CHƯƠNG 53:
“Không phải cậu chưa từng đến đấu trường ngầm sao?” Tạ Như Hành cuối cùng cũng hỏi ra điều đã khiến anh băn khoăn suốt bấy lâu nay.
Lần đầu tiên Đường Bạch chủ động tiếp cận anh ở Học viện Quân sự Liên bang, câu đầu tiên nói ra chính là: “Xin chào, cho hỏi cậu có biết ‘Mouse’ không?” điều này chứng minh, ngay từ đầu Đường Bạch đã biết “Mouse” và Tạ Như Hành là cùng một người.
Nhưng nếu chưa từng đặt chân đến đấu trường ngầm, thì làm sao Đường Bạch lại biết được?
“Em biết người điểu khiển cơ giáp đó qua một kênh thông tin đặc biệt.” Đường Bạch uyển chuyển trả lời.
Là trong đầu cậu đột nhiên có thêm một quyển sách thôi mà…
Tạ Như Hành gật đầu hiểu ý.
Anh đoán có thể Đường Bạch biết được thân phận của mình là nhờ ông Đường, người từng tìm hiểu lý lịch của anh.
Ông cụ ấy từng có ý định mời Tạ Như Hành về làm người thử nghiệm vũ khí cho Viện nghiên cứu vũ khí, chỉ là sau này anh không vượt qua được vòng đánh giá cuối cùng, nhưng cũng vì vậy mà lưu lại hồ sơ trong tay ông Đường.
Tạ Như Hành vốn nghĩ Đường Bạch đã từng xem qua video thi đấu của “Mouse”, dù đấu trường ngầm cấm quay phim nhưng với tầng lớp như ông Đường thì có thể xoay xở ra bản ghi hình cũng chẳng phải chuyện khó. Nhưng từ biểu hiện của Đường Bạch, rõ ràng là chưa từng xem qua.
Giọng Tạ Như Hành khẽ nói: “Cậu chưa từng xem cậu ta thi đấu, sao lại coi cậu ta là thần tượng?”
“Người xuất sắc có rất nhiều lý do để thu hút người khác, không nhất thiết phải xem thi đấu.” – Đường Bạch không thể kể ra nội dung trong sách, nhưng thành tích thực tế của Tạ Như Hành cũng đủ khiến người ta thán phục. “Mười bốn tuổi bước chân vào đấu trường ngầm, mười tám tuổi trở thành tuyển thủ hàng đầu, hai mươi tuổi thi đậu Học viện Quân sự Liên bang, cậu ấy đã dùng một bộ bài toàn quân rác đánh ra quân át chủ bài.”
Quanh đài thi đấu, vòng lửa lớn bất ngờ bùng cháy dữ dội, tiếng bình luận viên vang lên phấn khích: “‘Huyết Lang’ thắng!”
Mặt nạ sơn trắng phản chiếu ánh lửa chói mắt, Đường Bạch khẽ nói: “Anh ấy kiên định bước đi trên con đường mà ai cũng nghĩ là không thể, anh ấy là ánh sáng, và đã soi sáng cho em.”
Ánh lửa lập lòe trong đôi mắt đen láy, Đường Bạch nhìn sang Tạ Như Hành, hỏi: “À mà, anh có biết chỗ nào bán mặt nạ da người không?”
Tạ Như Hành: “?!!!”
May mà chiếc mặt nạ đen che giấu phần lớn biểu cảm, nếu không chắc Tạ Như Hành đã mất khống chế tại chỗ, “Cậu hỏi cái đó làm gì?”
Đường Bạch chớp chớp mắt: “Bí mật.”
Tạ Như Hành: “Được thôi.” – Miễn là đừng lột lớp ngụy trang nhỏ của anh ra là được.
————————
Tại hiện trường vòng chung kết cuộc thi chế tạo cơ giáp.
