Tự làm bậy
Mao Cửu và Lục Hạc Tư sóng vai đi ra ngoài thì thấy hành lang bị chen đầy, hỗn loạn, náo nhiệt. Rất nhiều người đều ngẩng cổ nhìn về phía toilet, đường đi bị lấp kín, hai người muốn đi tới cũng không được.
Mao Cửu kéo lại một người trong số đó, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người nọ hiển nhiên cũng giống như hai người họ, không biết được bao nhiêu, chỉ nói: “Nghe nói có người tự sát ở trong đó. Máu chảy đầy đất, rất đáng sợ. Nhìn thôi đã muốn gặp ác mộng rồi, đừng đi xem — ơ, sao lại đi vào rồi, sao mà chen vào được …”
Mao Cửu thân thủ kì lạ, nện bước nhẹ nhàng lách vào kẽ hở giữa đám người chen đến phía trước. Lục Hạc Tư không có bản lĩnh như cậu, còn chờ ở phía sau.
Tới được phía trước thì đám đông cũng giảm bớt, bảo vệ giăng dây cảnh giới, mấy nhân viên bảo vệ sắc mặt nghiêm túc, châu đầu thì thầm. Cửa toilet mở ra một khe nhỏ, không thể thấy được tình cảnh bên trong nhưng bên dưới lại có một vũng máu lớn chảy ra, lan tới ngoài hành lang.
Bên cạnh toilet còn có một nữ sinh ánh mắt dại ra ngồi dưới đất, hiển nhiên là bị doạ sợ.
Mao Cửu hơi nhíu mày, thật ra thì cậu không muốn xen vào những chuyện tự sát thế này, người chết vì tự sát đều mang oán khí rất lớn, chỉ cần không cẩn thận dính phải một chút thôi cũng rất phiền. Nếu không phải cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ thì cậu cũng không muốn đến xem.
Chân Mao Cửu khẽ nhúc nhích, cậu đang muốn xoay người đi ra, ai ngờ phía sau có người bị vướng chân ngã xuống. Người này chen đẩy người kia, một đám đông đứng gần nhau, một người ngã sẽ đẩy người phía trước theo, Mao Cửu bất cẩn cũng bị đụng cho một cái lảo đảo.
Cậu bị đẩy tới phía trước, vội vàng đứng vững, khóe mắt vừa lúc thoáng nhìn đến tình hình bên trong toilet.
Người chết ở trong là một cô gái trẻ, dường như là một sinh viên. Ngồi trên bồn rửa mặt, tư thế rất tự nhiên, trên cổ cắm một cái bàn chải đánh răng, đâm thủng động mạch chủ. Đầu nghiêng một bên, mắt mở lớn, giống như … rất hưng phấn.
Cách chết kì lạ, biểu cảm kì lạ, tư thế kì lạ, hồn phách cũng kì lạ, động cơ tự sát … không biết. Tóm lại là từ cách nhìn của cậu, chuyện tự sát này nhìn thế nào cũng cảm thấy kì lạ.
“Làm gì đó? Lui ra ngoài hết đi, lui lại! Cách dây cảnh giới một mét!”
Bảo vệ đứng dậy quát lớn cưỡng chế di dời đám người. Mao Cửu nhân cơ hội này lùi lại, bởi vì người đông nên cậu cũng không thể hội hợp với Lục Hạc Tư, mà Lục Hạc Tư nhìn thấy đám đông cũng đã sớm trở về phòng.
Mao Cửu chờ đám đông giảm bớt mới chậm rãi quay về, cậu tùy ý nhìn qua một căn phòng, cửa đóng không kín.
Mao Cửu không có ý định, cũng không có hứng thú nghe trộm cho nên yên lặng đi qua, vừa mới nhấc chân đã nghe thấy một giọng nam tức giận gầm nhẹ: “Quách Hồi chỉ tự sát thôi! Mẹ, ai mà biết tại sao cô ta lại tự sát chứ? Bị trai đá, bị lừa đảo gì đó cũng đều có thể là nguyên nhân! Tôi cảnh cáo cậu, Trần Tuyết, lời nào nên nói lời nào không thì tự cậu nên nghĩ kĩ càng. Mẹ nó, đừng có mà cả ngày nghi thần nghi quỷ!”
Chân Mao Cửu đã nhấc lên lại yên lặng hạ xuống, cậu ngửa đầu nhìn trần xe, nghĩ xem nó làm từ cái gì, nếu cầm đi bán … không, không, không, cái này không phù hợp giá trị quan của cậu.
Tiếng nức nở hoảng sợ nho nhỏ của nữ sinh truyền tới, chắc là Trần Tuyết trong miệng nam sinh kia.
Một nữ sinh khác thì thầm an ủi Trần Tuyết, Trần Tuyết lắc đầu, hoảng loạn: “Không, là thật đó. Tối hôm qua tôi đã nhìn thấy, Quách Hồi nói chúng ta không một ai trốn thoát được. Không một ai có thể trốn thoát, đây là báo ứng, báo ứng …”
“Đờ mờ!”
