Skip to main content
Cơ Giáp Khế Ước Nô Lệ –
Chương 11: Kiểm tra

CHƯƠNG 11 – KIỂM TRA

“Cậu không thể thành thật đứng yên một lát sao?” Nguyên Tích xếp hàng phía trước rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu quát La Tiểu Lâu đứng sau mình.

“Này, tại tôi khẩn trương mà, anh xem, đâu phải chỉ có mình tôi.” La Tiểu Lâu chỉ tay về phía sau, đúng vậy, họ đang xếp hàng tiến hành kiểm tra phân chia chuyên ngành.

Đối với rất nhiều thiếu niên mà nói, có thể thi đậu ngành cơ giáp hay không vô cùng quan trọng, đây là nơi bắt đầu ước mơ của họ, là bước đầu tiên để đi đến thành công. Hơn nữa, không chỉ là giấc mộng của chính họ, còn cả cha mẹ họ đang tha thiết mong chờ tin tốt. Lải nhải như La Tiểu Lâu đã là đỡ rồi, có người còn đang phát run, tay chân đổ mồ hôi lạnh, có người thì tranh thủ từng giây từng phút rèn luyện thể lực, còn có người đang xem lại những kiến thức về chiến thuật cơ giáp.

Nguyên Tích hung tợn nhìn La Tiểu Lâu, cân nhắc xem có cần đánh ngất cậu trước không, chờ đến lượt thì lại đánh thức cậu dậy.

“Được rồi, tôi không nói nữa, có phải tôi nói chuyện ảnh hưởng đến anh không? Thật ra anh cũng đang khẩn trương nhỉ?” La Tiểu Lâu vừa nói xong liền hận không thể khâu miệng mình lại, ông trời ạ, chỉ tại căng thẳng mà cậu mới ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy!

Không thể nghi ngờ, sai lầm này rất nghiêm trọng. Cho dù Nguyên Tích thật sự khẩn trương cũng tuyệt đối không thể nói ra, đừng nói hắn căn bản không có. Nguyên Tích nghiến răng nghiến lợi nhìn La Tiểu Lâu, xách cổ áo nhấc cậu lên.

“Này, này… tôi… sai rồi…” La Tiểu Lâu sắp thở không nổi.

Đúng lúc này, giáo viên phụ trách kiểm tra cứu La Tiểu Lâu một mạng: “Kế tiếp, Nguyên Tích.”

Nguyên Tích ném La Tiểu Lâu xuống, ‘hừ’ một tiếng, đi vào trong, bước được vài bước lại quay về, ra lệnh cho La Tiểu Lâu: “Cậu làm kiểm tra cho tốt vào, đừng làm mất mặt tôi… còn nữa, căn bản chẳng có gì khó.”

La Tiểu Lâu giật giật miệng, tỏ vẻ mình đã hiểu, rồi nhìn Nguyên Tích đi vào cửa.

Thở một hơi thật dài, La Tiểu Lâu bắt đầu hoạt động tay chân. Lúc này, người xếp hàng phía sau La Tiểu Lâu nhịn không được nói: “Này, tôi… tôi biết cậu, thế mà cậu lại đến ngành cơ giáp, tôi thật sự rất bội phục dũng khí của cậu.”

La Tiểu Lâu nghi hoặc quay đầu lại, là một thiếu niên cao lớn sáng sủa, ngũ quan sâu sắc, đôi mắt màu lam sáng ngời.

Người nọ nhìn vẻ mặt La Tiểu Lâu, vội vàng vươn tay tự giới thiệu: “À, chào cậu, tôi là Ates, cậu là La Tiểu Lâu phải không?”

La Tiểu Lâu không quá tình nguyện nắm tay cái người tự dưng bắt chuyện này, không chắc chắn nói: “Là tôi, tôi không biết mình đã nổi tiếng đến vậy.”

Ates xấu hổ cười: “Đương nhiên, bởi vì cậu là người đầu tiên đến phòng giáo vụ nói mình không có tiền đóng học phí.”