Đường Bạch đeo mặt nạ da người, cùng mười chín tuyển thủ khác được phân vào hai mươi phòng kín riêng biệt. Trước mặt họ là đầy đủ nguyên vật liệu phục vụ thi đấu, để ngăn chặn gian lận, tất cả đều bị cắt mạng, phải tự mình hoàn thành bài thi trong vòng mười hai tiếng theo yêu cầu trong đề.
Hai mươi thí sinh, hai mươi quả cầu livestream, hai mươi màn hình phân chia. Phòng livestream náo nhiệt tiếng khán giả xem người khác thi như thể đang xem một buổi biểu diễn giải trí.
【Ngồi hàng đầu xem học bá thi đấu!】
【Từ câu đầu tiên đã buông xuôi】
【Thì ra đây là Quân Đồng Trần – người được đặc cách vào vòng chung kết vì vô địch vòng loại, nhưng nhìn bề ngoài thì cũng bình thường thôi mà】
【??? Mắt tôi hoa rồi à? Sao chỉ có Quân Đồng Trần và Trình Dương Bân làm đề A, còn mười tám người còn lại đều làm đề B vậy?】
【Chuyện gì đây? Mấy năm trước chẳng phải đều dùng chung một bộ đề sao?】
【@Ban tổ chức cuộc thi chế tạo cơ giáp đâu? Ra giải thích mau!】
Ngay cả mười vị giám khảo vòng chung kết cũng bất ngờ. Một giám khảo họ Trình định ra hiệu dừng cuộc thi, nhưng vừa giơ tay lên đã bị một ông lão trông hiền hậu ngăn lại.
Ông nội Đường chậm rãi lên tiếng, phản hồi làn sóng bình luận đang bùng nổ: “Năm nay thể lệ vòng chung kết có chút thay đổi nhỏ. Để tăng tính hấp dẫn cho cuộc thi, chi tiết quy tắc mới sẽ được công bố sau khi cuộc thi kết thúc.”
Trong hai mươi phòng thi, các thí sinh hoàn toàn không biết có hai bộ đề khác nhau.
Trình Dương Bân lướt qua đề một lượt, thấy nội dung giống với những gì hắn biết trước đó, khóe môi khẽ nhếch.
Những đáp án đã học thuộc lòng lướt nhanh trong đầu ngay khi đọc đề. Trình Dương Bân ra vẻ đọc kỹ từng câu, gặp câu khó còn cau mày tỏ vẻ vất vả, biến cuộc thi đánh giá năng lực chế tạo cơ giáp thành màn trình diễn kỹ năng diễn xuất.
【Trình Dương Bân làm nhanh và ổn định nhất! Tiếc là sai một chút ở câu tám】
【Tuần sau tôi cũng thi rồi, ước gì có bộ não như nam thần】
【Tức thật, có người vừa đẹp trai lại còn thông minh】
【Đoán mạnh một phát, có khi nào vì Trình Dương Bân và Quân Đồng Trần quá mạnh nên đề chung không phân loại được, ông Đường mới chia AB?】
Sau khi làm xong phần trắc nghiệm, Trình Dương Bân cố ý làm sai một chi tiết nhỏ, sau đó thong thả kiểm tra lại bài.
Khi ánh mắt lướt qua đáp án sai ở câu tám, cái này được lên kế hoạch sẵn để đánh lừa người khác nhưng giờ nhìn lướt qua hắn lại thấy chướng mắt.
Kém hơn một điểm ở vòng loại, cảm giác bất lực khi cơ giáp cùng loại bị chế ngự hoàn toàn trong lần đánh giá thực chiến, hình tượng đẹp trai khi đứng cạnh Tạ Như Hành lại liên tục bị đem ra bàn tán…
Đôi mắt xanh lam dần trĩu nặng tâm trạng, lộ rõ sự cố chấp. Trình Dương Bân xóa đáp án sai, ghi lại đáp án đúng. Giây phút ngòi bút khép lại, tâm trạng bức bối tích tụ bấy lâu cũng dần tan biến.
