Skip to main content
🖤Người yêu chết đi sống lại là Tà thần –
🖤Chương 11: Lời cầu nguyện duy nhất (3)

Đây là truyền thuyết tiếp theo, cũng chính là sự thật của truyền thuyết.

Trải dài là dãy núi hoang vu không dứt.

Núi hoang, vốn dĩ cũng không phải hoang, chỉ là cây cối và cỏ trên núi đã bị ăn sạch, cho nên mới trở nên tiêu điều, xơ xác.

Thay vào đó là những thi thể.

Có nam, có nữ, có già, có trẻ — nhưng tất cả đều mang một hình dạng như nhau.

Làn da khô vàng, tứ chi gầy gò và cái bụng trương to kỳ dị —

Bên trong là đất Quan Âm không thể tiêu hóa được.

Giữa cái chết đói và việc trở thành ma quỷ ăn no, họ đã chọn cái thứ hai, không chút do dự.

Các vị thần trên cao cuối cùng vẫn không xót thương vùng đất nhỏ nghèo nàn, khói hương lưa thưa ấy. Họ không chờ được bất kỳ sự cứu rỗi nào.

Mặt trời mọc rồi lặn, vật đổi sao dời. Thi thể đầy rẫy trên núi bị nắng thiêu đốt, bị gió lớn thổi lật tung, phân hủy, phong hóa, cuối cùng chỉ còn lại những bộ xương trắng xám lạnh lẽo, hòa làm một với núi rừng.

Cho đến một ngày, một con bướm kỳ quái bay ngang nơi ấy, ba cặp cánh khổng lồ của nó vỗ mạnh, bóng đen bao phủ cả vùng núi đồi.

Những hồn ma thê lương gào khóc khiến vị thần kia chú ý.

Nói chính xác thì chính là sự phẫn uất mãnh liệt của họ đối với các vị thần dối trá, thấy chết không cứu kia khiến thần cảm thấy khoái trá.

Thần cũng căm hận vô cùng những vị thần trên cao ở thiên giới.

Nghiến răng nghiến lợi.

Vị thần ấy quyết định cho những sinh linh bé nhỏ đáng thương này một cơ hội.

Một cơ hội để hoàn thành nguyện vọng còn dang dở.

Chỉ cần đưa ra một lựa chọn đơn giản — từ bỏ những vị thần dối trá kia, quay sang thờ phụng vị thần mới này, hoặc tiếp tục làm cô hồn dã quỷ lang thang nơi núi hoang này.

Không ai do dự.

Các hồn ma bay lên, thoát khỏi mảnh đất hoang vu đó, hóa thành từng con bướm.

Bướm là thân tín của thần, cũng là vật dẫn của linh hồn.

Thần tự tay tạo thân thể mới cho họ.

Dù tay nghề của thần không khéo, mỗi cơ thể đều méo mó, dị dạng, khó tả thành lời nhưng ít ra cũng là một cái thân xác để nương nhờ.

Bùn đất trên núi được thần biến thành gạo vàng ươm, cho phép những “người” tái sinh ấy không còn bị đói khát.

Họ lục tục bò dậy từ mặt đất, xuống núi.

Đám người được tái sinh từ nguyện vọng ấy rất nhanh đã lập nên mái ấm của mình —

Thôn Nam Hòe.

Kiên trì không ngừng, sinh sôi không dứt. Những người chết trong chiến loạn và nạn đói, cuối cùng đã trở thành tổ tiên đời đầu của thôn làng.

Trong đám người ấy, có một người tên Giang Vân Sơn có linh cảm đặc biệt cao, thế là rất tự nhiên ông trở thành miếu chủ đời thứ nhất.

Ông dẫn dắt dân làng xây dựng ngôi miếu thờ vị tân thần này, thề sẽ mãi mãi giữ vững đức tin nơi mảnh đất này.

Hận thù khắc sâu tận xương. Dù đã có được sự tái sinh, dân làng vẫn không quên nỗi nhục bị bỏ rơi. Họ phá bỏ những miếu thờ cũ, đập nát tất cả các tượng thần, rồi đem đốt sạch.

Chỉ có một tượng thổ địa nhỏ bé may mắn thoát nạn. Vì quá nhỏ, không ai để ý đến, nó lăn đi đâu cũng chẳng rõ.