“Quý Ngôn, cậu muốn làm gì?”
“Đừng xúc động —“
“Tôi nói cho các cậu biết, chuyện đó ai cũng có tham dự. Nếu Trần Tuyết lỡ miệng nói ra thì chúng ta mới đúng là không thể trốn thoát. Cái gì mà thần thần quỷ quỷ, hừ! Nếu mà có thật thì chúng ta còn có thể thoát được sao? Tự Quách Hồi yếu tâm lý, chịu không nổi tự sát. Các cậu tin mấy lời mê sảng của cậu ta thật sao? Được, nếu có quỷ thật thì cứ để cho tối nay nó tìm đến tôi đi!”
Mao Cửu lắc đầu, nghe thật buồn cười, làm như quỷ chỉ có thể tìm tới vào buổi tối vậy.
Lỗ tai cậu khẽ giật, nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm đi ra, Mao Cửu phản ứng nhanh lẹ, ngay lúc cửa mở ra thì cậu cũng đã vội kéo cửa, lách vào phòng mình.
Quý Ngôn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, hắn bỗng cảm thấy có gì đó kì lạ, nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng bên cạnh, không thấy được gì. Hắn bất mãn mắng một tiếng rồi đi về phía toa ăn.
Mới sáng sớm đã xảy ra mấy chuyện tào lao này, ngay cả bữa sáng còn chưa kịp ăn nữa.
Bạn học mới vừa tự sát trước mắt mà Quý Ngôn không hề có một chút thương xót, chỉ nghĩ đến chuyện đi ăn bữa sáng …
Hắn không biết sau khi mình rung đùi đắc ý đi qua mấy cái toa xe, ở một nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới, một cái bóng màu đen men theo vách tường chui vào bàn chân hắn.
Tiểu Sơn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mao Cửu bước vào, vội vàng đứng dậy đứa cho cậu một ly nước, vô cùng ngoan ngoãn.
“Anh Cửu, bên ngoài có người tự sát thật sao?”
Mao Cửu uống mấy ngụm nước, sờ đầu Tiểu Sơn nói: “Không phải chuyện lớn gì.”
Tiểu Sơn nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Lục Hạc Tư hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Mao Cửu lắc đầu, dừng một chút mới nói: “Tự làm bậy không thể sống.”
Lục Hạc Tư nhíu mày, cũng không hỏi nữa.
Mân tỷ nhìn trái nhìn phải, chỉ có một mình cô hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết Mao Cửu bí hiểm chuyện gì làm cho trong lòng cô vô cùng ngứa ngáy, vô cùng muốn biết. Nhưng không có ai hỏi cho nên cô cũng ngại, chỉ có thể nghẹn lại, khó chịu cực kì.
Mao Cửu ngồi ở trên giường, rũ mắt không nói, thần sắc lãnh đạm.
Lục Hạc Tư ra ngoài gọi điện thoại thương lượng với Lục thiếu, tìm một cái lý do qua loa lấy lệ để Lục Tu Giác chú ý chăm sóc cho Mao Cửu. Sau khi trở về thì thấy cảnh tượng yên tĩnh trong phòng, hắn suy nghĩ một lát rồi đi tới nói với Mao Cửu: “Vì dính đến mạng người nên có lẽ đoàn tàu sẽ phải dừng lại. Trạm tiếp theo xuống xe, các cậu … muốn dừng lại chờ hay là tiếp tục lên đường?”
Tiểu Sơn nhìn Mao Cửu, Mao Cửu im lặng một lát, nói: “Em định ở lại hai ngày”
Lục Hạc Tư cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này, dựa theo tâm tính của cậu thì có lẽ cũng sẽ dừng lại hai ngày. Người mới vừa rồi tự sát tuy là tự làm bậy, nhưng tội có lẽ không đến nỗi phải chết.
Mao Cửu sẽ không mặc kệ nhưng công việc của hắn lại rất bận rộn, không có cách nào đi cùng cậu. Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng hơi áy náy: “Anh có công việc trên người, đến trạm kế sẽ phải đi tiếp …”
Mao Cửu hiểu, nói: “Anh Lục có việc thì cứ đi trước, dù sao em cũng muốn tới đế đô, đến đó lại liên lạc.”
“Được. Anh cho cậu một số liên lạc, cậu đến nơi thì gọi vào số đó là được. Anh có thể sẽ không thường ở đế đô nhưng đã đánh tiếng trước. Cậu đến đó tự nhiên sẽ có người đón cậu.”
“Cám ơn anh Lục.”
“Nếu thật sự xem anh là anh thì đừng nói tiếng cám ơn này.”
Mao Cửu cười, cũng không nói cảm ơn nữa.
Nửa tiếng sau, tàu tiến vào trạm, đúng là có bảo vệ đến mời tất cả mọi người xuống xe, đổi sang một đoàn tàu khác.
Lần này dừng ở một cái thành phố nhỏ gần đế đô cho nên vẫn rất phồn hoa. Mao Cửu dẫn theo Tiểu Sơn tạm biệt Lục Hạc Tư xong thì đứng trước cửa ga tàu, từ chối vài chiếc taxi.