“Bài thi viết được điểm tuyệt đối, không tệ.” Một vị giám khảo vừa định khen, thì phát hiện Trình Lộ Lưu – người vẫn chăm chú theo dõi camera giám sát sắc mặt không được tốt lắm.
Mà sắc mặt đó càng lúc càng tệ khi Quân Đồng Trần và Trình Dương Bân đồng thời vẽ ra bản thiết kế cơ giáp có khung sườn giống hệt nhau.
Bản vẽ cấu trúc bên trong chỉ giám khảo và vài sĩ quan cấp cao của quân đội mới có quyền xem. Hai thí sinh cùng lên ý tưởng giống hệt nhau, chuyện chưa từng có tiền lệ lập tức khiến tất cả giám khảo trở nên nghiêm túc.
Trình Dương Bân điên cuồng vẽ bản thiết kế, bản vẽ này hắn đã sao chép hơn cả trăm lần, từng nét đều khắc sâu trong đầu. Dù có vài phần thiết kế hắn vẫn chưa hiểu hoàn toàn, nhưng sau vô số lần luyện tập, hắn đã cảm giác mình và bản vẽ này hòa làm một, hoàn toàn nắm giữ được nó.
Cảm thấy xấu hổ vì gian lận?
Vậy công sức hắn bỏ ra để thu thập tinh hoa từ các bản vẽ xuất sắc thì sao?
Hắn vì để có được bản thiết kế hoàn mỹ nhất mà hắn phải chịu nhục bỏ một đống tiền để lấy lòng vị đại sư thiết kế cơ giáp nổi tiếng khó tính thì sao?
Những đêm thức trắng để sao chép bản thiết kế này chẳng lẽ là giả chắc?!
Các thí sinh khác chỉ cần động não là đủ, còn hắn thì phải bỏ tiền, bỏ công, chịu đựng uất ức. Hắn biết nhún nhường cũng biết vươn lên, sau lưng còn có nhà họ Trình chống lưng, vì kỳ thi chung kết lần này, hắn đã chuẩn bị một kế hoạch chu toàn không có sơ hở!
Cuộc thi chế tạo cơ giáp chỉ là bước đệm trong cuộc đời hắn. Sau này, khi trở thành nghị sĩ, hắn sẽ còn phải đối mặt với nhiều thách thức lớn hơn, nhưng đồng thời cũng sẽ có quyền thao túng vận mệnh của vô số con người—
Đám tiện dân kia không cần than khóc về cái gọi là bất công của số phận. Trên đời này vốn chẳng có công bằng tuyệt đối. Nếu có, thì bất công chính là việc ông trời không cho hắn một bộ óc thiên tài về chế tạo cơ giáp! Không cho hắn một khuôn mặt hoàn hảo không tì vết! Để hắn bị một Beta đè bẹp ngay từ vòng sơ khảo, thậm chí còn bị một kẻ xuất thân từ khu ổ chuột vượt mặt!
Nhưng không sao cả.
Những gì đã để tuột mất, hắn nhất định sẽ tự tay lấy lại!
Mang theo cơn khoái cảm như trả thù được đè nén bấy lâu, Trình Dương Bân dứt khoát hoàn thành bản thiết kế này.
Gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên một cách bất thường, lớp phấn dày cũng không che nổi sắc hồng kỳ dị ấy. Đôi mắt xanh thẳm lóe lên ánh sáng rực rỡ, như thể phản chiếu cả thế giới nội tâm đang sôi sục bên trong hắn.
Hãy kinh ngạc đi!
Hãy đến ca tụng tài năng của hắn đi!
Hắn chắc chắn sẽ là quán quân cuộc thi chế tạo cơ giáp năm nay!
Trình Dương Bân ngẩng cao đầu, cầm bài thi rời khỏi phòng, tràn đầy tự tin. Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hắn đối mặt với ánh mắt nghiêm trọng của nhóm giám khảo đứng chờ bên ngoài.
Niềm vui như hoa quỳnh nở rồi tàn trong chớp mắt, hắn lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường. Vô thức, hắn quay sang nhìn Trình Lộ Lưu—người chú thứ hai của hắn—chỉ thấy trong mắt ông là sự thất vọng pha lẫn trách móc.