Nhưng không sao cả. Thần bản địa nơi đây vốn không ai đủ sức chống lại vị tân thần kia, huống gì chỉ là một thổ địa nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới.

Thế là, đời này nối tiếp đời kia, dân thôn Nam Hòe sinh sôi không ngừng, cho đến tận ngày nay.

***

Truyền thuyết cổ xưa trăm năm trước như những thước phim đèn kéo quân, lần lượt hiện ra trước mắt Ôn Diễn.

Đầu óc cậu mơ hồ, lòng đầy mê mang rồi bỗng nhiên bừng tỉnh.

Không có thứ gì có thể sinh ra từ hư vô, không có ước nguyện nào có thể được thực hiện nếu không có cái giá phải trả. So với những vị chính thần từng bỏ mặc sự khốn khổ của dân làng, dường như vị dị thần kia… lại có phần từ bi hơn một chút.

“Em chẳng phải luôn muốn đến nơi này chơi sao? Giờ thì sao, còn thấy thích nơi này nữa không?”

Lại là giọng nói thân mật vang lên bên tai, khiến tai ngứa râm ran.

Cảm giác khó chịu vừa vơi bớt thì lại “vèo” một cái chạy ngược trở lại.

Ôn Diễn toàn thân run rẩy, nhắm chặt mắt như muốn chết đi cho rồi.

“Tôi chỉ muốn đến đây vì đây là quê nhà của A Li… Tôi chỉ muốn cùng anh ấy đến nơi mà anh ấy từng đến!”

“A Li A Li, lại là A Li…” Thần ủy khuất lẩm bẩm: “Thôi, em không thích cũng không sao… Ta sẽ cố gắng… cố gắng để em thích ta.”

Ôn Diễn bịt chặt tai, run giọng hét lên: “Tôi không cần ngài thích tôi! Đừng bám lấy tôi nữa, tôi sẽ không cưới ngài đâu!”

“Haizz…”

Thần thở dài thật sâu. Nếu không biết rõ đối diện là một sinh vật quái dị đáng sợ, Ôn Diễn có lẽ đã cảm thấy đau lòng vì tiếng thở dài đầy bi thương đó.

“Tôi có một câu hỏi muốn hỏi ngài.”

Không ngờ Ôn Diễn lại chủ động nói chuyện, thần mừng rỡ như điên: “Em hỏi đi… hỏi đi… Chỉ cần ta biết, nhất định sẽ nói cho em hết thảy.”

“Tại sao ngài lại chấp nhất với tôi như vậy? Loại người như tôi, trên trái đất này có đến 8 tỷ người. Sao lại là tôi trong 8 tỷ người đó?”

“Không phải như vậy.” Thần lập tức phản bác: “Em là đặc biệt, là duy nhất, là người ta luôn tìm kiếm… Em là hoa hồng của ta, là ngôi sao của ta, là báu vật của ta, là người ta yêu.”

“Ta sinh ra là vì em… Cả vũ trụ này… Sáu cõi luân hồi là quy tắc vận hành của muôn vật, nhưng… cho dù vậy… cũng không thể chia cắt chúng ta.”

Ôn Diễn cau mày, với nhận thức hạn hẹp của một con người, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi những lời nói từ tầng ý thức cao hơn của sinh vật kia.

“Hiện tại không rõ, cũng không quan trọng.” Thần nói: “Em chỉ cần biết rằng, ta thật sự rất yêu em… Từ đầu đến cuối, quá khứ, hiện tại và cả tương lai… Trong lòng ta chỉ có một mình em.”

Ôn Diễn hoàn toàn không muốn nghe thần nói mấy lời yêu đương lải nhải nữa, cậu hỏi thẳng: “Giang Mộ Li, bạn trai tôi đã chết, chuyện đó có liên quan đến ngài không?”

“Không.” Thần lập tức phủ nhận: “Giang Mộ Li rất tốt… Đẹp trai, chính trực, hiền lành… Trưởng thành và điềm đạm… Tràn đầy sức hút đàn ông…”

Thần thao thao bất tuyệt khen ngợi Giang Mộ Li khiến Ôn Diễn không hiểu ra sao.

Tên quái vật này chẳng phải nên coi Giang Mộ Li là tình địch sao?

Nhưng Ôn Diễn vẫn mơ hồ tin vào lời thần nói.