Tiểu Sơn nhịn không được hỏi Mao Cửu: “Anh Cửu, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Mao Cửu cười hỏi: “Tiểu Sơn, em đói không?”
Tiểu Sơn sửng sốt một chút, đúng là hơi đói bụng. Ở trên tàu cả ngày toàn ăn mỳ ăn liền, cũng không no mấy.
Mao Cửu đi đến một tiệm mì ở phụ cận: “Đi ăn một chút đã, ăn no rồi tính.”
Trong đám người đi đường, năm thanh niên có nam có nữ đón một chiếc taxi, bởi vì không đủ chỗ ngồi nên xảy ra mâu thuẫn. Năm người này là đám người của Trần Tuyết, bởi vì người tự sát là Quách Hồi đi cùng bọn họ cho nên bọn họ phải bị cảnh sát giữ lại điều tra.
Tính tình của Quý Ngôn vốn táo bạo, tâm trạng càng kém thêm, nhìn ngang nhìn dọc đều không thuận mắt cái người gây chuyện là Trần Tuyết nên lạnh lùng, trào phúng từ chối cho cô ta lên xe.
Cho nên lúc này Trần Tuyết một thân một mình bị bỏ ở ven đường, tài xế không kiên nhẫn thúc giục bọn họ. Trần Tuyết nhìn về người bạn bình thường qua lại rất tốt của mình nhưng cô ta lại tránh né tầm mắt, làm lơ khẩn cầu của cô.
Lòng Trần Tuyết lạnh xuống, cũng may là một nam sinh tên Tưởng Lương nhịn không được, xuống xe nói: “Tôi đi cùng Trần Tuyết, đến khách sạn các cậu gọi điện thoại là được.”
Quý Ngôn cười nhạo một tiếng, bảo tài xế lái xe đi.
Trần Tuyết cắn môi, nhu nhược đáng thương nhìn Tưởng Lương: “Cậu tin tôi không?”
Tưởng Lương không nói lời nào.
“Cậu cũng không tin tôi à? Tưởng Lương, chúng ta thật sự sai rồi, báo ứng tới, chúng ta không thể nào trốn thoát.”
Ánh mắt Trần Tuyết hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Tưởng Lương cùng cô chờ xe bus, một lúc sau mới nói: “Làm sai có báo ứng là chuyện bình thường.”
Nghe vậy, Trần Tuyết càng tuyệt vọng.
Mao Cửu ngẩng đầu, nhìn hai người phía trước, thần sắc khó lường.
Cuối cùng thì không phải tất cả đều không cứu được.
Đế đô, Minh Khúc Viên.
Lục Tu Giác bước từ trên xe xuống, mới vừa đi tới cửa khách sạn thì Dư Tiêu Hồn đã vội vã ra nghênh đón. Lục Tu Giác cũng không dừng lại mà tiếp tục đi tới, Dư Tiêu Hồn đi theo bên cạnh hắn báo cáo đâu ra đấy những chuyện khẩn cấp đã xảy ra.
Lục Tu Giác giơ tay ra hiệu dừng lại: “Không cần phải nói những chuyện đó, cảnh sát tới rồi à?”
“Đã tới, ở phòng điều khiển.”
“Thi thể đâu?”
“Đã bị đưa đi khám nghiệm.”
“Tra được nguyên nhân chết chưa?”
“Tra được rồi, bị nghẹt thở mà chết. Thời gian tử vong … đã qua ba ngày.”
Nghe vậy, bước chân Lục Tu Giác cũng không dừng nhưng chân mày hơi nhăn lại.
Thi thể bị phát hiện vào hôm qua nhưng thời gian tử vong lại cũng đã quá ba ngày?
“Thi thể là ai?”
“Là đứa nhỏ của Chu gia, năm nay bảy tuổi.”
Chu gia? “Là Chu gia trong ngành kiến trúc kia hả?”
“Đúng vậy.”
“Tra xem gần đây có những người nào đặc biệt ở lại phụ cận Minh Khúc Viên, tăng thêm người đi điều tra cho rõ ràng mấy tin tức liên quan đến ‘Trộm kim tặc’.”
“Rõ!”
Dư Tiêu Hồn mở cửa phòng điều khiển để Lục Tu Giác đi vào, sau đó đóng cửa vào theo.
Phòng điều khiển chỉ có hai cảnh sát, một già một trẻ, Lão Tiền và Tiểu Lý, là người phụ trách chủ yếu của vụ án hình sự này. Hai người thấy Lục Tu Giác đi vào thì tạm dừng video theo dõi, vội vàng đứng dậy.
Lão Tiền chào: “Lục thiếu!”
Lục Tu Giác nhẹ gật đầu, sau đó ngồi vào ghế, đồng thời gật nhẹ đầu, ra hiệu Lão Tiền ngồi xuống.
Thấy thái độ hắn ngạo mạn như thế, Tiểu Lý lần đầu xử lý án hình sự lập tức cảm thấy khó chịu.
****** Chúc mừng công quân chính thức lên sàn!!!!