“Trình Dương Bân tiên sinh, xin anh cho biết tại sao bản thiết kế cuối cùng của anh và Quân Đồng Trần lại giống nhau như đúc?” Bạch Trí vừa mở miệng đã khiến cả phòng phát sóng nổ tung.
【Cái gì?! Giống hệt nhau á?! Trời đất ơi, đừng làm mờ bản thiết kế nữa, tui muốn hóng drama!!!】
【Không trách được giám khảo đen mặt, nhìn kiểu này là gian lận trắng trợn rồi còn gì! Nhưng ai mới là người đạo nhái đây?!】
【Tui nghe nhầm à? Có chuyện gì vậy trời?!】
【Cười xỉu luôn, ngay cả sinh đôi cũng chưa chắc “tâm linh tương thông” đến mức này】
【Lẽ nào đây chính là lý do hai người họ làm đề A còn mấy người kia làm đề B?!】
Đúng lúc này, Đường Bạch cũng bước ra khỏi phòng thi. Bài thi của cậu đang được một giám khảo cầm trên tay, mà trong đó, đề cuối cùng là bản thiết kế y hệt bản thiết kế mà Trình Dương Bân đã bỏ một số tiền lớn ra để mua!
Không thể nào!
Quân Đồng Trần sao có thể làm ra bản thiết kế giống hệt hắn?!
Trình Dương Bân hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần. Hắn biết, vào những thời khắc thế này thì càng phải giữ bình tĩnh: “Nếu có hai bản vẽ giống hệt nhau, vậy thì chắc chắn một trong hai người đã đạo nhái. Tôi không biết Quân Đồng Trần làm ra bản thiết kế đó như thế nào, nhưng bản vẽ của tôi là tổng hợp từ các bài tập luyện thường ngày.”
“Tôi luôn ghi chép lại ý tưởng thiết kế của mình mỗi ngày, cũng thường vẽ nhiều bản phác thảo luyện tay. Không ngờ bản vẽ tôi hài lòng nhất lại trùng khớp với đề thi lần này.”
Quả thật, một nhà chế tạo cơ giáp có năng khiếu sẽ thường xuyên luyện vẽ. Nghe đến đây, vài vị giám khảo khẽ gật đầu đồng tình.
“Chính vì có luyện tập thường xuyên nên tôi mới hoàn thành bài thi trong thời gian ngắn nhất. Tôi và Quân Đồng Trần vào hai phòng thi khác nhau, cùng lúc nhận đề. Tôi nộp bài sớm hơn cậu ấy, làm xong bài trước, nên không tồn tại chuyện tôi nhìn trộm cậu ấy. Còn nếu có người dùng thủ đoạn nào đó để gian lận, thì tôi không thể biết được.”
Đôi mắt xanh thẳm như muốn biểu thị sự quyết đoán, nhưng vì hơi gồng quá mà trông giống như đang trợn mắt, Trình Dương Bân trầm giọng nói: “Tôi đề nghị ban tổ chức điều tra làm rõ việc này, trả lại sự trong sạch cho tôi.”
【Ủng hộ anh Trình! Nam thần của tôi giỏi nhất!】
【Tôi nghi ngờ Quân Đồng Trần gian lận từ trước rồi, một Beta chưa từng học đại học chính quy mà dám vượt mặt anh Trình á?】
【Tội nghiệp anh Trình quá, lần sau nhớ cẩn thận giữ bản vẽ luyện tay nhé】
【Nhìn kìa, Quân Đồng Trần câm như hến, không nói nổi một câu, không phải chột dạ thì là gì nữa】
【Chắc chắn là Bạch Trí đã lén đưa đề cho Quân Đồng Trần rồi!】
“Quân Đồng Trần, cậu có gì muốn nói không?” Bạch Trí quay sang hỏi.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người còn lại trong vụ việc này, một Beta trông có vẻ bình thường, nhưng dáng người thẳng tắp, phong thái xuất chúng khiến người ta không thể rời mắt.