Giống như thần chính là cái bóng của Giang Mộ Li, mà cái bóng thì không bao giờ có thể tổn thương chủ nhân, chỉ biết mong chủ nhân có thể sống thật lâu, vì vậy bản thân nó cũng có thể tiếp tục tồn tại ở thế gian này.

Ôn Diễn không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, suy nghĩ đó như thể không có cơ sở gì mà tự nhiên sinh ra trong đầu.

“Hắn và ta giống nhau.” Thần cố ý ngừng một chút rồi mới tiếp tục: “Đều muốn bảo vệ em, đối xử tốt với em… Em là hoa hồng… Thật muốn dùng lồng pha lê bao bọc lấy em, giúp em diệt sạch sâu bọ và cỏ dại…”

Lông mày Ôn Diễn khẽ nhíu lại, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“Những năm gần đây, cha dượng và em trai tôi sống không bằng chết, mẹ tôi thì tinh thần bất ổn. Tai họa khiến gia đình tôi tan nát năm đó, có phải do ngài làm không?”

Không khí lập tức trở nên yên lặng.

Lần này, thần không trả lời ngay.

Một lúc lâu sau, giọng nói của thần mới trầm xuống vang lên: “Sao có thể, tất cả đều là do họ tự lựa chọn.”

***

Ôn Diễn cẩn thận quan sát căn phòng chứa đầy những món đồ chơi mới lạ trước mặt, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị một món đồ chơi ném thẳng về phía mình.

“Cạch.”

Món đồ đó rơi xuống đất, là một mô hình siêu anh hùng.

“Thích chưa!”

Thấy món đồ chơi không trúng Ôn Diễn, cậu bé mập mạp, trắng trẻo kia tỏ vẻ khó chịu, làm mặt xấu với cậu và hét lên: “Đồ con rơi, thật ghê tởm, thật đáng ghét, giống hệt mẹ mày, là loại đàn bà hạ tiện, cút ra khỏi nhà tao mau!”

Ôn Diễn mím môi, cúi đầu.

Lúc này, một cặp nam nữ tay trong tay bước vào từ cửa, vừa đi vừa nói cười ngọt ngào.

“Diễn Diễn, con chơi với em có vui không? Con là anh thì phải nhường em đấy, không được bắt nạt em đâu nhé.”

Người phụ nữ trang điểm kỹ càng nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười này, trước đây chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt của bà.

Ôn Diễn vặn tay mình, nhỏ giọng đáp: “Chúng con chơi rất vui.”

Hôm nay, cậu lần đầu tiên được mẹ – Phạm Thiến Nam – dẫn đến nhà họ Trần, gặp cha dượng và người em trai cùng cha khác mẹ.

Mấy tháng trước, một người phụ nữ dẫn theo một nhóm người xông vào nhà cậu, túm tóc Phạm Thiến Nam rồi đập đầu bà vào tường, miệng chửi không ngớt những lời thô tục.

Tiểu tam. Đàn bà đê tiện. Không biết xấu hổ.

Cậu bị nhốt trong phòng, không thể ra ngoài, chỉ biết đập cửa điên cuồng, tiếng đập cửa vang lên hòa lẫn với tiếng mẹ bị chửi mắng và rên la bên ngoài.

“Mẹ ơi…! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

“Làm ơn… Đừng bắt nạt mẹ con!”

Đến khi những người đó rời đi, cậu đã khóc đến khản cả giọng.

Cậu thấy Phạm Thiến Nam quỳ rạp dưới đất, tóc tai rối bời, cứ khóc mãi không ngừng. Cậu muốn đến ôm mẹ, nhưng Phạm Thiến Nam bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy đau thương, tức giận và nhiều nhất là… thù hận.

Hận!

Bà trợn mắt nhìn cậu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Bà nắm lấy tay cậu rồi vung tay tát tới tấp.

Đánh đến khi tay đau, bà túm lấy đồ vật quanh đó ném vào người cậu, trừng mắt, quát lớn với đôi mắt đỏ ngầu: “Đều tại mày! Mày là thứ trói buộc tao với thằng đàn ông khốn kiếp đó! Nếu không có mày, tao đã sớm lấy được người đàn ông tốt, sống cuộc đời hạnh phúc, đâu cần phải chịu nhục như thế này!”

Đêm hôm đó, cậu lần đầu tiên hiểu thế nào là ác mộng.

