Chương 7
Editor: Cô Rùa
..o0o..
Sau khi làm hoà, hai người đều không đề cập tới chuyện giường chiếu nữa, mà thời gian chung đụng so với trước kia còn nhiều hơn.
Thẩm Niệm mỗi tuần đều sẽ tới sở đợi Trình Bạch tan tầm, sau đó hai người sẽ đồng thời ăn cơm tối, đi tản bộ một chút rồi bắt xe về trường.
Ở trên xe bus rất đông, Trình Bạch cầm lấy tay vịn, bảo hộ Thẩm Niệm giữa mình với cửa sổ, Thẩm Niệm bị xóc nảy theo nhịp xe, cũng loạng choạng mà dựa vào lồng ngực Trình Bạch, sau đó cũng thuận theo nắm lấy vạt áo của hắn, đầu tựa vào ngực hắn.
Xuống xe còn phải đi một đoạn nữa mới tới trường học, đi ở trong con hẻm nhỏ, Thẩm Niệm đi sau đạp đạp cái bóng của Trình Bạch, nhảy từng bước về phía trước, kết quả đụng phải tấm lưng Trình Bạch đột nhiên dừng lại.
Trình Bạch cầm lấy cổ tay cậu, kéo cậu tới bên cạnh, “Đi cẩn thận một chút, nếu có xe thì phải làm sao hả.”
Thẩm Niệm hừ một tiếng, mặc cho hắn lôi kéo cánh tay mình về phía trước.
Trình Bạch đột nhiên hỏi, “Cậu có phải là, còn sợ mọi người biết tính hướng của mình không.”
“Làm sao có thể chứ.” Bước chân của Thẩm Niệm hơi dừng lại một chút, lạc quan nói: “Những người kia đều biết tôi yêu thích con trai mà. Hơn nữa, nhìn cách tôi đối xử với đàn anh, mọi người đều biết mà.”
“Nhưng cậu chỉ thụ động chờ, chưa bao giờ thực sự ra sức.” Trình Bạch lúc nói chuyện cũng không nhìn Thẩm Niệm, âm điệu cũng không hiểu sao có chút chập trùng, “Tôi đoán, nếu như đàn anh kia mới bắt đầu đã tiếp nhận cậu, cậu khẳng định sẽ bị doạ cho bỏ chạy.”
Trình Bạch dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu có sợ không? Nếu thật sự có một người bạn trai, người khác sẽ đánh giá cậu.”
Thẩm Niệm không trả lời, ngược lại nói: “Chẳng phải cậu cũng vậy sao, cậu cũng đâu có nói cho người khác biết.”
“Tôi không nói là do sợ phiền phức, mà tôi cũng không ngại.” Trình Bạch lại tiếp tục lôi kéo tay cậu đi về phía trước, “Mà cho dù bị người khác biết đi nữa, dù là phê bình hay là chúc phúc, cũng sẽ không ảnh hưởng với tôi. Còn cậu?”
Thẩm Niệm không lên tiếng, một lát sau cậu dừng lại, giãy ra khỏi cánh tay Trình Bạch đang nắm lấy cổ tay mình, Trình Bạch cho là cậu tức giận, nhưng cậu lại bắt lấy tay hắn, cùng hắn đan xen mười ngón tay với nhau, sau đó nắm tay hắn đi về phía trước.
Trình Bạch bị cậu lôi đi, không nhịn được cười, “Tôi cũng đâu có nói muốn cậu nắm tay tôi.”
Thẩm Niệm quay đầu, giả bộ hung tợn nói: “Tôi thích đấy, cậu có ý kiến gì sao?”
Lúc Trình Bạch nhận lương thì liền mời Thẩm Niệm đi ăn, Thẩm Niệm đi theo phía sau hắn vô cùng phấn chấn, còn nhảy chân sáo, nhưng đợi đến lúc nhìn menu rồi, cậu lại một bộ cụt hứng.
Trình Bạch vươn ngón tay ra chọt mặt cậu, “Làm sao vậy?”
Thẩm Niệm nằm nhoài trên bàn nhìn hắn: “Cậu xịn thật đấy”
Trình Bạch dở khóc dở cười, “Như vậy không tốt à?”
“Nhưng mà tôi…” Thẩm Niệm nhìn hắn một cái, lại nhìn chằm chằm thực đơn, lẩm bẩm nói: “Như vậy sau này đi đâu với cậu tôi đều rất áp lực.”