La Tiểu Lâu trợn trắng mắt, quả nhiên là thế.

“Thật ra, tôi cảm thấy cậu rất dũng cảm.” Ates sợ La Tiểu Lâu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thực ra điều kiện của gia đình tôi cũng không tốt, để có thể cho tôi vào học trường này, cha mẹ tôi đã dùng hết tiền trong nhà. Tôi vốn không muốn tới, nhưng mẹ tôi, bà vô cùng hy vọng tôi có thể vào ngành cơ giáp của trường này.”

La Tiểu Lâu gật đầu, đối với Ates cũng có ấn tượng tốt hơn, cậu nói: “Không phải cậu đã đến đây sao, thông qua kiểm tra là được. Tự tin lên, cậu nhất định sẽ làm được.”

Ates cười khổ, cúi đầu: “Ừ, tôi biết tôi có thể, nhưng ngành cơ giáp rất tốn tiền, cơ giáp bình thường cấp thấp nhất cũng phải 1 triệu ĐLB, tôi chỉ lo… tôi không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình nữa.”

La Tiểu Lâu há hốc miệng, cậu căn bản không biết điều này!

“Cho nên tôi rất bội phục cậu, dù điều kiện như vậy vẫn dám chọn ngành cơ giáp.” Buồn bực nói xong, Ates hơi kính nể nhìn La Tiểu Lâu.

“Ồ, là vậy sao, tôi chỉ cảm thấy không nên dễ dàng từ bỏ ước mơ của mình.” La Tiểu Lâu thều thào nói.

“Vậy tiền thì sao?”

“Tiền? Tôi sẽ đi làm thêm kiếm tiền.” La Tiểu Lâu thuận miệng đáp, cậu không biết mình có gom góp nổi 1 triệu hay không, chẳng lẽ ông trời cứ phải khiến cuộc sống của cậu khốn khó như vậy sao?

“Đúng thế, tôi cũng nên học tập cậu! Tôi cũng có thể đi làm thêm kiếm tiền, không cần tiền của gia đình! Được, tôi đã quyết định rồi, lát nữa tôi sẽ cố gắng hết sức vượt qua bài kiểm tra, tôi nhất định sẽ trở thành một chiến sĩ cơ giáp vĩ đại!” Ates đứng sau cậu thề thốt, tâm tình cũng phấn chấn lên.

Miệng La Tiểu Lâu méo xệch, bây giờ mới hiểu tại sao khi cậu đi vào khu kiểm tra ngành cơ giáp lại có nhiều ánh mắt quái dị nhìn mình như thế.

“Hì hì, cậu biết không La Tiểu Lâu, gen của tôi là cấp A, thật may mắn! Tôi chắc chắn có thể thi đậu.” Có lẽ vì không còn gánh nặng tâm lý, Ates ở phía sau bắt đầu mở loa phóng thanh, lôi kéo La Tiểu Lâu nói chuyện, “Cậu thì sao?”

La Tiểu Lâu nhíu mày, chuyện thi vào ngành cơ giáp có liên quan gì đến cấp bậc gen sao? “Tôi là cấp D.”

Ates không biết nên nói gì cho phải, anh thật sự không tìm được lời an ủi La Tiểu Lâu, chỉ có thể xót xa vỗ vỗ vai cậu: “Đừng quá khẩn trương, như bạn của cậu đã nói, không có gì khó. Cơ mà, bạn cậu đối xử với cậu tốt ghê.” Tuy biết rõ một chút hy vọng cũng không có, anh vẫn an ủi La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu nghẹn họng, anh bạn à, chắc cậu đang nói đùa phải không, con mắt nào của cậu nhìn thấy Nguyên Tích đối xử tốt với tôi?

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, một người đi ra từ cánh cửa khác, là một thiếu niên tóc bạc thân hình cao lớn, mặt mày tinh xảo. Bởi vì sự xuất hiện của thiếu niên, đoàn người đứng trước cánh cửa hơi rối loạn. Không ít người dùng ánh mắt sùng bái nóng bỏng nhìn thiếu niên kia. Thiếu niên tóc bạc lãnh đạm nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng xoay người rời đi.