Từ lúc có ký ức, cậu thường mơ thấy một con quái vật có hình dạng như con bướm, nhưng vẫn luôn mơ hồ, chưa bao giờ thấy rõ.

Đêm đó, cậu cuối cùng cũng thấy rõ. Con quái vật ấy vỗ cánh, làm những động tác kỳ dị, buồn cười trước mặt cậu, như thể đang cố khiến cậu bật cười.

“Hu hu hu…” Cậu sợ hãi, khóc càng dữ dội hơn.

Đáng ghét, thật đáng ghét, tại sao lại dọa cậu?

Cậu thích những thứ đẹp đẽ, lấp lánh, rực rỡ. Mà con quái vật kia quá xấu xí, cũng quá kinh khủng.

Cậu ghét thần.

Sau một thời gian, tâm trạng Phạm Thiến Nam dần ổn định, gương mặt mới lại nở được chút nụ cười. Bà phá lệ dẫn cậu đến trung tâm thương mại cao cấp, mua cho cậu một bộ vest con nít rất đắt tiền.

Từ đầu đến chân được trang điểm tươm tất, Phạm Thiến Nam gật đầu hài lòng: “Diễn Diễn lớn lên thật đẹp, giống mẹ.”

Hiếm khi được mẹ khen, cậu vui lắm, từng hành động đều rất cẩn thận, sợ bị mắng là không ngoan, cũng sợ làm bẩn quần áo mới mà bị đánh.

“Lát nữa mẹ đưa con đến nhà chú Trần, con nhất định phải nghe lời, không được để chú Trần hay em trai không thích con. Dù họ có không thích con, con cũng phải tỏ ra vui vẻ, hiểu không?”

Cậu không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Phạm Thiến Nam xoa đầu cậu: “Ngoan lắm.”

Cậu giữ đúng lời hứa với mẹ.

Vì thế, khi Trần Hạo Kiệt ném đồ chơi vào người cậu, cậu vẫn không nói gì, chỉ nói với hai người lớn: “Con với em trai chơi rất vui.”

Phạm Thiến Nam như ý gả vào nhà giàu, cuối cùng cũng có cuộc sống mà bà mong muốn. Nhưng cậu thì lại càng cô độc hơn trước. Cậu sống trong cái gọi là “gia đình” này, nhưng lại giống như bị vứt bỏ.

Tiểu tam mang con riêng vào nhà.

Những lời đồn xấu xí đó, ban đầu nghe không hiểu nhưng nghe nhiều rồi tự nhiên cũng hiểu.

Cậu không thích nói chuyện, vì không ai muốn nghe cậu nói, chứ không phải vì cậu là đứa ngốc không biết gì.

Cậu biết hết.

Cậu biết Phạm Thiến Nam bên ngoài thì hào nhoáng, nhưng thật ra luôn sống dè dặt, như đi trên băng mỏng.

Cậu biết Trần Ngọc Sinh căn bản không thích cậu – đứa con không máu mủ gì với ông ta.

Cậu biết Phạm Thiến Nam rõ ràng thấy Trần Hạo Kiệt bắt nạt cậu, nhưng vẫn cố tình thiên vị.

Cậu cũng biết mẹ đang cố tình phớt lờ sự tồn tại của cậu, chỉ để làm vừa lòng Trần Ngọc Sinh.

Cậu biết hết, nhưng biết thì có ích gì?

Cậu không thể thay đổi được gì cả.

Ôn Diễn từng nghĩ mình có thể mãi nhẫn nhịn như vậy, hoặc là cứ chết lặng mà sống tiếp nhưng hóa ra cậu đã sai rồi.

Khi Phạm Thiến Nam yêu cầu cậu đem món đồ chơi siêu anh hùng mà cậu yêu thích nhất tặng cho Trần Hạo Kiệt, cậu đã từ chối.

Trần Hạo Kiệt có cả một tủ đầy đồ chơi sang trọng, nhiều món còn hiếm và đã ngừng sản xuất, thậm chí không cho người khác chạm vào vì sợ làm hỏng. Cậu ta từng nói nếu làm hỏng thì có bán cả Ôn Diễn cũng không đền nổi.

Tất nhiên, Ôn Diễn vốn dĩ chưa từng muốn đụng vào, Trần Hạo Kiệt nói vậy chẳng qua là cố tình để cười nhạo món đồ chơi hàng nhái trong tay cậu.

