Ôn Diễn im lặng.
A Bàng La Sát là sứ giả câu hồn từ địa ngục A Tỳ, được các thần tiên trên Thiên giới sắp xếp canh giữ ở đại thành A Tỳ. Họ có sức mạnh dời núi lấp biển, đạo pháp thâm sâu, chuyên phụ trách xét xử và trừng phạt tội nhân.
“Tôi đã phạm tội gì?” Ôn Diễn cố gắng dằn lại tiếng run rẩy mà hỏi.
“Ngươi là một kẻ phàm nhân hèn mọn, dám mang lòng bất kính với thần minh, ngu muội lại ngông cuồng, toan tính làm trái Thiên đạo, còn liên kết với Dị thần ô uế. Đây là trọng tội bị đày vào địa ngục A Tỳ.”
Trong môn học chuyên ngành, thầy giáo từng giảng rằng người xưa chia thế giới làm bốn bộ châu lớn. Bên ngoài bốn châu, vượt qua đại dương, có hai ngọn núi Kim Cương, đáy biển giữa hai núi ấy chính là nơi địa ngục tồn tại.
Nơi đó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời hay sao trời, là nơi tọa lạc của Bát nhiệt địa ngục: Đẳng hoạt địa ngục, Hắc thằng địa ngục, Chúng ngợp địa ngục, Khiếu hoán địa ngục, Đại khiếu hoán địa ngục, Viêm nhiệt địa ngục, Đại cực nhiệt địa ngục và Vô gián địa ngục.
1. Đẳng hoạt địa ngục: Chúng sinh chịu khổ trong địa ngục này, tay mọc móng sắt, móng tay dài, sắc, mỗi khi tức giận, mang ý tưởng độc hại, dùng móng tay cào cấu, vồ bắt lẫn nhau, máu chảy thịt rơi, hoặc bị chặt đâm xay giã, tưởng là chết rồi nhưng gió lạnh thổi đến, da thịt lại lành, cảm thấy như mình đã sống lại. Những người phạm tội giết hại sinh vật, rơi vào ngục này.
2. Hắc thằng địa ngục: cũng gọi ngục dây đen. Trong ngục này, ngục tốt dùng dây sắt nóng, quấn thân người tội, đốt da nấu thịt, nung xương nấu tủy, đau đớn muôn bề.
3. Chúng ngợp địa ngục: Trong địa ngục này có núi đá lớn, sau khi tội nhân đi vào, núi tự khép lại, đè ép thân tội nhân, xương thịt nhừ nát, vì thế gọi là Đôi áp địa ngục (địa ngục đè ép). Những kẻ phạm tội sát sinh, trộm cướp, gian dâm, phải ở ngục này.
4. Khiếu hoán địa ngục: Nghĩa là chúng sinh chịu tội, khi đến ngục này, sẽ bị ngục tốt ném vào vạc dầu lớn đang sôi để nấu. Vì đau đớn quá nên kêu gào khóc lóc, bởi thế gọi là Khiếu hoán địa ngục. Những kẻ phạm tội giết hại, trộm cướp, gian dâm, uống rượu phải rơi vào địa ngục này.
5. Đại khiếu hoán địa ngục: Nghĩa là khi ngục tốt đã nấu tội nhân trong vạc dầu sôi rồi, gió nghiệp liền thổi, làm cho sống lại, rồi lại bị ném vào chảo sắt nóng để rang, chiên. Đau đớn đến cùng cực, cất tiếng kêu lên thật to. Những kẻ phạm tội giết hại, trộm cướp, tà dâm và nói dối phải ở trong địa ngục này.
6. Viêm nhiệt địa ngục: Cũng gọi Tiêu nhiệt địa ngục, Thiêu chích địa ngục. Địa ngục này được bao bọc bằng thành sắt, lửa cháy bốc lên ngùn ngụt, trong ngoài đốt nướng, da thịt nát nhừ, đau đớn vô cùng.
7. Đại cực nhiệt địa ngục: cũng gọi Đại thiêu chích nhiệt địa ngục. Nghĩa là ngục tốt đem tội nhân để trong thành sắt, lửa nóng đốt thành, trong ngoài đều đỏ, đốt nướng tội nhân. Lại có hầm lửa, như lò than hồng; trên hai bờ hầm, còn có núi lửa, ngục tốt cầm cái xoa sắt, xâu lấy tội nhân, ném vào trong lửa, da thịt nhừ nát, đau đớn cùng cực.
