Đừng sợ
—
“Trước đây em từng nói,” Khương Hồi ngồi vào ghế phụ, đột ngột mở lời, “em cách một thời gian lại phải quay về, vậy có thể đưa người khác theo cùng không?”
Triệu Hi: “Không thể.”
Dù đã đoán trước, nhưng vẫn không khỏi thất vọng.
Khương Hồi cúi đầu thắt dây an toàn, “ồ” một tiếng, mặt vẫn bình thản, không lộ cảm xúc.
“Chiếc xe này…”
“Quen mắt chứ?” Triệu Hi cười, “Chiếc anh tặng em vào sinh nhật lần trước, em mua lại rồi.”
Hắn nói đến chính là chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn mới nhất mà anh tặng sinh nhật hắn ở thế giới bên kia.
Khương Hồi nhướng mày: “Em kiếm tiền để mua mấy thứ này à.”
Triệu Hi chỉ cười không đáp.
Dù nói là anh tặng hắn, nhưng anh đã nhiều năm không tự lái xe.
Khương Hồi có bằng lái, chỉ là mấy năm đầu sau khi trưởng thành thì thỉnh thoảng còn tự chạy, về sau nổi tiếng rồi, hầu hết đều ngồi xe riêng hoặc xe của công ty, mấy chiếc xe trong gara toàn phủ bụi, hiếm khi dùng đến.
Sau đó, trong một lần hiếm hoi tự mình cầm lái, anh gặp tai nạn. Miệng không nói, nhưng trong lòng ít nhiều có bóng ma tâm lý.
Ngồi xe thì được, tự lái thì tuyệt đối không.
Mấy chiếc trong gara, sau khi anh trở về đã bán sạch, không chừa lại chiếc nào. Giờ ra ngoài toàn gọi xe hoặc đi xe của studio.
Khi ở thế giới của Triệu Hi, việc đi lại đều có bác Vương lo. Thỉnh thoảng bác Vương không có mặt, Triệu Hi lại làm tài xế cho anh.
May mà vì nguyên chủ Triệu Hồi cũng từng gặp tai nạn, nên việc anh không bao giờ tự lái, Triệu Hi chưa từng chủ động hỏi gì.
Đến khi biết Khương Hồi cũng từng gặp tai nạn thật, hắn lại càng chẳng nói gì thêm.
Hai người ngồi trong xe, trò chuyện lặt vặt. Triệu Hi bật nhạc, tiện tay mở một bài của mình.
Giọng hắn giống anh, nhưng vẫn có chút khác biệt, trầm hơn một chút. Khương Hồi nghĩ có lẽ do hiệu ứng cánh bướm, thay đổi quá nhiều đặc điểm vốn giống nhau giữa Triệu Hi và anh.
Trước kia, mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng anh luôn thấy khó chịu. Nhưng bây giờ, khi nghe lại, anh lại thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Có lẽ bởi anh nhận ra, ở thế giới này, anh và hắn, đều là chính mình nguyên vẹn.
Sự xuất hiện của Triệu Hi phá vỡ mọi dự liệu của anh. Dù không rõ vì sao hắn lại trùng hợp được hệ thống chọn, nhưng đã đến thế giới này rồi, nếu không có gì thay đổi, họ sẽ tiếp tục ở bên nhau như thế.
Khó mà không vui.
Khương Hồi nhìn nghiêng khuôn mặt hắn, nhìn đến mức hắn thấy ngượng, khẽ nghiêng đầu liếc anh, đuôi mắt cong lên: “Anh ơi, sao anh nhìn em thế?”
Giờ hắn gọi “anh ơi” càng lúc càng thuận miệng.
Khương Hồi thoáng nghĩ, rồi quay đầu lại, khẽ trêu: “Nhìn để đòi tiền em.”
“Không nhìn cũng đòi được.”
Khương Hồi cười một tiếng: “Còn bao lâu mới tới?”
Triệu Hi liếc bản đồ: “Khoảng… nửa tiếng?”
Cũng khá xa.
Khương Hồi thấy hơi lạ: “Sao em lại dùng bản đồ?”
Triệu Hi: “Chưa từng định vị đường từ nhà anh sang nhà em, xa quá, dùng bản đồ tiện hơn.”
Khương Hồi “ồ” một tiếng, đang định nói gì thì Triệu Hi liếc gương chiếu hậu, giọng trầm xuống: “… Có người bám theo.”