“Bản vẽ đó là do tôi tự thiết kế.” Đường Bạch chậm rãi đáp.
Trình Dương Bân bật cười khinh miệt, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.
Tuy chưa rõ vì sao Quân Đồng Trần lại có được bản vẽ giống hệt mình, nhưng hắn có thể chắc chắn bản vẽ đó là do Quân Đồng Trần đạo nhái!
Bản vẽ hắn phải hao tâm tổn trí mới xin được từ một bậc thầy chế tạo cơ giáp ở nước ngoài, vậy mà Quân Đồng Trần lại dám ngang nhiên nhận làm của mình?!
Đường Bạch quay sang hỏi Trình Dương Bân, giọng điềm đạm: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh Trình Dương Bân. Xin hỏi, hệ thống vũ khí của cơ giáp này được mang theo bằng phương thức nào?”
Đầu óc Trình Dương Bân bỗng trở nên trống rỗng.
Hắn vốn không nắm vững lý thuyết cơ giáp, lại chưa từng nghe vị đại sư kia giải thích cách bố trí hệ thống vũ khí. Với hắn, bản thiết kế này chẳng khác gì bài học thuộc lòng, hiểu biết mơ hồ, chỉ là học vẹt mà thôi.
Là công nghệ nào nhỉ?
Hắn nhớ lúc đưa bản vẽ cho chú hai xem, Trình Lộ Lưu từng vỗ tay khen ngợi, nói bản thiết kế này áp dụng nhiều công nghệ tiên tiến. Nhưng lại không hề nói rõ phần hệ thống vũ khí được tích hợp bằng kỹ thuật gì.
Hình như lúc lên lớp có nhắc đến kỹ thuật lượng tử gấp không gian thì phải?
Trình Dương Bân liếc nhìn chú hai mình, thấy ông khẽ gật đầu ra hiệu, hắn liền tự tin lên tiếng: “Phần này tôi áp dụng công nghệ gấp không gian lượng tử hóa.”
Đường Bạch cố nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại thoáng ý trêu chọc.
Các giám khảo thì sắc mặt ngày càng nặng nề, lông mày nhíu chặt. Có người nhìn Trình Dương Bân mà lộ vẻ tiếc nuối. Trình Dương Bân ngừng lại, quay sang nhìn chú hai thì thấy ông đang quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp.
Trình Dương Bân: “???”
Khán giả xem livestream: “???”
【Quân Đồng Trần đang cười gì vậy? Tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc】
【Không phải cái mà Trình Dương Bân nói nghe oai lắm à?】
【Có đại thần nào ra giải thích giúp không?】
【Đại thần cũng không thấy bản vẽ, chẳng lẽ đi phân tích… mấy cái ô vuông?】
“Về vấn đề cơ chế mang theo vũ khí, tôi giải quyết bằng cách chuyển hoá hệ thống vũ khí thành dạng ba lô. Có thể trên bản vẽ nhìn không ra, nhưng khi chế tạo, ở hình thái thứ hai, tất cả vũ khí đều có thể khớp nối hoàn hảo thành một chiếc ba lô và có thể tách rời khi cần thiết.”
Đường Bạch tiếc nuối nhìn Trình Dương Bân đang sững sờ: “Ngài dùng kỹ thuật gấp không gian lượng tử để giải bài toán này thật sự là lấy dao mổ trâu giết gà rồi.”
Khái niệm “vũ khí hóa thành ba lô” vốn không được Đường Bạch thể hiện rõ trong bản thiết kế, mà trong hình thái thứ hai, cậu chủ yếu tập trung vào mô tả các dạng biến hình khác nhau.
Những giám khảo có kinh nghiệm có thể nhanh chóng nhận ra thiết kế tinh tế của hệ thống mang vũ khí, còn những người nửa vời như Trình Dương Bân thì không dễ gì nghĩ ra ngay.