Trong mắt La Tiểu Lâu, thiếu niên này tuy bộ dáng không tồi, nhưng đúng là một người kỳ lạ. Đánh giá xong, cậu cũng không nhìn thêm nữa. Nhưng Ates bỗng kích động dùng sức nắm lấy vai La Tiểu Lâu hô: “Là La Thiếu Thiên! Là thiếu niên thiên tài đó! Có người nói gen của cậu ta có thể là cấp S! Cấp S đó cậu biết không?”

La Tiểu Lâu cũng ngơ ngẩn, lần trước ở nhà họ La cậu đã nhìn thấy đứa con cả của người cha hờ, nếu cậu nhớ không lầm thì người đó tên là La Thiếu Quân. Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu bỗng có dự cảm không lành, cậu vội vàng hỏi: “Vậy gia đình của La Thiếu Thiên kia….”

“Sao cậu có thể không biết chứ? Gia thế của cậu ta rất tốt, La Thiếu Thiên là con út của thiếu tướng La Thành Vận. Thiếu niên thiên tài, gia đình lại hiển hách như vậy, sau này nhất định sẽ là ngôi sao sáng chói. Nghe nói hiện giờ quân đội đang nhăm nhe muốn chiêu mộ cậu ta. Anh của cậu ta cũng rất lợi hại, anh ta hiện đang học năm 4, là hội trưởng hội học sinh của học viện St.Miro, sang năm sẽ tiến vào quân đội thực tập.” Ates lập tức tám chuyện.

La Tiểu Lâu thở dài, quả nhiên là người nhà họ La. Xem ra về sau phải tránh chạm mặt La Thiếu Thiên mới được. Còn có La Thiếu Quân nữa, lần trước gặp mặt cậu đã cảm thấy hắn là một kẻ vô cùng thâm sâu. Tuy trên mặt luôn mỉm cười, nhưng loại người như vậy mới càng nguy hiểm.

Dù cậu đã nói rõ sẽ không bước nửa bước vào nhà họ La, nhưng người khác nghĩ thế nào làm sao cậu biết được.

Ates còn đang không ngừng khen ngợi La Thiếu Thiên, biểu đạt sự kính ngưỡng của mình. La Tiểu Lâu ngăn anh lại, mỉm cười nói: “Đừng quá ca ngợi người khác, cậu cũng rất giỏi đó. Cậu xem, người mang gen cấp A chỉ chiếm 10% dân số, cậu cũng là một thiên tài.”

Ates hơi xấu hổ, vội xua tay: “Tôi thì nói làm gì, muốn nói thiên tài, tân sinh viên năm nay có 2 người, một là La Thiếu Thiên vừa nãy, còn một người tên là Lăng Tự…”

Ates còn đang nói, cửa mở ra, Nguyên Tích vênh váo tự đắc bước ra, giáo viên cười tủm tỉm theo sát phía sau, xem ra ấn tượng đối với Nguyên Tích rất tốt.

“Kế tiếp, La Tiểu Lâu.”

Nghe giáo viên gọi cậu, La Tiểu Lâu vội vàng đi vào trong, khẩn trương đến mức quên hỏi Nguyên Tích kiểm tra thế nào. Nhưng nhìn vẻ mặt thì hắn đã vượt qua rồi.

Vào cửa, đầu tiên là một hành lang thật dài, cuối cùng, giáo viên đứng trước một cánh cửa. Sau khi mở ra, trong phòng là một khoang mô phỏng thật lớn.

Giáo viên kia mở cửa khoang ra, bảo La Tiểu Lâu nằm vào trong.

La Tiểu Lâu khẩn trương nằm vào, sau đó nhắm mắt lại. Nghe ‘ầm’ một tiếng, trước mắt hoàn toàn tối đen.

