coi như chưa thấy, cũng không định nói cho Nguyễn Tụng biết chuyện này.
Bấy giờ, cuối cùng Tề Nhan cũng tìm thấy chìa khóa để mở cửa phòng, y nhìn Nguyễn Tụng đang ngồi trên giường rồi nở một nụ cười gian xảo với Ôn Tư Khanh, nói: “Chó Ôn mày được lắm ~”
_____________
Lời tác giả:
Cả anh Ôn lẫn Nhuyễn Nhuyễn đều chưa mất nụ hôn đầu đâu hehe ~~