“Kỳ diệu thật đấy! Thiết kế này quá tinh xảo!” Giáo sư Lý không ngừng vỗ tay khen ngợi: “Thiết kế này vừa đảm bảo hỏa lực mạnh trong chiến đấu trên mặt đất, vừa giữ được tính cơ động cho giáp trong chiến đấu trên không hay trong địa hình hẹp!”
【Hu hu hu tôi ngu quá, có ai giảng lại cho tôi không】
【Không cần xem bản thiết kế, chỉ nghe Quân Đồng Trần nói đã thấy tuyệt vời rồi, chưa nói đến chuyện ba lô vũ khí, riêng việc ghép khớp hoàn hảo đã đủ khó rồi】
【Lạy đại thần nào đó xuất hiện đi, tôi sắp ngất đây】
【Thiết kế này đỉnh thật! Một số cơ giáp để tấn công mạnh thường hi sinh khả năng di chuyển, nhưng trên thực tế chỉ có lúc phá vỡ tuyến phòng thủ mới cần hỏa lực cực mạnh, còn khi đã vào bên trong thì phải linh hoạt, vậy nên hệ thống vũ khí tháo lắp rời này đúng là lựa chọn lý tưởng】
【Trình Dương Bân trả lời trật lất rồi, kỹ thuật gấp không gian lượng tử rất khó áp dụng trên cơ giáp cá nhân, thường chỉ dùng trên chiến hạm khổng lồ thôi】
Trán Trình Dương Bân túa mồ hôi lạnh, giờ thì hắn cũng đã nhận ra, chi tiết mà Đường Bạch thuận miệng nêu ra, chính là thứ mà hắn dù vắt óc cũng không thể nghĩ tới.
Câu trả lời sai ngớ ngẩn của hắn vừa rồi đặt cạnh câu trả lời của Đường Bạch, đúng là buồn cười đến thảm hại. Mặt Trình Dương Bân đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào người trước mắt – kẻ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đoan trang không chút xao động, dù tình huống hiện tại đang chấn động tới mức nào.
“Ngài Quân Đồng Trần” Bạch Trí lên tiếng “Tôi không rành về thiết kế cơ giáp, nhưng tôi thấy trong bản thiết kế ban đầu có một vài móc nối có thể biến thành ba lô. Đây có phải là phần cơ sở của thiết kế hóa ba lô không?”
Đường Bạch gật đầu.
Bạch Trí mỉm cười nhìn Trình Dương Bân đang đổ mồ hôi như tắm, tò mò hỏi: “Nếu cậu đã biết nguyên lý này, vậy xin hỏi, móc nối đó xuất hiện trên bản vẽ như thế nào?”
Trình Dương Bân mặt tái nhợt, há miệng ra nhưng không thốt được lời nào.
Trong khi đó, phần bình luận trực tiếp đã nổ tung:
【Ai đạo ai rõ rành rành rồi nhé, đến cả lý thuyết về “tác phẩm của mình” còn không giải thích nổi kìa】
【Tôi đã nghi ngờ người này từ lâu rồi, giờ thì rõ như ban ngày】
【Trời ơi, tôi từng hâm mộ cái loại người này sao?!】
【Bỏ theo dõi thì thôi chứ quay sang công kích lại là hơi quá. Dựa vào một thiết kế ba lô mà kết luận đạo văn thì quá nông cạn rồi】
【Chờ đợi sự thật, biết đâu lại có cú bẻ lái】
【Chắc chắn có người hãm hại nam thần của tôi! Tôi mãi ủng hộ anh ấy!】
Trình Dương Bân tuy không nhìn thấy đống bình luận đang chỉ trích mình, nhưng lại thấy rõ ánh mắt thất vọng của các giám khảo tại hiện trường. Hàng phòng tuyến tâm lý của hắn gần như sụp đổ. Hắn cố gắng chống chế: “Không phải vậy, đây là tác phẩm của tôi, thiết kế móc nối đó là tôi vẽ trước rồi. Chỉ là tôi không nghĩ cần thiết phải nhấn mạnh đến phần đó thôi.”