Món đồ chơi đó là quà sinh nhật ba tặng cậu khi ba còn sống, cậu luôn trân quý nó.

Nhưng bây giờ, Phạm Thiến Nam lại kiên quyết bảo cậu phải đem món đồ chơi đó cho Trần Hạo Kiệt.

“Con là anh, em còn nhỏ, nhường cho em là điều nên làm.”

Ôn Diễn bỗng thấy nực cười.

Trần Hạo Kiệt chẳng phải thích món đồ chơi đó thật, chỉ vì thấy nó thú vị và nghĩ ra một cách mới để bắt nạt cậu.

Suy cho cùng, nhìn một đứa có tất cả, cướp đi món đồ duy nhất mà đứa không có gì trân quý, chẳng phải là rất vui sao?

Cậu ôm món đồ chơi vào lòng, nói: “Không.”

Như mọi khi, chẳng ai nghe lời cậu nói.

Phạm Thiến Nam lập tức giật lấy món đồ chơi, đưa cho Trần Hạo Kiệt.

Trần Hạo Kiệt cười toe toét, nắm lấy đầu và chân món đồ chơi, dùng sức bẻ làm đôi.

Khoảnh khắc đó, Ôn Diễn cảm thấy như tim mình cũng nứt vỡ theo.

Cậu lao đến định giành lại báu vật của mình, lần đầu tiên trong đời, cậu có ý định muốn giết một người.

Nhưng ngay giây sau đó, cậu bị Trần Ngọc Sinh túm cổ áo, đá văng xuống đất.

Đầu cậu đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch cao cấp, mọi thứ quay cuồng, mắt toàn là sao bay.

Một cú đạp lên ngực như nghiền nát hết lục phủ ngũ tạng của cậu.

Cậu cảm thấy mình sắp chết rồi. Đau đớn, cậu với tay về phía Phạm Thiến Nam, nhưng bà không dừng lại lấy một giây, giày cao gót bước qua cậu lạnh lùng.

Cậu sớm biết chuyện sẽ như vậy, thế mà vẫn không kìm được đưa tay ra cầu cứu.

“Mẹ ơi… đau quá…”

Đáp lại cậu là tiếng cửa phòng bị đóng sầm và khóa lại.

Cậu bị nhốt lại, bắt phải suy nghĩ lại hành vi của mình.

Cả người đau đến không thể cử động, cậu cứ thế nằm lì trên nền lạnh băng.

Ráng chịu đựng cho đến nửa đêm, khát khô cả họng, cậu cố lết dậy định đi uống nước, nhưng lại thấy sau rèm cửa có một bóng đen mờ mờ.

Cậu lấy hết can đảm kéo rèm ra, suýt hét lên vì sợ.

Ngoài cửa sổ treo một thứ hình người kinh dị, vặn vẹo đáng sợ không thể miêu tả.

Nó dường như được chế tạo cẩn thận từ một loài sinh vật nào đó, lớp da lông quá thật khiến người ta rùng mình, còn vật liệu khác thì kỳ quái đến khó diễn tả.

Lạ nhất là, hai tay của thứ đó tạo thành tư thế nắm đấm, một cao một thấp, y hệt tư thế chiến đấu của món đồ chơi siêu anh hùng bị Trần Hạo Kiệt bẻ gãy trước đó.

Ôn Diễn cố kìm nén cơn buồn nôn, ném thứ đó vào thùng rác rồi buộc túi rác thật chặt.

Cậu nghi ngờ là do Trần Hạo Kiệt cùng mấy đứa bạn hay bắt nạt mình bày trò đùa ác.

Sinh nhật của Ôn Diễn rơi vào mùa đông.

Cậu chẳng còn nhớ mình đã bao lâu không được tổ chức sinh nhật, vì trên đời này chẳng ai thấy vui vì sự có mặt của cậu.

Phạm Thiến Nam và Trần Ngọc Sinh dắt theo Trần Hạo Kiệt đi trượt tuyết vui vẻ như một gia đình hạnh phúc.

Căn nhà chỉ còn lại mình Ôn Diễn.

Lúc đó cậu còn đang sốt, cố gắng tự nấu một gói mì, tự an ủi đó là “mì trường thọ sinh nhật”.

Nhìn ra bầu trời đêm tối om, cậu nghĩ đến cảnh mỗi lần Trần Hạo Kiệt sinh nhật thì Phạm Thiến Nam và Trần Ngọc Sinh lại bắn pháo hoa trong sân vườn chúc mừng.