8. Vô gián địa ngục: cũng gọi là A Tỳ địa ngục, Vô cứu địa ngục. Nghĩa là chúng sinh có tội, chịu khổ trong địa ngục này, không bao giờ gián đoạn, không bao giờ thôi nghỉ, cho nên gọi là vô gián, là địa ngục cực khổ. Những kẻ tạo năm tội nghịch (tội trái với luân thường đạo lí) và phỉ báng Đại thừa, phải rơi vào ngục này. Luận thành thực nêu rõ năm loại Vô gián: 1. Thú quả vô gián, những kẻ phạm tội cực nặng, chịu quả báo ở địa ngục này, không bao giờ hết. 2. Thụ khổ vô gián, nghĩa là chịu các khổ ở đây, không bao giờ hết. 3. Thời vô gián, nghĩa là thời gian chịu khổ ở địa ngục này, không bao giờ hết. 4. Mệnh vô gián, nghĩa là sống ở địa ngục này một trung kiếp, không gián đoạn. 5. Hình vô gián, nghĩa là chúng sinh chịu khổ ở địa ngục này, sinh ra rồi chết, chết rồi sinh lại, không bao giờ cùng.
A Tỳ là khổ hình nặng nhất trong Bát nhiệt địa ngục, có nghĩa là “liên tục”, tượng trưng cho nỗi thống khổ không bao giờ ngừng nghỉ.
Những tội nhân bị giam giữ ở đó không có một tia hy vọng nào được giải thoát, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Ôn Diễn học chuyên ngành dân tộc học, tất nhiên biết rằng dù là triều đại nào hay hệ thần thoại nào, bị đày vào địa ngục A Tỳ đều là kết cục đáng sợ, tuyệt vọng và thảm khốc nhất mà trí tưởng tượng loài người có thể nghĩ đến.
Lúc này, A Bàng La Sát – kẻ dẫn cậu xuống địa ngục – đang đứng sát kiệu cưới, gần ngay trước mặt. Dù cậu không nhìn thấy diện mạo của họ, cậu vẫn có thể tưởng tượng được: Răng cưa, móng vuốt sắc nhọn, mặt như sét đánh, mắt sáng như đèn, hung ác đáng sợ.
Với một kẻ yếu ớt dễ bắt nạt như cậu, chúng đối phó còn dễ hơn cả nghiền chết một con kiến.
“Nếu bây giờ tôi quay đầu lại, các người sẽ bỏ qua cho tôi chứ?” Ôn Diễn khẽ giọng hỏi.
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Nếu ngươi chưa gây nghiệp, tự nhiên sẽ không phải bị đày vào đại thành A Tỳ chịu khổ.”
Giọng của A Bàng La Sát như tiếng chuông vang vọng, vừa có ý khuyên răn, vừa không thiếu khí thế sát phạt uy nghi. Đủ để bất kỳ tội nhân nào nghe thấy cũng phải khuất phục từ trong lòng, ngoan ngoãn dập đầu nhận tội, cầu xin tha thứ.
“Quả nhiên.” Ôn Diễn ngừng một lúc: “Vậy tôi sẽ không quay đầu.”
…
Hai A Bàng La Sát như bị nghẹn họng.
“Ngông cuồng ngu dốt!”
Chỉ nghe một tiếng thét dữ dội, đất trời rung chuyển, gió lốc gào thét, tiếng hú như muốn xé nát trời đất, tạo thành một cảnh tượng tận thế làm người ta run rẩy kinh sợ.
Trong đại thành A Tỳ, có hàng tỉ tội nhân, không một ai dám mạo phạm A Bàng La Sát như vậy. Chúng thậm chí không cần phát huy toàn bộ uy nghiêm của quỷ thần, cũng đã đủ để khiến tội nhân hồn phi phách tán.
Ôn Diễn là người đầu tiên dám chống lại chúng.
Kiến đối đầu với voi.
Nhưng Ôn Diễn không hề phát điên.