Hắn hoàn toàn không biết nét mặt mình đã bộc lộ sự hoảng loạn đến thế nào – ánh mắt dao động, tay siết chặt thành nắm đấm, nhìn Đường Bạch đầy hung ác nhưng cũng vô thức lộ ra nỗi sợ.
Hắn sợ cậu lại hỏi ra thêm điều gì mà hắn không thể trả lời.
Đường Bạch nhìn thẳng vào mắt hắn, rõ ràng cất tiếng: “Rốt cuộc là anh cảm thấy không cần nói ra, hay là anh căn bản không hề nghĩ tới thiết kế này? Tôi hỏi thêm một câu nữa, anh trả lời được không?”
Cậu bước lên một bước, Trình Dương Bân theo bản năng lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch.
Đường Bạch cao giọng chất vấn: “Trình Dương Bân, anh tâm thuật bất chính, thổi phồng bản thân, coi thường quy tắc cuộc thi, chà đạp công bằng chính trực, toan tính dùng giới cơ giáp làm bàn đạp, mà không biết rằng giới cơ giáp này đòi hỏi là thực lực thật sự!”
Những lời nói đó vang lên như từng tiếng sấm, gợi lại trong đầu Trình Dương Bân một câu nói quen thuộc. Một ý nghĩ không tưởng trỗi dậy trong hắn. Hắn run rẩy chỉ vào Đường Bạch, lắp bắp: “Cậu, cậu…”
Không thể nào! Hắn chỉ tình cờ đọc được đoạn chat giữa hắn và “vị đại sư” kia thôi! Người này còn trẻ như vậy, sao có thể là đại sư được?
Hơn nữa, vị đại sư đó còn ký hợp đồng bảo mật với hắn, sao có thể tiết lộ nội dung trò chuyện?
Đường Bạch không thèm đôi co với hắn, bình thản nói: “Tôi đã giao toàn bộ bằng chứng gian lận của Trình Dương Bân cho tổ kiểm duyệt. Tôi tin trung tướng Mạc và nhóm kiểm tra sẽ xử lý công bằng, cho tất cả mọi người một sự thật.”
Trung tướng Mạc – người vừa hoàn tất điều tra nghiêm mặt bước ra, không dài dòng, lập tức công bố bằng chứng trên màn hình công khai.
Toàn bộ lịch sử trò chuyện giữa Trình Dương Bân và “đại sư” hiện rõ, cùng các bằng chứng khác: đoạn ghi âm hắn “tự chửi chính mình”, sao kê chuyển khoản từ tài khoản ngân hàng của hắn, địa chỉ IP được xác minh qua hệ thống quân sự – tất cả đều chứng minh người mua bản vẽ hèn hạ kia chính là Trình Dương Bân!
“Trình Dương Bân hối lộ giám khảo để biết đề thi trước, thông qua sàn giao dịch cơ giáp liên hệ với một đại sư chế tạo cơ giáp mua bản thiết kế. Hành vi gian lận của thí sinh này nghiêm trọng vi phạm quy tắc thi đấu, ảnh hưởng đặc biệt xấu, từ hôm nay trở đi: hủy bỏ vĩnh viễn tư cách tham gia bất kỳ giải đấu cơ giáp nào, đồng thời trừ điểm tín nhiệm công dân, hành vi này sẽ được quân đội ghi vĩnh viễn vào hồ sơ tín dụng.”
Trình Dương Bân choáng váng, lắp bắp: “Không… không thể nào… chúng tôi có ký hợp đồng bảo mật mà!” Hắn như níu lấy cọng rơm cuối cùng: “Các người mới là bên vi phạm!”
Trung tướng Mạc lạnh lùng đáp: “Điều khoản đầu tiên của mọi hợp đồng bảo mật đều là không được vi phạm pháp luật quốc gia. Việc anh sử dụng bản thiết kế của người khác đem đi thi đã xâm phạm tính công khai và công bằng quốc gia. Hợp đồng bảo mật đó từ đầu đã không có hiệu lực pháp lý.”