Trình Bạch sửng sốt một chút bắt đầu cười, vươn tay đùa mặt cậu, “Ừm, vậy xem ra tôi phải tìm một người xịn giống tôi nhỉ.”
“Hả?” Mặt Thẩm Niệm nháy mắt nhăn thành một cục, Trình Bạch còn tiếp tục đùa với cậu, “Cậu có biết người nào không, giới thiệu cho tôi đi?”
Nhìn biểu tình Thẩm Niệm gần như sắp khóc tới nơi, Trình Bạch nỗ lực kiềm chế ý cười của mình, nghiêm túc nói: “Hai người quan trọng là xem ở tình cảm, có giỏi hay không không quan trọng, tôi cảm thấy chỉ cần có chí hướng là được rồi.”
Thẩm Niệm nhanh chóng gật đầu, “Đúng đúng đúng, tôi có nè.”
Trình Bạch sắp không nhịn nổi ý cười, nhìn cậu một cái: “Tôi nói vậy thì liên quan gì tới cậu?”
Thẩm Niệm co lại thành một con chuột đồng, nằm nhoài trên bàn không nhìn dám nhìn hắn.
Trình Bạch không đành lòng đùa cậu nữa, ngón tay vuốt ve miệng cốc trà, “Hơn nữa hiện tại tôi đang rất cố gắng, cũng hi vọng sau này có thể cho người mà tôi thích những điều kiện tốt nhất, để người đó làm những chuyện mình thích là được rồi, lương người đó không cao cũng không sao, tôi nuôi người đó là được.”
Thẩm Niệm ngẩng đầu lên lén lút nhìn hắn một cái.
Trình Bạch nhìn cậu, nói tiếp: “Cậu có cần tôi nuôi không?”
Thẩm Niệm sửng sốt vài giây, ngồi thẳng dậy nhìn hắn: “A?” Đột nhiên phát hiện giọng mình có chút lớn, điều chỉnh lại thanh âm, hướng tới gần gần, “A” khẽ một tiếng.
Trình Bạch không nhịn được cười, bạn nhỏ Thẩm Niệm lại gục mặt xuống, nghĩ Trình Bạch lại chọc ghẹo mình.
Lúc này nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên, không ai tiếp tục đề tài trước đó nữa.
Cơm nước xong xuôi, hai người trở về trường học, Trình Bạch lại cùng Thẩm Niệm đi tới dưới lầu kí túc xá, sau đó nói mình muốn đến thư viện, Thẩm Niệm “Ừm” một tiếng, một chút cũng không có ý muốn buông tay Trình Bạch.
Từ sau lần kia, cậu đi đâu cũng sẽ nắm tay Trình Bạch, ở trường học cũng không kiêng kị. Rất nhiều người đều nghị luận, ngay cả Trương Cường cũng không nhịn được hỏi quan hệ của hai người.
Trình Bạch nhìn hai má đỏ bừng của Thẩm Niệm, vô cùng lạnh nhạt nói: “Không có.”
Đúng như dự đoán, dư quang nhìn thấy Thẩm Niệm hờn dỗi thở phì phò.
Hiện tại, Trình Bạch cố gắng đem tay rút ra, vỗ vỗ vai Thẩm Niệm nói: “Nhanh lên đi.”
Thẩm Niệm gật đầu, lại kiên trì theo dõi bóng lưng đi xa của Trình Bạch. Trở lại phòng rồi, Thẩm Niệm nằm ở trên giường ngẩn người, nghĩ đến những lời mà Trình Bạch nói với cậu đêm nay, đột nhiên điện thoại cậu vang lên, là Trình Bạch, cậu bấm nhận: “Không phải cậu nói đến thư viện sao?”
“Tôi học không vô.” Bên kia Trình Bạch có tiếng gió rất lớn, hình như đang đi ngoài đường, “Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu.”
Thẩm Niệm siết chặt điện thoại: “Cậu hỏi đi.”
“Cậu cần, tôi nuôi cậu không?”
“A?” Thẩm Niệm từ trên giường bật dậy.
“Tôi sẽ không lặp lại, tôi chỉ muốn nghe câu trả lời của cậu, một câu trả lời rõ ràng.”