Cậu bịt tai, loại bỏ sự quấy nhiễu. Trong sự yên tĩnh, cậu cảm thấy chiếc kiệu cưới mình đang ngồi không hề xê xích, mặc kệ bên ngoài bão tố sấm sét, mây đen chớp giật, nó vẫn vững vàng đứng đó, bảo vệ cậu.
Điều này càng khiến Ôn Diễn khẳng định phán đoán trong lòng, cậu bỏ tay ra, cất cao giọng, không chút run sợ.
“Các người không làm gì được tôi.”
“Không đúng, phải nói là thần của các người căn bản không dám trực tiếp xuất hiện, chỉ có thể phái các người đến cản trở tôi.”
“Các người ngay cả kiệu cưới có thần che chở cũng không dám đến gần, nếu không thì từ đầu các người đã lôi tôi đi được rồi, cần gì phải vừa đe dọa vừa khuyên nhủ, uổng phí công sức trên người một phàm nhân hèn mọn như tôi.”
“Đồ ngu si!” A Bàng La Sát gầm lên.
Tiếp đó là tiếng xé gió lạnh buốt, cây cối đổ rạp, đá vỡ nứt nẻ vang lên ầm ĩ.
Ôn Diễn đoán rằng A Bàng La Sát đang nổi giận, múa ba chiếc xoa sắt khổng lồ, muốn dùng chúng để dọa cậu.
Theo “Kinh ngũ khổ chương cứu”, một lần xoa sắt của A Bàng La Sát có thể gom hàng trăm ngàn vạn tội nhân đẩy vào vạc dầu sôi.
Nhưng lúc này, sức mạnh đáng sợ đó lại bị chặn đứng trước kiệu cưới, không thể xuyên phá, ngay cả dải lụa nhẹ trên áo cưới của cậu cũng không bị rung động.
“Thần minh của các người có thể thực hiện điều ước của tôi không? Tôi chỉ muốn người mình yêu sống lại, họ làm được không?”
“Đương nhiên không thể, đó là nghịch đạo trời!”
“Vậy thì đừng quấy rầy tôi!”
“Ngươi ngu ngốc! Một kẻ phàm nhân không có chút vị thế gì như ngươi, thật sự nghĩ mình có thể đảo ngược sinh tử sao?”
“Không thử thì sao biết không làm được? Các người có tư cách gì coi thường quyết tâm của con người!”
“Ngươi thật sự nghĩ làm giao dịch với thứ đó, thần sẽ tuân thủ giao ước sao?”
“Thần nhất định sẽ!”
“Nếu thật sự kết hôn với thần, vận mệnh và nhân quả của ngươi sẽ bị ràng buộc với nhau. Một con người không thể chịu nổi nhân quả của thần. Kết cục của ngươi có thể còn khủng khiếp hơn gấp trăm ngàn lần địa ngục A Tỳ.”
“Sao đột nhiên lại đổi giọng khuyên nhủ nhẹ nhàng thế?” Giọng Ôn Diễn lạnh dần: “Các người cũng nói tôi chỉ là phàm nhân nhỏ bé, thì những tai họa đổ lên đầu tôi có quan trọng gì?”
“Hay các người sợ chính là chuyện thần hôn này?”
Ngay khoảnh khắc cậu thốt ra câu đó, mọi âm thanh sấm sét bên ngoài kiệu lập tức ngừng bặt.
Trong sự im lặng kỳ dị, giọng nói A Bàng La Sát vang lên, không còn giận dữ như trước mà trở nên trầm thấp, nặng nề, lộ ra luồng khí quỷ lạnh lẽo từ sâu trong địa ngục.
Dù đang ngồi trong kiệu, Ôn Diễn vẫn cảm nhận rõ luồng khí lạnh đó thẩm thấu vào, khiến bản năng sâu thẳm nhất trong cậu sinh ra nỗi sợ hãi với địa ngục.
“Nếu một người từng phạm sai rồi tự giác tỉnh ngộ, sửa đổi hành vi, tội lỗi tự nhiên tiêu tan, như bệnh lâu ngày rồi khỏi.”
“Nhưng nếu người đó phạm lỗi mà không hối cải, lòng ngày càng cứng rắn thì tội lỗi sẽ chồng chất lên thân, như nước chảy về biển, càng lúc càng sâu.”