Cậu cũng rất thích pháo hoa, thích mọi thứ đẹp đẽ, nhưng lại luôn lấy tay che mắt, không dám nhìn.

Dù pháo hoa có đẹp đến đâu, cũng đâu phải vì cậu mà bắn lên trời.

Đột nhiên, bầu trời lóe lên ánh sáng trắng.

Không thể nào là pháo hoa được, thế nhưng ánh sáng trắng ấy cứ chiếu sáng bầu trời đêm.

Không giống những pháo hoa rực rỡ thường thấy, cũng không có tiếng nổ “bùm bùm”. Nó yên lặng, không một âm thanh, thuần trắng, chiếu rọi lên bầu trời đen, như một trận tuyết lông ngỗng rơi mãi không dứt.

Ôn Diễn không thấy khó chịu gì, tựa vào cửa sổ ngắm ánh sáng đó rồi ngủ thiếp đi.

Cậu lại mơ một giấc mơ.

Cậu thấy một con bướm quái vật bay lượn giữa bóng tối mênh mông, đôi cánh cháy rực thiêu đốt những linh hồn oan khuất dính đầy dơ bẩn.

Những ác quỷ ấy giãy giụa vặn vẹo, khóc rên, hóa thành từng đốm lửa trắng rực sáng.

Chúng tạo thành lớp vảy thần thánh, gắn liền với máu thịt của vị thần.

Chắc hẳn vị thần ấy rất đau đớn. Mỗi chiếc vảy cánh đều run rẩy, ngay cả tư thế bay cũng không còn vững.

Một sinh vật như thế, đáng lý ra không ai có thể làm tổn thương.

Vậy mà thần vẫn chịu đựng nỗi đau xuyên tim, dày xéo xương cốt, chỉ để mang đến cho cậu một màn pháo hoa lộng lẫy từ địa ngục.

Sáng hôm sau, Ôn Diễn bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cảnh sát và thầy cô trong trường đều đến, nét mặt buồn bã, báo cho hắn một tin dữ: Tối qua, Phạm Thiến Nam, Trần Ngọc Sinh và Trần Hạo Kiệt gặp tai nạn khi trượt tuyết. Xe cáp họ ngồi đột nhiên mất kiểm soát, dù nhân viên đã ngắt điện nhưng cũng không thể dừng lại. Xe cứ thế lao xuống không thể cứu vãn.

Sau một đoạn dài trượt, chiếc xe rơi thẳng xuống núi, đập mạnh xuống đất.

Khung thép vỡ vụn, chia năm xẻ bảy, bên trong thì máu thịt nát bấy.

Trần Hạo Kiệt toàn thân gãy xương, thắt lưng gãy hẳn, lòi ra cả cơ bắp, trông như bị bẻ gãy một cách thô bạo.

Trần Ngọc Sinh bị thương nặng ở đầu, sọ vỡ, xuất huyết não nghiêm trọng, tủy chảy ra từ tai như bông mềm.

Một người toàn thân bị liệt, chỉ có đôi mắt còn cử động được; một người biến thành thực vật, có thể sẽ hôn mê suốt đời.

Tựa như, những món đồ chơi bị hư hại.

Phạm Thiến Nam kỳ lạ thay lại không bị gì, thậm chí một vết trầy da cũng không có.

Chỉ là, bà bị cú sốc quá lớn nên tinh thần suy sụp, không còn nhớ ai, cũng không nhận ra ai. Trong mắt bà giờ đây chỉ có mỗi Ôn Diễn, ôm một con búp bê Tây Dương không ngừng gọi: “Diễn Diễn, Diễn Diễn…”

Toàn bộ khu du lịch chỉ có đúng một chiếc cáp treo gặp sự cố, mà bi kịch này hoàn toàn có thể tránh được.

Cáp treo có hai loại: loại ba người và loại nhiều người. Nếu lúc đó họ chịu đưa Ôn Diễn đi cùng, thì họ đã không ngồi lên chiếc cáp treo bị lỗi kia.

Dù có ngồi lên thật, nếu chỉ ngồi yên ngắm cảnh suốt chuyến đi thì cũng chưa chắc gặp chuyện gì.

