Chương 57: Thú vui của tình yêu bình thường
Một bát chè trôi nước rượu nếp vào bụng, Giang Dịch ăn no ngủ kỹ, nheo mắt dựa vào ghế trong phòng ăn.
Kha Nhiên cầm một cái muỗng, đứng cạnh bàn trông rất ra dáng đầu bếp. “Thế nào? Giang thiếu gia, ăn no uống đủ chưa?”
Kha Nhiên kéo khóe môi, “Tay nghề của tôi tốt hơn hay tay nghề của Tạ Thời Vân tốt hơn?”
Giang Dịch hé mắt: “Cũng ngang nhau thôi, hai người là từ cùng một lò đào tạo ra à?”
“Đúng vậy đó, chó vào nhà họ Kha chúng tôi cũng phải lấy được chứng chỉ đầu bếp rồi mới được đi.”
“Nhà cậu…” Giang Dịch mơ mơ màng màng gãi đầu, “Nhà cậu làm về ẩm thực sao?”
“Cũng gần vậy.” Kha Nhiên cười quái dị một tiếng, giơ cái muỗng trong tay lên, “Đây là truyền thống gia đình, ông nội và bố tôi đều đi Đức du học về, đi nước ngoài là du học sinh, về nước là đầu bếp, châm ngôn tổ tiên là ‘Dao bếp ca múa vui vẻ, xẻng chiên nhảy múa hạnh phúc vui cười. Bát bảo thọ cao mỹ mãn dĩa, tay cầm muỗng xẻng vui vẻ nhảy múa — ôi chao ơi!’”
Nói rồi, Kha Nhiên vừa nhảy vừa hát. Lời vừa dứt, bố Kha liền cầm xẻng xào đuổi theo: “Đồ ranh con nói gì đó?!!” Kha Nhiên ba chân bốn cẳng chạy mất.
Ngay cả Tạ Thời Vân, người thường ngày vốn có biểu cảm thờ ơ, cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Sau một hồi náo loạn, Kha Nhiên chạy mệt, Giang Dịch cũng xem mệt, cả hai nằm trên ghế sô pha như hai con tôm mềm, bất động nhìn chằm chằm Tạ Thời Vân đang ngồi thẳng tắp đối diện.
“Tối nay chơi gì?” Kha Nhiên theo thói quen mò túi quần, không tìm thấy điếu thuốc nào. Cậu ta lại thò tay vào túi Giang Dịch, kết quả còn sạch hơn cả mặt cậu ta.
Tạ Thời Vân giọng điệu tùy ý, thờ ơ nhướng mí mắt: “Chơi cờ tỷ phú không? Hôm nay tôi mua một bàn cờ tỷ phú, tối có thể trải ra đây chơi.”
“Cậu đúng là Thiên Sơn Đồng Lão, người già nhưng tim không già đúng không? Sắp ba mươi rồi mà còn chơi cờ tỷ phú.”
Kha Nhiên đổi tư thế, đưa tay nắm lấy nhúm lông trên cổ tay của Giang Dịch, nắm trong hai tay mà vò vò: “Mềm mại dễ chịu ghê –”
“Nếu cậu không chơi tôi có thể gọi bố tôi đến.” Tạ Thời Vân vừa nói, vừa vô tình kéo Giang Dịch về phía sô pha của mình.
Kha Nhiên tặc lưỡi một tiếng, không mấy vui vẻ. “Ba ông già đó muốn uống rượu, ai mà thèm chơi cờ tỷ phú với cậu chứ.”
Cuộc trò chuyện đang dở dang thì Trần Tu Ninh cuối cùng cũng đến. Anh ta mặc một chiếc áo khoác gió dài màu xám, quàng khăn đỏ quanh cổ, trông lạc lõng so với phong cách ăn mặc nghiêm túc và trưởng thành của anh ta.
“Ối! Tổng giám đốc Trần.” Kha Nhiên bật dậy như cá chép hóa rồng, “Đến muộn thế? Phạt một ly.”
“Tối nay lại phạt.” Trần Tu Ninh xoa thái dương, trông có vẻ mệt mỏi. Anh ta quay đầu lại, đối mặt với Giang Dịch.
“…”
“Giang Dịch, năm mới vui vẻ.” Trần Tu Ninh che miệng, cố gắng để mình trông không quá lúng túng.
“Năm mới vui vẻ.” Giang Dịch ngượng ngùng chào một tiếng.
“Gần đây công ty có nhiều việc không?” Tạ Thời Vân bóc một quả quýt đường cho Giang Dịch, tiện tay đưa vào lòng bàn tay cậu, “Tôi nghe chú Triệu nói cậu đã lâu không đến rồi.”
Trần Tu Ninh thở dài. “Cũng không nhiều lắm, chỉ là có hơi phiền phức, toàn một đống chuyện lộn xộn.”
Chuyện này liên quan đến bí mật kinh doanh của mỗi người, Tạ Thời Vân chưa bao giờ hỏi quá nhiều, chỉ rót một ly trà đưa đến tay anh ta: “Tết thì nghỉ ngơi cho tốt, sau Tết sức khỏe chú Trần tốt hơn thì cũng sẽ bớt bận hơn.”