?
Khương Hồi kín đáo nhìn qua gương, quả nhiên thấy một chiếc sedan bạc bám theo ở khoảng cách vừa phải, không quá gần, không nhìn rõ biển số.
Triệu Hi hơi tăng tốc, muốn cắt đuôi. Nhưng chỉ một lát sau, chiếc xe kia lại nhanh chóng đuổi kịp.
Khương Hồi nhíu mày: “Gần đây em có đắc tội với ai không?”
Triệu Hi nghĩ: “Chắc không. Em luôn sống rất hòa thuận với mọi người.”
Khương Hồi: “Tôi cũng không.”
“Đừng căng thẳng, có lẽ là paparazzi thôi.”
Người trong giới bị theo dõi chụp lén vốn là chuyện thường như cơm bữa. Cả hai giờ đều là gương mặt hot, bị bám theo cũng chẳng phải điều lạ.
Khương Hồi nghĩ cũng phải, cảnh giác trên mặt giảm đi vài phần: “Không sao, cứ để họ chụp đi. Dù sao chuyện công khai của chúng ta cũng chẳng kém vài ngày.”
Triệu Hi liếc anh một cái, ánh mắt thoáng có gì đó khó nói, nhưng nhanh chóng thu lại.
“Vâng.”
Hắn không định dừng xe. Giữa đường mà xảy ra chuyện sẽ rất phiền, lỡ đâu người bám theo là fan cuồng thì càng rắc rối.
Triệu Hi lại tăng tốc, giữ ở mức cao nhất mà vẫn kiểm soát được. Lần này, khoảng cách giữa hai xe đã bị kéo giãn đáng kể.
Khương Hồi khen: “Tay lái tốt đấy.”
Triệu Hi: “Trước đây em từng đua vài lần với Dư Thư.”
Con nhà giàu luôn có các trò tiêu tiền. Kỹ thuật lái xe của hắn cũng là luyện từ đó.
Giữa lúc nói chuyện, phía trước hiện ra một ngã tư.
Đèn đỏ bật sáng, Triệu Hi đạp phanh, xe dừng lại từ từ, rất ổn định.
Xe vừa dừng, Khương Hồi đang chú ý chiếc sedan bạc có bám theo không thì khóe mắt quét thấy gì đó, lập tức sững người.
Cùng lúc đó, giọng Triệu Hi và tiếng anh bật ra gần như đồng thời.
“Chiếc xe kia!”
“Cẩn thận!”
Một chiếc xe tải lớn từ ngã tư bên phải đột ngột rẽ trái, lao thẳng về phía họ. Vì vượt đèn đỏ không giảm tốc, tốc độ cao, quán tính rẽ trái khiến thân xe hơi nghiêng lảo đảo.
Thân xe như tòa nhà sụp đổ, toàn bộ đè thẳng xuống xe họ.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt. Bóng tối từ trên đầu ập xuống, đầu óc Khương Hồi trống rỗng. Ký ức về vụ tai nạn năm xưa ùa về như thủy triều, khiến tay chân anh tê dại, như túi nhựa đầy nước chìm chặt trên ghế, không phản ứng nổi.
Khi anh hoàn hồn nhìn sang ghế lái, Triệu Hi đã phản ứng nhanh hơn, tháo dây an toàn, lao sang anh.
Khương Hồi không còn biết mọi chuyện xảy ra thế nào.
Tiếng va chạm khủng khiếp vang lên, tiếp đó là những tiếng thét chói tai, khói bụi mịt mù, giao thông lập tức tê liệt.
Nhưng anh chẳng còn để ý.
Triệu Hi ôm chặt Khương Hồi, dùng cả người che chắn anh kín mít.
Anh ngồi ghế phụ, trước mắt tối om, bị hắn đè đến không nhúc nhích nổi. Anh không phân biệt được bóng tối là do xe tải đè xuống hay do hắn bảo vệ quá kín.
Anh câm lặng một thoáng, rồi nghe chính giọng mình phát ra tiếng hét gần như vỡ vụn méo mó, vì không khí trong không gian kín khó lưu thông mà càng thêm trầm đục: “Triệu Hi!”
Hai giây.
“… Em đây.”
Triệu Hi khẽ đáp, giọng mang theo chút ý cười, nhưng nghe rõ ràng yếu ớt.