“Ngươi tự cho là đúng, cố chấp với suy nghĩ sai lầm, tình nguyện ở cạnh tà vật, thực sự là tội không thể tha.”
“Vậy cũng được, trước khi ngươi vĩnh viễn rơi vào A Tỳ, để ngươi thấy rõ bản chất thật sự của “thần” là loại tà vật bị sáu cõi bài xích như thế nào.”
Mặt đất rung chuyển, tiếng xích sắt va chạm kim loại vang lên, hỗn tạp với đủ loại tiếng rên rỉ đau đớn.
Ôn Diễn biết đây là ảo giác, nhưng vẫn không thể ngăn mình bị kéo vào trường năng lượng tiêu cực nặng nề của địa ngục. Nếu không có Cổ Điệp Dị Thần bảo vệ, chắc chắn cậu đã phát điên từ lâu.
Trời đất u ám, sương mù và mây đen tràn ngập. Bảy tầng thành của địa ngục A Tỳ dần hiện ra. Tường thành đen như mực kéo dài vô tận, mỗi cánh cổng đều có bốn con chó đồng khổng lồ canh giữ.
Chúng có răng và móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt phát sáng như chớp, điên cuồng cắn xé tội nhân.
Dưới bầu trời xám chì, vô số chim sắt bay loạn, mổ vào mắt và da thịt tội nhân.
Nơi đây đầy rẫy bi ai, sợ hãi và thống khổ. Nhưng nếu so với bên ngoài cổng thành A Tỳ, nơi này vẫn còn được xem như chốn cực lạc.
Ôn Diễn cố ép mình nhớ lại những bài giảng trong lớp học.
Dân tộc học là môn giúp con người hiểu rõ lịch sử, văn hóa và xã hội một cách lý trí. Cậu muốn dùng góc nhìn của dân tộc học để lý giải tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.
Nói cách khác, nếu không thể tìm ra lời giải trong huyễn cảnh địa ngục này, cậu sẽ kiệt quệ như một bảng mạch bị cháy do dòng điện quá tải.
Nhưng mà, từ trường của địa ngục A Tỳ thật sự quá mạnh, còn tư duy của con người lại quá yếu ớt nên Ôn Diễn lập tức bị kéo vào.
Cậu rơi xuống một hố sâu đen ngòm vô tận, bên dưới là dung nham sôi sục ùng ục, khí nóng ăn mòn mãnh liệt.
Các tội nhân bị những quỷ sai hung dữ dùng một cái chảo lớn rang xuống, sau khi bị nấu chín lại bị vứt lên trên, dùng khói nóng độc thiêu đốt cơ thể.
Họ đau đớn đến mức gào thét thảm thiết, nhưng lại bị quỷ sai vô tình ném trở lại vào dung nham.
Nơi đây có vô số hình phạt, đủ loại đa dạng, vượt xa bất kỳ loại cực hình nào mà loài người từng nghĩ ra trong lịch sử.
Quỷ sai dùng dùi sắt nung đỏ chọc vào cơ thể tội nhân, ném họ lên những tảng đá nhọn, dùng cưa xẻ, dùi chọc hoặc dùng lưới sắt đỏ rực trói chặt thân thể, xé xác họ thành trăm nghìn mảnh.
Khi còn nhỏ, Ôn Diễn rất thích xem《 Tây Du Ký 》mỗi dịp hè chỉ cần tivi phát là lại xem.
Lúc Tôn Ngộ Không bị giam dưới Ngũ Hành Sơn, chỉ được ăn viên sắt, uống nước sắt, có người tốt bụng thả bò đến để giúp nó hái được trái đào hoang ăn, nó còn xem đó như món mỹ vị quý giá.
Khi ấy Ôn Diễn thấy Đại Thánh rất đáng thương, còn buồn đến mức khóc, cậu không thể tưởng tượng nổi “viên sắt nước sắt” rốt cuộc là gì mà có thể dùng để trừng phạt một Tề Thiên Đại Thánh lợi hại như vậy.
Giờ đây, điều thắc mắc thuở bé của cậu cuối cùng cũng được giải đáp.