“Hy vọng là vậy.”
“Ê? Trần Tu Ninh.” Kha Nhiên đột nhiên đặt điện thoại xuống chen vào cuộc trò chuyện, “Tạ Thời Vân nói tối nay chơi cờ tỷ phú, có chơi không?”
“Cờ tỷ phú?” Trần Tu Ninh chắc đã mười năm không nghe thấy từ này rồi, ký ức lập tức kéo về thời còn học tiểu học, “Cũng được, cảm giác lâu rồi chưa chơi.”
“Đúng không, tôi cũng ủng hộ.” Kha Nhiên cười nói.
Tạ Thời Vân liếc cậu ta một cái, lạnh nhạt: “Sao tôi nhớ vừa nãy cậu không ủng hộ nhỉ?”
“Cậu nhớ nhầm rồi.” Kha Nhiên mỉm cười với anh, “Mắc bệnh đãng trí thì nhớ đi khám sớm đi, kẻo còn trẻ đã làm hại bảo bối Dịch của chúng tôi.”
“Bảo bối Dịch?” Tạ Thời Vân nheo mắt, ánh mắt quét qua.
Kha Nhiên nuốt nước bọt. “Giang thiếu gia.”
“Ừm.”
“Không còn cách nào… không quen nổi.” Kha Nhiên thở dài, “Cái cảm giác anh em đột nhiên biến thành chị dâu thế này, khiến tôi hơi không chấp nhận được, cậu hiểu không?”
Trần Tu Ninh lặng lẽ nhấp trà, ánh mắt rơi xuống người Giang Dịch, rồi lại chuyển về phía Tạ Thời Vân. “Hai người thật sự ở bên nhau rồi à?”
“…” Giang Dịch tiếp tục giả chết ăn hai múi quýt đường trong tay.
Tạ Thời Vân nhướng mí mắt, giọng nói bình thản: “Chưa.”
“Á?” Kha Nhiên quay đầu, “Tối qua hai người còn – Ugh! Ugh…”
Giang Dịch nhanh như chớp lao tới bịt miệng cậu ta lại, hai người lăn lộn thành một cục trên ghế sô pha.
Trên bàn chỉ còn lại Trần Tu Ninh và Tạ Thời Vân là hai người có thể bình tĩnh hơn một chút.
Trần Tu Ninh đặt chén trà xuống, nhướng mày: “Hai người lại làm trò gì vậy?”
“Ừm? Bọn tôi bây giờ là quan hệ trong bóng tối.” Giọng Tạ Thời Vân nhàn nhạt, Trần Tu Ninh luôn cảm thấy nghe giống như một bà vợ oán trách vậy.
“………?”
“Cậu ấy nói đấy.” Tạ Thời Vân nói thêm một câu.
Giang Dịch làm tóc tai rối bù, ngồi trên thảm, tức giận chỉ vào Tạ Thời Vân: “Nói ra rồi thì không gọi là quan hệ bí mật nữa…!! Với lại là cậu nói phải để tôi tặng hoa mới đồng ý mà!”
“Xì.” Trần Tu Ninh lườm Tạ Thời Vân một cái, “Cậu làm màu quá đi.”
“Người cần đi xem mắt thì đương nhiên sẽ không hiểu thú vui tình yêu bình thường của bọn tôi.”
Trần Tu Ninh: “…………”
Tạ Thời Vân một đòn hạ gục, đưa tay kéo Giang Dịch từ dưới đất dậy, giúp cậu chỉnh lại chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ trên người.
Kha Nhiên tự lực tự cường, chống tay bật dậy lại nằm úp sấp trên ghế sô pha: “Trần Tu Ninh, mèo nhà cậu đâu rồi? Sao không mang đến đây?”
“Không ở chỗ tôi.” Trần Tu Ninh lại bắt đầu uống trà.
Kha Nhiên nhướng mày: “Gửi đi đâu rồi?”
“…”
Trần Tu Ninh mím môi, nín nửa ngày mới thì thầm: “Ở chỗ Lăng Nhạc, cậu ta nói sẽ giúp tôi chăm sóc một thời gian, đợi tôi bớt bận rồi sẽ đón về.”
“He he…” Kha Nhiên hiểu rõ cái tên cứng đầu này, miệng nói vậy nhưng trong lòng thì chắc là nở hoa rồi, “Bây giờ lại thích rồi à? Vậy rượu chúng ta cùng nhau uống tính là gì.”
“Không thích.” Trần Tu Ninh liếc cậu ta một cái, “Sao có thể thích loại người đó được chứ.”
Được rồi, được rồi.” Kha Nhiên cầm một chai Coca đóng chai trên bàn, cố tình làm ra vẻ tìm kiếm khắp nơi.
“Tìm gì vậy?” Trần Tu Ninh nhíu mày.
“Dụng cụ mở nắp chai!” Kha Nhiên nheo mắt lại, sáp lại gần anh ta cười đểu, “Ê!? Mở nắp chai thiếu cái đồ khui, hay là dùng miệng của cậu đi, cứng thế này mà!”
“Cút.” Trần Tu Ninh trực tiếp đá cậu ta ra.