Chỉ là, Trần Hạo Kiệt là đứa trẻ được nuông chiều đến mức không coi ai ra gì, nhảy nhót quậy phá lung tung, đá vào cửa cáp khiến nó bị trục trặc.

Chỉ qua một đêm, mọi thứ thay đổi hoàn toàn.

Ôn Diễn không còn là đứa trẻ sống nhờ, bị cả tài xế và người giúp việc coi thường.

Cậu tiếp quản toàn bộ tài sản nhà họ Trần. Từ căn biệt thự xa hoa như lâu đài phương Tây, đến gara đầy xe sang và toàn bộ tài sản, đều do cậu quản lý.

Dù vậy, những thứ đó vốn dĩ không phải điều cậu thật sự mong muốn.

***

“Em có trách ta không…?” Vị thần cất lời, mang theo chút lấy lòng và u uất.

“Ta đã nói rồi… tất cả là lựa chọn của họ, ta chưa bao giờ can thiệp vào hành vi hay ý chí của con người.”

“Vậy sao em không nói gì?”

“Sao em lại mặc kệ ta…”

“Em đang giận ta đúng không?”

Giọng của vị thần trở nên run rẩy và u ám, không còn giả vờ đáng thương hay nhẹ nhàng nữa, mà lộ ra sự điên loạn, hung dữ và tà ác thật sự.

“Em chắc chắn đang giận…”

“Ta biết ngay mà, giờ em không còn thích ta nữa…”

“Em ghét ta rồi… Em ghét ta rồi…”

Ôn Diễn bị vị thần làm phiền đến mức không chịu nổi, lớn tiếng quát: “Im ngay!”

Vị thần lập tức im bặt, như thể thật sự bị Ôn Diễn dọa sợ.

Thực ra, dù Ôn Diễn có nổi giận, cậu cũng chẳng có chút uy hiếp nào. Ngoài con quái vật quấn lấy mình này thì chỉ còn lại người bạn trai đã chôn dưới lòng đất là còn chịu nghe lời cậu.

“Chuyện cái búp bê kia…” Ôn Diễn cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Làm tốt lắm, nhưng sau này đừng làm vậy nữa.”

Vị thần buồn rầu nói: “Ta chỉ muốn an ủi em… thực hiện tất cả mong ước của em thôi…”

“Em không cần ai an ủi, cũng không cần ai phải đối xử tốt với em.” Ôn Diễn nói: “Em chỉ để tâm đến một người.”

“Em cũng là vì sao duy nhất ta thích.” Vị thần u uất nói: “Em giận ta vì chuyện của họ, ta rất sợ… sợ em sẽ không tha thứ cho ta. Bây giờ em là con người, nhìn bằng con mắt con người… mà họ lại là gia đình em.”

“Không.”

“Sao cơ?”

“Em không trách ngài.”

Vị thần ngẩn người. Dù đã cố gắng hết sức để bắt chước, hiểu và học hỏi cảm xúc con người, chẳng lẽ hắn đã đoán sai?

“Thậm chí, em còn phải cảm ơn ngài.”

Ôn Diễn nói xong thì mím chặt môi.

Mọi người – cảnh sát, thầy cô, bạn học – đều nghĩ cậu bị cú sốc vì sự cố bất ngờ, chỉ sau một đêm mất hết gia đình, rất đáng thương.

Không ai biết, sau khoảnh khắc kinh hoàng và bối rối ấy, đây là lần đầu tiên Ôn Diễn thật lòng cảm ơn một vị thần, dù khi đó cũng không biết là vị thần tốt bụng nào đã ra tay giúp mình.

Đây là chuyện duy nhất được coi là “chuyện tốt” xảy ra trong cuộc đời cậu từ trước đến nay, thậm chí còn khiến cậu thấy hơi vui mừng.

Tất nhiên, cậu không dám mừng quá. Cậu phải chui đầu vào chăn để cười trộm, cười đến nỗi nước mắt tràn ra mặt. Vì cảm xúc đó, tuyệt đối không thể để ai phát hiện.

“Em nghĩ kỹ rồi.” Ôn Diễn luồn năm ngón tay vào mái tóc đen rối bù, vuốt hết ra sau rồi ngẩng gương mặt trắng bệch lên.

“Ngài nói muốn cưới em đúng không? Em đồng ý.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Anh chồng quỷ: Thật ra anh rất tự tin vào kỹ năng làm đồ thủ công đấy.

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.