Thẩm Niệm cầm điện thoại đi một vòng ở trong phòng, Trình Bạch không nghe được câu trả lời của cậu, thở dài, nói: “Nếu cậu còn chưa nghĩ ra…”
“Tôi muốn.” Thẩm Niệm đột nhiên ngắt lời hắn. Cậu cầm chìa khoá mở cửa xuống lầu, muốn chạy tới thư viện tìm Trình Bạch.
“Cái gì?” Lần này tới phiên Trình Bạch sửng sốt.
“Tôi muốn cậu.” Thẩm Niệm lo lắng nhìn chằm chằm thang máy còn đang dừng ở tầng trệt, sợ không kịp, liền đẩy cửa cầu thang thoát hiểm chạy xuống, “Nhưng tôi cũng không cần cậu nuôi, tôi sẽ cố gắng, nỗ lực không gây cản trở cho cậu, sẽ cố gắng xứng với cậu.”
Trình Bạch ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên lặng, tiếng gió cũng biến mất, hắn cười nói: “Vậy tôi có phải là mục tiêu cho cậu hướng tới không, ví dụ như kì thi sắp tới đứng thứ hạng hai chẳng hạn.”
“Không mà.” Thẩm Niệm lúc này gấp muốn chết, thả chậm bước chân, vừa đi vừa nói: “Tuy rằng tôi không thể nào xếp hạng thứ hạng hai, thế nhưng tôi so với người hạng hai càng thích cậu hơn, thích rất nhiều rất nhiều.”
Trình Bạch an tĩnh một hồi một lên tiếng: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Thẩm Niệm lại xấu hổ, tăng nhanh tốc độ, chờ cậu đi tới dưới lầu rồi, Trình Bạch đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước đó, nói: “Cậu xuống dưới đi, tôi muốn gặp cậu.”
“Hả?”
“Tôi đang dưới lầu.” Trình Bạch lúc này nói, Thẩm Niệm vừa đúng lúc đẩy cửa kí túc xá ra.
Hai người đứng đối diện nhau, ai cũng không nói chuyện, Trình Bạch tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Thẩm Niệm, kéo tới một góc của kí túc xá, hắn đẩy Thẩm Niệm lên tường, nhìn chằm chằm cậu nói: “Em lặp lại lần nữa.”
Thẩm Niệm ở trong bóng tối đỏ mặt, nhưng đôi mắt cậu vẫn là sáng lấp lánh, “Em thích anh.”
Vừa dứt lời, Trình Bạch kéo cậu lại cúi xuống hôn lên, hai người bọn họ đã hôn qua không biết bao nhiêu lần, mà lần này so với trước kia lại càng kịch liệt cũng triền miên hơn, lúc kết thúc Thẩm Niệm cảm thấy đôi môi mình đã tê rần, mà môi của Trình Bạch cũng bị cậu cắn sưng.
Trình Bạch ôm lấy cậu một hồi, mới kéo cậu ra ngoài cổng trường, Thẩm Niệm sợ hãi hỏi: “Đi đâu vậy?”
Trình Bạch quay đầu nhìn cậu, trong mắt tất cả đều là dục vọng, “Em đoán xem.”
Vừa mới mở cửa phòng khách sạn, bọn họ đã không kịp đợi mà hôn nhau, quần áo cũng tại cửa cởi ra vứt một đống dưới sàn nhà, đây là lần đầu tiên Thẩm Niệm trải qua tình ái kịch liệt như vậy. Trình Bạch ngay cả mở rộng cũng làm qua loa, vội vội vàng vàng tiến vào cậu.
Bọn họ đã lâu rồi chưa có làm qua, Thẩm Niệm đau đến lưng cũng cong lên, nhưng những đau đớn này cậu có thể chịu đựng được, thậm chí là hưởng thụ, nhắc nhở Thẩm Niệm giờ khắc này có bao nhiêu là chân thật.
Bọn họ điên cuồng hôn nhau, đôi môi gần như chưa có lúc nào tách ra hẳn, hai tay ở trên thân thể của đối phương ra sức vuốt ve, động tác mãnh liệt ở nơi giao hợp cũng không hề dừng lại, tình cảm và dục vọng mãnh liệt cùng kéo tới.
Trình Bạch cắn dái tai cậu, hôn xuống xương quai xanh, sau đó đi tới trước ngực, cuối cùng là dừng lại ở môi cậu, mê luyến nhìn cậu, lúc nói chuyện âm thanh ôn nhu đến không tưởng, “Tiểu Niệm, anh thích em.”