Những tội nhân đói đến không chịu nổi, quỷ sai dùng kìm sắt cạy miệng họ ra, nhét từng viên sắt nung đỏ cực lớn vào cổ họng.
Nếu khát quá không chịu nổi, thì đổ nước sắt nóng vào. Môi, lưỡi, dạ dày, ruột của tội nhân đều bị thiêu đốt xuyên thủng, máu chảy lênh láng đầy đất.
Đây là địa ngục A Tỳ tàn khốc tột độ. Dù là nam, nữ, già, trẻ, cao quý hay hèn mọn, đều không phân biệt, phải chịu nỗi đau tột cùng.
“Nhưng mà, tất cả những cực hình này cộng lại, cũng không đủ để trừng phạt con quái vật dơ bẩn và ghê tởm kia.”
Kèm theo tiếng nói của một La Sát nữ, cảnh tượng địa ngục trước mắt Ôn Diễn lại bắt đầu biến đổi. Cậu không hề nghi ngờ rằng mình sắp phải chứng kiến thứ còn đáng sợ gấp trăm ngàn lần trước đó.
Cậu không chịu nổi nữa. Chỉ cần nhìn thêm một cái, chỉ cần liếc mắt một lần nữa thôi, cậu sẽ hoàn toàn phát điên.
Nhưng… không.
Con ngươi Ôn Diễn run rẩy dữ dội, hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn sáng lên rực rỡ trong khoảnh khắc.
Cậu thấy một sinh vật đẹp đẽ và thần thánh đến mức vượt xa mọi tưởng tượng của loài người.
Có lẽ… đó chính là hình dạng ban sơ của một vị Cổ Điệp Dị Thần.
***
Trong vũ trụ bao la này, muôn loài sinh linh đều theo nghiệp nhân quả của riêng mình mà rơi vào các con đường khác nhau trong Lục Đạo Luân Hồi, không ngừng xoay chuyển.
Lục đạo gồm ba đường thiện và ba đường ác.
Ba đường thiện là: cõi trời (thiên đạo), cõi người (nhân đạo) và cõi A Tu La (tu la đạo). Ba đường ác là: ngạ quỷ đạo (cõi quỷ đói), súc sinh đạo (cõi súc sinh), và địa ngục đạo.
Trong sáu đạo luân hồi, cõi trời là cao quý nhất, nơi cư ngụ của các vị thần thánh có đủ uy đức và thần lực, phần lớn là những cổ thần đã tồn tại từ thuở khai thiên lập địa.
Còn khổ cực nhất dĩ nhiên là địa ngục đạo, trong đó địa ngục A Tỳ là tàn khốc bậc nhất.
Lục Đạo Luân Hồi giống như một ống kính vạn hoa xoay chuyển, Ôn Diễn chỉ biết trơ mắt nhìn vị Cổ Điệp Dị Thần rơi vào địa ngục đạo.
Cậu không hiểu vì sao vị thần đó lại tạo ra loại nghiệp nào mà phải nhận lấy hình phạt khốc liệt như vậy.
Cậu chỉ cảm thấy vị thần ấy quá đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến người ta ngây ngất, mê muội.
Một sinh vật mỹ diệu hiếm có trên đời như vậy, chẳng lẽ không nên được lên cõi trời sao? Chẳng lẽ không nên được tôn thờ, chiêm ngưỡng sao?
Cái nơi đen đúa, hỗn loạn, bẩn thỉu này – địa ngục thật sự – làm sao có thể xứng đáng với thần!
Ôn Diễn tức tối nhíu mày, là một kẻ si mê nhan sắc thực sự, cậu cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề.
Thần có vẻ bị trọng thương nặng, nhìn qua vô cùng đau đớn, đến cả bay cũng không nổi.
Một đám quỷ sai xông tới, lúc đầu chúng còn có chút cảnh giác, không dám đến gần thân thể thần.
Nhưng khi phát hiện thần thực sự đã suy yếu, chúng lập tức lộ rõ bộ mặt hung ác, dùng xích sắt trói thần lại, còn cố ý quấn thêm nhiều vòng quanh đôi cánh, khiến thần chỉ có thể bò lê như một sinh vật hèn mọn dưới đất.