Có thứ gì ấm nóng chảy dọc má Khương Hồi. Anh ngẩn ngơ, mũi ngửi thấy mùi tanh quen thuộc.
Máu.
Cơ thể anh bị đè đến tê rần, nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau.
Là máu của Triệu Hi!
Khương Hồi hoảng hốt, cố giơ tay muốn đẩy hắn ra. Nhưng vừa nghĩ đến việc chiếc xe tải còn đang đè phía trên, lỡ hắn vừa cử động mà không gian bị thu hẹp, vết thương có thể sẽ nặng thêm… nên anh lại không dám nhúc nhích.
Cả người anh run lẩy bẩy không kiểm soát, như phổi thiếu không khí, điên cuồng thở dốc, giọng lạc tông: “Em chảy máu rồi… em…”
“Em không sao.” Triệu Hi đáp rất khẽ, đầu vẫn còn cử động được, cúi xuống nhìn anh.
Nhưng quá tối, trước mắt chỉ một mảng mờ, thật ra hắn chẳng thấy gì.
Nhưng để trấn an anh, hắn vẫn giữ giọng bình tĩnh, hôn lên trán anh, nhẹ nhàng dỗ: “Em không sao, anh đừng sợ.”
“Có em ở đây, chú nhỏ… anh ơi, lần này em bảo vệ anh, đừng sợ.”
Ngay cả lúc này mà hắn vẫn chỉ nghĩ đến anh sao?
Nước mắt Khương Hồi trào ra không kìm nổi, thấm ướt cả ngực áo Triệu Hi. Anh bị kẹt chặt trên ghế, ngẩng đầu lên cũng khó, chẳng thể thấy rõ mặt hắn, càng không thể nhìn tình trạng thương tích thế nào.
“Đừng nói nữa.” Giọng Khương Hồi run rẩy, “Em điên rồi à? Lúc này còn lo cho tôi?”
“Nếu không lo cho anh,” Triệu Hi ngừng một chút, run rẫy, “… thì có khi cả hai ta đều bị ép nát thành thịt vụn mất.”
“Chi bằng giữ được một người trước đã.” Hắn thở hắt ra, giọng rất khẽ, “Anh ơi, đừng khóc… em thế này rồi, đừng mắng em nữa…”
Khương Hồi nghẹn lời. Một lúc sau, thấy hắn im lặng, anh hoảng lên: “Không được ngủ!”
“… Em đang cố.”
Khương Hồi cũng chẳng khóc nổi nữa, đầu óc xoay như chong chóng, bắt đầu kéo hắn nói chuyện, vài phút ngắn ngủi đã luyên thuyên đủ thứ.
Triệu Hi cũng rất biết phối hợp, vẫn cố gắng đáp lại từng câu, chỉ là giọng càng lúc càng nhỏ.
“Triệu Hi!”
“…”
Khương Hồi nghiến răng: “ Em mà dám ngủ, tôi sẽ hận em cả đời.”
Một lúc lâu sau….
“Sao anh dữ thế.” Triệu Hi khẽ nói, “Em vất vả vượt qua ngàn cay đắng để tìm được anh, sao anh lại đối xử với em thế.”
Hắn vẫn còn đùa được.
“Tôi mặc kệ, em không được ngủ. Nếu em dám chết, tôi sẽ đi tìm người mới ngay lập tức, vào bar một lần gọi ra hai mươi trai bao… chết cũng phải chọc em sống lại.”
“…” Triệu Hi không nhịn được bật cười.
Cơ thể hắn đè lên người anh, tiếng cười khẽ rung trong lồng ngực, truyền qua má Khương Hồi, tựa như nhịp tim hòa chung một nhịp.
Cho đến khi một tràng ho khan cắt ngang tiếng cười.
Khương Hồi lại ngửi thấy mùi máu.
Không biết qua bao lâu, có lẽ vài phút, cũng có thể nửa tiếng, anh đã không nhớ nổi thời gian.
Từ lúc cả hai được cứu ra từ ghế phụ vốn bị ép không quá nặng, đến khi Khương Hồi tập tễnh bước lên xe cứu thương, y tá băng tạm vết thương nơi chân bị kính vỡ đâm thủng, rồi cuối cùng bị chặn ngoài phòng cấp cứu…
Khương Hồi cuối cùng cũng sụp đổ. Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba chữ “Đang cấp cứu” đỏ rực trên tấm bảng, nghe tiếng bước chân hối hả của y tá bác sĩ, trong tai chỉ còn tiếng ù ù.