Thẩm Niệm cảm thấy hiện tại rất muốn khóc, cậu đưa cao hạ thân đón ý hùa theo với Trình Bạch, không ngừng ghé ở lỗ tai hắn lặp lại: “Em cũng thích anh, em cũng thích anh.”
Cuối cùng Trình Bạch bắn vào trong cơ thể Thẩm Niệm, hắn không mang bao, Thẩm Niệm cũng rất thoả mãn hưởng thụ lấy, dùng ngực cọ hắn, làm nũng nói: “Anh phải giúp em tắm.”
“Được.” Trình Bạch dịu dàng hôn cậu, bàn tay ở trên eo cậu xoa xoa.
Lúc này điện thoại của Thẩm Niệm vang lên, là bạn cùng phòng của cậu gọi tới hỏi làm sao còn chưa về, nói sắp tới giờ đóng cửa kí túc xá rồi, “Đêm nay tôi không về đâu.” Thẩm Niệm nói, lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc, Lý Tuấn Hào bên kia kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ Tiểu Niệm, cậu đang làm gì vậy?”
Thẩm Niệm vội vã tắt điện thoại. Trình Bạch hỏi: “Ai vậy?”
“Là Tuấn Hào, nói sắp tới giờ đóng cửa, hỏi em làm sao chưa về.”
Trình Bạch nhướng mày: “Sao cậu ta không hỏi anh nhỉ?”
Thẩm Niệm nói không thể nào, mò lấy điện thoại trong túi áo khoác bị Trình Bạch ném dưới đất, lấy điện thoại của hắn ra nhìn thử, phía sau lưng trắng nõn trần trụi dưới ánh đèn càng thêm dụ người.
“Anh xem nè.” Thẩm Niệm giơ điện thoại lên cắt ngang Trình Bạch đang mơ màng, “Người ta gọi cho anh mấy cuộc luôn đấy, mà điện thoại của anh lại để ở chế độ im lặng.”
“Ừm.” Trình Bạch rút điện thoại ra khỏi tay cậu, tuỳ ý đặt ở đầu giường, nhìn cậu nói: “Em mới gọi cậu ta là cái gì?”
“Tuấn Hào á.” Thẩm Niệm không hiểu tại sao Trình Bạch lại rãnh rỗi hỏi vấn đề này.
“Hai người thân lắm hả? Sao lại gọi thân mật như vậy.”
Thẩm Niệm dở khóc dở cười, “Cậu ta tên là Lý Tuấn Hào, em cũng không thể mang cả họ tên cậu ta ra gọi được.”
Trình Bạch nghĩ những người có tên ba chữ này thật biết cách chiếm tiện nghi, lại càng không muốn bỏ qua dễ dàng Thẩm Niệm, có chút bi thương nằm xuống lại, “Lúc em gọi anh không phải đều lôi cả họ tên ra sao.”
Thẩm Niệm nhanh chóng đến dỗ y. “Không phải em gọi anh là Bạch Thần sao.”
“Đó là vì tất cả mọi người đều gọi như vậy.”
Thẩm Niệm lúc này mới hiểu được ý của hắn, người này đang muốn có đặc quyền của bạn trai, cậu ôm lấy eo hắn, đầu đặt trên bụng hắn, “Vậy sau này em gọi anh là Đại Bạch nha.” Đầu còn cọ cọ lên bụng hắn, cười nói, “Bây giờ anh chính là Đại Bạch của em.”
Trình Bạch vuốt gáy cậu, Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn hắn: “Ôm như vậy thật đã quá đi.” Trình Bạch kéo cậu lên, trở mình ôm lấy cậu, hỏi: “Vậy ôm thế này thì sao?”
Thẩm Niệm nhìn hắn cười.
Trình Bạch lại ôm cậu càng chặt hơn, nhấc một chân lên thẳng lưng tiến vào, hôn môi cậu nói: “Vậy ôm kiểu này?”
Thẩm Niệm nâng mặt hắn lên, nghênh đón nụ hôn của hắn, vươn đầu lưỡi ra cùng hắn triền miên, “Càng đã hơn chứ sao.”





Ẻm dễ thương
2 người yêu nhau dễ thương quá à