Sau đó, cậu cảm thấy cổ tay và cổ chân của mình bị thứ gì đó trói chặt, thân thể hoàn toàn không thể cử động. Ngay lập tức, giống như có một dòng điện chạy khắp toàn thân, rất nhanh, cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng, cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Cảm giác này quá khó chịu, La Tiểu Lâu cắn chặt răng chịu đựng. Cậu không biết đã qua bao lâu, nhưng cậu cảm thấy toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngay khi La Tiểu Lâu sắp không chịu nổi nữa, mọi cảm giác khó chịu bỗng biến mất, sau đó, cửa khoang một lần nữa mở ra.

La Tiểu Lâu lảo đảo đứng lên, sau đó được giáo viên kia đỡ lấy, “Cậu ngồi xuống trước đi, sao mới 30 giây mà hệ thống đã tự động ngắt thế này.”

Giáo viên kiểm tra thiết bị, không bị trục trặc, ánh mắt nhìn về phía La Tiểu Lâu, nói: “Đưa tư liệu của cậu cho tôi xem.”

La Tiểu Lâu vội đưa tư liệu mà mình cầm theo cho giáo viên, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Giáo viên kia sau khi xem xong, nhíu mày khuyên nhủ: “Bạn học này, hiện giờ ngành cơ giáp quả thật đang là một ngành hot, nhưng theo điều kiện cùng tình trạng thể chất của cậu căn bản không thể thi đậu, cậu xem, ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được, vậy những cửa tiếp theo càng không cần phải nói tới.”

A? Nhưng chưa có ai từng nói với cậu về những điều này mà?

“Thưa thầy, vậy nếu muốn ghi danh vào ngành cơ giáp thì cần những điều kiện gì?” La Tiểu Lâu vội hỏi.

“Gen từ cấp B trở lên, thể năng cấp 5, bạn học à, thể năng của cậu chỉ sợ cấp 2 đã là miễn cưỡng. Tôi thấy cậu nên nhanh chóng suy xét đến việc ghi danh vào ngành khác đi, hôm nay cứ về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn có cả ngày.” Giải thích xong, giáo viên liền mở cửa đi ra ngoài.

Phía sau, cánh cửa đối diện cũng mở ra, vốn là để La Tiểu Lâu tiến vào giai đoạn kiểm tra kế tiếp, không ngờ ngay cả cửa thứ nhất La Tiểu Lâu cũng không qua được.

Hai giáo viên cùng nhau đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sinh viên năm nay thật là tốt xấu lẫn lộn.”

Một người nói: “Đúng vậy, sinh viên vừa rồi, trời ạ, thế mà năng lực lại cao đến trình độ này. Nghe hiệu trưởng nói hôm nay có 2 vị thiên tài, giờ lại thêm một người nữa.”

“Đúng vậy, đối với nhà trường có thể xem là niềm vui bất ngờ, chắc chắn hiệu trưởng sẽ rất vui vẻ.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, La Tiểu Lâu ủ rũ theo sau. Cậu không nghĩ tới cậu vốn kém như vậy, xem ra không phải là cậu không cố gắng, mà là ngành cơ giáp với cậu vô duyên.

Nghe 2 giáo viên nói chuyện, có lẽ kết quả kiểm tra của Nguyên Tích rất tốt. Người vào thi trước La Tiểu Lâu đúng là Nguyên Tích.

Thôi, những gì có thể cố gắng thì cậu đã cố gắng, nhưng thứ như cấp bậc gen và thể lực cậu cũng đâu thể làm gì được. Tuy cậu không thể điều khiển cơ giáp, nhưng ít nhất cậu cũng có thể xem người ở chung kia lái cơ giáp.

Nghĩ thế, nhưng La Tiểu Lâu vẫn cảm thấy mắt cậu hơi nóng lên. Đương nhiên cậu không khóc, chuyện này thì có gì mà phải khóc.

Cửa mở ra, giáo viên gọi Ates vào. Ates vừa đi vào vừa khẩn trương nhìn La Tiểu Lâu, cậu trầm mặc nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cố lên, có điều kiện thì cứ thi vào ngành cơ giáp, dù sao đó cũng là giấc mơ của cậu.”