Nhìn thần trong cảnh khốn khổ như vậy, lũ ác quỷ và la sát tỏ ra cực kỳ đắc ý, cười cợt cay độc.
Chúng mang thần đến điện Diêm Vương để chịu sự phán xét của một trong Thập Điện Diêm Vương – Điện thứ chín: Bình Đẳng Vương.
Ôn Diễn nhìn thấy Bình Đẳng Vương, hình dạng rất giống với những gì sách vở từng miêu tả.
Râu tóc bạc trắng, đầu đội mũ vuông, mặc áo dài, hai tay giấu trong tay áo, trước ngực ôm một cuốn sổ, nhìn qua thì giống như một lão già nghiêm nghị, chững chạc.
Tuy nhiên, vì Ôn Diễn lúc này có trực giác nhạy bén đến mức đáng sợ, nên chỉ trong chốc lát đã nhận ra diện mạo thật sự của Bình Đẳng Vương.
Khó mà diễn tả nổi, vượt ngoài mọi mô tả. Khi thần tính vượt qua giới hạn, vẻ ngoài thậm chí còn kinh khủng hơn cả yêu ma quỷ quái. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, linh hồn đã như co rúm lại vì kinh sợ.
Ôn Diễn đoán hình tượng các vị thần trong thần thoại được miêu tả đầy tiên khí, rất có thể là do khi con người tiếp xúc với thực thể ở cấp độ cao hơn, não bộ sẽ tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ, tránh cho họ phát điên khi nhìn thấy dung mạo thật.
Cũng có khả năng là các thiên thần chủ động ngụy trang theo thẩm mỹ của loài người, để dễ được tôn thờ và kính ngưỡng hơn.
Dưới khí thế khổng lồ như ngọn núi đen của Bình Đẳng Vương, Cổ Điệp Dị Thần – đang bị đám quỷ canh gác đè chặt dưới đất – trông yếu ớt, bất lực và đáng thương đến lạ.
Ôn Diễn đột nhiên cảm thấy giận dữ không lý do. Cậu biết mình chỉ là một con người bình thường, chẳng có tư cách gì để nổi giận với một vị đại thần như Bình Đẳng Vương, nhưng cậu vẫn cứ tức.
Đúng là, cậu rất ghét con quái vật to tổ chảng kia – gian xảo, bám người, biến thái, điên cuồng, từ xúc tu đến đôi cánh nhọn hoắt đều đáng ghét, chẳng tìm ra nổi một điểm tốt.
Nhưng không hiểu sao, cậu lại không thể chịu được khi thấy vị thần đó bị lũ quỷ kia hành hạ!
Ôn Diễn siết chặt nắm tay, muốn xông lên Diêm La Điện mà đánh đám quỷ một trận ra trò!
Lúc này, Cổ Điệp Dị Thần rõ ràng vẫn chưa thể dùng ngôn ngữ để giao tiếp.
Trước sự chất vấn gay gắt của Bình Đẳng Vương và đe dọa của lũ ngục tốt, thần chỉ phát ra những âm thanh rên rỉ như tiếng gầm nghẹn ngào của một con chó lớn bị dồn vào đường cùng.
Ôn Diễn còn thấy trong đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của thần, nỗi buồn sâu thăm thẳm như đại dương không đáy.
Dù biết đó là ý nghĩ vô lý, Ôn Diễn vẫn ngơ ngác cảm thấy hình như thần đang nhìn mình.
Ánh mắt đó đầy bi thương, như thể đâm thẳng vào lòng cậu.
Sau khi bị đưa vào địa ngục, mỗi tội nhân đều phải đến Diêm La Điện để xét xử. Chẳng mấy chốc, Bình Đẳng Vương đã đọc bản án dành cho thần.
Lẽ ra phải là tội ác chồng chất, chết vạn lần vẫn còn nhẹ.
Nhưng bất ngờ thay, Bình Đẳng Vương im lặng thật lâu rồi chỉ thốt ra hai từ: “Vô tội.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Diễn Diễn: Chỉ là một người bình thường mê cái đẹp thôi mà (buông tay)
Quả nhiên làm dân tộc học là nghề nguy hiểm. Người thường cưới nhau thì ra nhà hàng, học dân tộc học cưới nhau là phải xuống địa ngục…