Toàn thân anh run lẩy bẩy, run đến mức không thể đứng vững, chỉ có thể trượt dài theo tường ngồi bệt xuống sàn lạnh, mặc kệ ánh mắt thương hại của người qua đường. Trong đầu chỉ còn hình ảnh Triệu Hi được kéo ra khỏi xe: mắt nhắm nghiền, không chút sinh khí, máu đầy đầu.
Anh lặp đi lặp lại, hối hận từng giây.
Tại sao anh lại không phản ứng kịp?
Tại sao không bảo vệ được Triệu Hi?
Tại sao lúc ấy lại ngây người ra như thế?
…
Áo khoác dài vướng víu, lúc được kéo ra khỏi xe đã bị người ta cởi mất. Giờ anh chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi, giữa mùa đông rét cắt da trong bệnh viện, cái lạnh như thấm tận xương.
Máu ấm từ mũi chảy xuống, nhỏ từng giọt lên áo xám, tạm kéo tâm trí anh tỉnh táo trở lại.
Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, người kia đang gấp gáp nói gì đó, môi mấp máy liên tục. Nhưng Khương Hồi không nghe được một chữ.
Lúc này anh mới chậm chạp nhận ra: tai lại bị ù rồi.
Ngẩn ngơ một lúc, anh vịn tường cố đứng dậy, được người kia đỡ ngồi xuống ghế, rồi nhận mấy tờ khăn giấy đưa tới, lau vội máu mũi.
Nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn.
Anh Lý rõ ràng rất hoảng, ra dấu muốn đi tìm bác sĩ, không cần biết anh có nghe được hay không đã định lao ra.
Y bị Khương Hồi nắm lại.
Anh mặt lạnh, thậm chí bình tĩnh đến bất thường.
“Không cần.”
Anh Lý khựng lại: “Tai cậu… hết ù rồi?”
Khương Hồi không đáp. Anh sờ túi áo khoác bên cạnh, lấy ra chiếc điện thoại, màn hình đã vỡ nát.
Anh Lý hiểu ý, mở máy mình đưa tới.
Khương Hồi không nhận, nói: “Tôi không nghe được. Anh muốn nói gì, đánh chữ đi.”
Nói xong, anh Lý không cần hỏi lại, y gõ lạch cạch: 【Nghe tin hai người bị tai nạn là tôi chạy tới ngay. Triệu Hi đang ở trong kia?】
Khương Hồi gật đầu.
Anh Lý: 【Quản lý của Triệu Hi chắc cũng sắp tới rồi… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại bị tai nạn lần nữa?】
Khương Hồi cúi mắt: “Xe tải lật nghiêng…”
Chưa nói hết, anh Lý đã đưa màn hình tới: 【Tai nạn ngẫu nhiên?】
Anh nhíu mày: “Tôi không rõ. Trước đó, chúng tôi phát hiện một chiếc sedan bạc bám theo. Nhưng tôi không thấy biển số.”
Anh Lý liền hiểu. Rõ ràng Khương Hồi là không tin đây là tai nạn.
Thủ đoạn quá vụng về, quá lộ, gần như y hệt lần tai nạn trước của anh. Bảo anh tin là ngẫu nhiên, không thể nào.
Hơn nữa…
Nghĩ đến lần hot search trước cũng do Thịnh Hưng giật dây, ánh mắt anh tối sầm lại.
Hot search không lôi được anh xuống nước, giờ lại muốn cá chết lưới rách?
Nếu thật vậy, là anh liên lụy Triệu Hi.
Anh Lý: 【Tôi đi điều tra.】
Khương Hồi gật đầu: “Làm phiền anh rồi. Có tin lập tức báo cho tôi.”
Nói xong, anh cúi đầu bịt mũi, trong giây lát, trước mắt tối sầm
Anh Lý: 【Cậu thật sự không cần bác sĩ?】
Khương Hồi nhẹ giọng: “Quen rồi, trước cũng từng bị thế.”
Anh Lý lo lắng nhìn anh. Rõ ràng không chỉ nói về máu mũi.
Người này chân còn bị thương, mặt trắng bệch, tai ù điếc, mũi chảy máu,… nhìn kiểu gì cũng không yên tâm nổi.
Khương Hồi như hiểu ý, lắc đầu, khẽ nói: “Tôi phải ở đây trông chừng em ấy.”