“Không—!” Trình Dương Bân mất hết phong độ, lảo đảo lùi lại, đôi mắt ngơ ngác cầu cứu xung quanh.
Nhưng ánh mắt xung quanh chỉ toàn thất vọng và chỉ trích. Cả Trình Lộ Lưu cũng không dám đỡ hắn, hoàn toàn quay lưng, mặc hắn sụp đổ.
Trình Dương Bân lạnh toát cả người, khi bắt gặp ánh nhìn thương hại của Đường Bạch, sự tuyệt vọng của hắn lập tức biến thành phẫn nộ.
Hắn gào lên: “Cậu cũng là đồ đạo văn! Cậu cũng sao chép bản thiết kế của vị đại sư đó!!!” – Nói rồi lao tới định bóp cổ Đường Bạch, nhưng bị trung tướng Mạc vẫn âm thầm quan sát từ đầu tới giờ khống chế dễ dàng.
“Chúng tôi đã điều tra. Tài khoản kia do Quân Đồng Trần sử dụng. Vị ‘đại sư’ trong lời anh chính là Quân Đồng Trần.”
Chỉ một câu, đã đập tan toàn bộ phản kháng cuối cùng trong lòng Trình Dương Bân. “Không thể nào… tôi không tin… rõ ràng là tài khoản nước ngoài!” Hắn gào lên, mắt đỏ rực: “Cậu nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó để lừa tất cả mọi người! Tôi bị oan! Là cậu hãm hại tôi!”
Lý do khiến Trình Dương Bân yên tâm dùng bản thiết kế đó là vì tài khoản của “đại sư” gắn mác nước ngoài. Hắn tin rằng chỉ ban giám khảo và quân đội mới được xem bản thiết kế, người nước ngoài chắc chắn không thể theo dõi trận chung kết. Nào ngờ, chính Đường Bạch là người đứng sau tài khoản đó.
Đường Bạch nhìn hắn đang điên loạn, ánh mắt bình tĩnh như đang quan sát một con kiến.
Tài khoản của ông nội Đường Bạch có gắn mác nước ngoài là vì thân phận đặc biệt trong thời chiến từng được Liên bang bảo vệ nghiêm ngặt, dùng nhiều thân phận giả. Nhưng tất cả những điều này chẳng cần thiết phải giải thích với Trình Dương Bân nữa.
Trung tướng Mạc lạnh nhạt nói: “Trình Dương Bân, mong anh tin tưởng vào sự công tâm trong quá trình điều tra của quân đội. Nếu anh còn tiếp tục náo loạn, tôi sẽ cho người áp giải anh ra ngoài.”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của mọi người, chân Trình Dương Bân mềm nhũn, hoàn toàn không đứng vững nổi.
【Trời đất Quân Đồng Trần mạnh thế cơ à?! Nghĩ tới việc Trình Dương Bân đứng trước mặt cậu ta mà mắng chính mình là buồn cười chết mất】
【Trình Dương Bân quá đáng thật! Ban nãy còn lớn tiếng đòi giám khảo trả lại sự trong sạch, anh có thứ đó à?!】
【Tên ngu này tiêu rồi】
【Nghe nói nhà họ Trình có ba người làm nghị viên, Trình Dương Bân vốn định kế thừa vị trí của ông nội, giờ điểm tín dụng đã bị trừ, không thể vào nghị viện nữa, danh tiếng trong giới cơ giáp cũng nát bét, đừng mơ thành nhà chế tạo nữa】
“Trình Lộ Lưu – kỹ sư cơ giáp thuộc quân đội tiết lộ đề thi bất hợp pháp, vi phạm nghiêm trọng quy định của cuộc thi và quân luật. Cụ thể hình phạt sẽ do Tòa án Quân sự quyết định!”
Vẻ mặt còn ôm hy vọng của Trình Lộ Lưu lập tức tối sầm, suýt thì ngất xỉu.