Ates gật đầu, dùng sức vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu rồi đi vào.

Sau đó, La Tiểu Lâu trông thấy Nguyên Tích, hắn đang bực mình đứng giữa ánh mắt nóng bỏng của mọi người.

Thấy La Tiểu Lâu nhanh vậy đã đi ra, Nguyên Tích cũng rất kinh ngạc, sắc mặt hắn không tốt liếc Ates, hỏi cậu: “Thế nào?”

La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói: “Không được.”

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau ra khỏi khu kiểm tra của ngành cơ giáp, Nguyên Tích bỗng lên tiếng: “Vậy ngày mai cậu hãy thi vào ngành chế tạo cơ giáp.”

La Tiểu Lâu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Nguyên Tích, không hiểu sao hắn lại biết lựa chọn thứ hai của mình.

“Cậu nhìn cái gì! Cho dù không thể đi theo tôi chiến đấu, ít nhất cũng phải ghi danh vào một chuyên ngành hữu dụng với chủ nhân chứ.” Nguyên Tích mất hứng nói, cứ như La Tiểu Lâu không vào được ngành cơ giáp, người khó chịu nhất chính là hắn.

La Tiểu Lâu bỗng nở nụ cười, cậu nhìn lên bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, nói: “Ừ, ngày mai tôi sẽ thi vào ngành chế tạo cơ giáp.”

La Tiểu Lâu vâng lời rốt cuộc cũng làm Nguyên Tích vừa lòng, hắn dẫn La Tiểu Lâu đến bãi đỗ xe.

“Này, Nguyên Tích, tôi muốn mua thức ăn, anh có xe, có thể cùng đi không?” La Tiểu Lâu bỗng mở miệng, thấy Nguyên Tích không để ý đến mình, cậu còn nói thêm: “Chắc anh cũng không thích mỗi ngày cứ phải ăn rau củ chứ hả, tôi muốn mua cá, tôi làm cá cũng không tệ đâu, thật đó.”

Cho dù hôm nay cậu thất bại, cậu cũng muốn khao chính mình.

Nguyên Tích liếc cậu, chờ hai người ngồi vào xe mới nói: “Nếu cậu cứ nhất quyết đòi ăn bánh ngọt ở Tam Mộc, tôi cũng có thể tiện đường chở cậu đến đó.”

La Tiểu Lâu chớp chớp mắt, Tam Mộc? À, hình như trên hộp bánh ngọt cậu mua lần trước có logo 3 cái cây. Nguyên Tích có ý gì đây, nhìn ra cậu khó chịu nên muốn mua bánh ngọt an ủi cậu?

Một con cá, 500 ĐLB…. La Tiểu Lâu còn nhịn đau mua một bao gạo, 1000 ĐLB.

Cuối cùng, Nguyên Tích chịu trách nhiệm lái xe đi đường vòng đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng kia, tiếp tục nhịn đau mua 2 cái bánh ngọt… rẻ nhất.

Cuộc sống này còn có thể qua hay không chứ, một ngày tốn 2000 ĐLB, cứ tiếp tục như vậy, tiền gửi ngân hàng của cậu còn chưa đủ sinh hoạt phí cho 9 ngày.

La Tiểu Lâu ngồi trong xe, hít một hơi thật sâu, không biết có phải là ảo giác của cậu không, hình như tâm trạng của Nguyên Tích đặc biệt tốt? Từ từ… nhìn theo ánh mắt Nguyên Tích, La Tiểu Lâu thấy hộp bánh ngọt nằm một bên….

So với trước kia, cơm tối hôm nay vô cùng phong phú. Khoai tây xào dấm, cá kho, canh cà chua trứng, còn có hai hộp bánh ngọt tráng miệng.

Nguyên Tích vô cùng vừa lòng, ít nhất từ việc sau khi hắn giải quyết xong 3/4 con cá, khoai tây, và canh trứng mà không hề nói một câu nào châm chọc La Tiểu Lâu, có thể kết luận như vậy.

La Tiểu Lâu im lặng ăn chén cơm thơm tho, từ lâu cậu đã muốn nấu cơm, so với thức ăn nhân tạo 10 đồng đó thì đúng là chênh lệch một trời một vực.

Chờ La Tiểu Lâu dọn dẹp xong bát đũa từ phòng bếp trở ra, trên bàn đã xuất hiện 2 hộp bánh ngọt trống không….

La Tiểu Lâu rống to trong bụng, đồ khốn Nguyên Tích, là ai khinh bỉ tôi đàn ông con trai lại thích ăn bánh kem!!

Đáp lại tiếng lòng của La Tiểu Lâu là một mệnh lệnh: “Cậu dọn dẹp xong chưa? Phòng tắm của tôi cần được lau dọn.”

La Tiểu Lâu không biết, trong khi cậu vội vàng khao chính mình, đã có một đám người vì cậu mà bận rộn.

________________*~***~~____________________

Trước cổng học viện St.Miro, mấy sinh viên cùng nhìn về phía thanh niên tóc đỏ đứng đầu. “Anh Hoa, không tìm thấy nó, hay là nó còn ở trong trường?”

Thanh niên tóc đỏ oán hận mắng một câu: “Ai mà biết, đồ phế vật như nó, với loại gen đó còn dám thi vào ngành cơ giáp. Muốn làm anh Thiên ấm ức sao, chúng ta chờ thêm một lát.”

Một sinh viên đề nghị: “Hay là chúng ta đi vào tìm?”

Thanh niên tóc đỏ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không được, trường học lớn như vậy, biết tìm từ đâu? Hơn nữa, không ai dám gây rối trong học viện St.Miro.”

Mấy sinh viên cạn lời nhìn thanh niên tóc đỏ, họ bắt đầu hối hận vì đã đồng ý hỗ trợ, thật sự không nên dây vào sinh viên của học viện St.Miro, ai biết chọc vào sẽ xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, trừ thanh niên tóc đỏ ra cũng không ai trong số họ là sinh viên của học viện St.Miro, không đáng phải làm loại chuyện này. Một sinh viên khuyên: “Anh Hoa, tuy anh muốn kết bạn với La Thiếu Thiên kia, nhưng theo lời anh nói, cậu ta và anh của cậu ta chưa từng nói gì, hình như họ cũng không có ý muốn dạy dỗ tên nhóc kia….”

Thanh niên tóc đỏ hơi bực mình, hắn thật vất vả được người khác chỉ bảo, chỉ cần khiến La Tiểu Lâu không thể vào trường này học là có thể kết bạn với La Thiếu Thiên, sao mà hắn từ bỏ được. So với những người khác, gia cảnh của Trần Hoa không có gì đáng nói, cha hắn phải dùng rất nhiều tiền mới có thể cho hắn vào học ở học viện St.Miro, trong mắt đám con ông cháu cha đó, hắn chỉ như bọn nhà giàu mới nổi.

Dù hắn không thông minh cũng không thể chịu được người khác nhìn hắn như vậy, vì thế Trần Hoa gọi một đám anh em từ trường khác đến chuẩn bị dạy dỗ La Tiểu Lâu, nếu có thể khiến nó tự động thôi học thì càng tốt.

“Chờ thêm chút nữa đi….”

————~~~☆———–

Trong bộ Nghiên cứu và Phát triển Cơ giáp của tập đoàn Cain, những nhân viên cao cấp vẻ mặt nghiêm túc ngồi quanh bàn làm việc.

Một người trung niên cẩn thận lấy ra một linh kiện cơ giáp, nói với mọi người chung quanh: “Mọi người kiểm tra một chút, xem chỗ đặc biệt của linh kiện cơ giáp này.”

Đó là một linh kiện cấp 1 đơn giản nhất, nhưng sau khi đặt linh kiện vào dụng cụ kiểm tra đo lường, nhìn những dòng số liệu hiện ra, sắc mặt mọi người biến đổi.

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.