Chương trình sắp phát sóng.
—
Khương Hồi làm sao nhịn nổi?
Vừa chạm mắt, như tia lửa văng khắp nơi, anh lập tức định đứng dậy, nhưng đầu gối Triệu Hi đè bên hông anh, lại ép anh ngồi xuống.
Tư thế hơi bá đạo này, trước đây Triệu Hi hiếm khi thể hiện trước mặt anh.
Khương Hồi còn chưa kịp ngẩn ra, Triệu Hi đã cúi đầu hôn anh, dục vọng lan tỏa trong nụ hôn sâu đã lâu không có.
Như nhận ra tối nay hắn không vui, Khương Hồi vòng tay ôm eo hắn, một tay treo cổ Triệu Hi, cố hết sức đáp lại.
Hôn đến mức Khương Hồi thở hổn hển, Triệu Hi mới chịu rời môi, bắt đầu hôn xuống dưới.
Khương Hồi giơ tay ngăn động tác cởi đồ của hắn: “Đợi đã.”
Anh khàn giọng: “Không phải bảo tôi chơi em sao?”
Anh nuốt nước bọt, trong ánh mắt hơi nghi hoặc của Triệu Hi, khẽ nói: “Cái tạp dề kia, em mặc vào.”
Triệu Hi: “…”
Hắn do dự: “Hóa ra anh thích kiểu thế này?”
Khương Hồi ho khan: “Lúc em nấu cơm tôi đã muốn thế rồi, giờ thực hành thôi.”
Triệu Hi thẳng người, gật đầu: “Được.”
Hắn đi lấy tạp dề, Khương Hồi tiện tay vớ điện thoại bên cạnh, nhắn Đường Xích thêm tin: 【Người đâu?】
【口-口: Cậu không có đời sống về đêm à?】
【Tiểu Đường: ?】
【口-口: Đêm xuân ngắn ngủi, cậu hiểu mà】
【Tiểu Đường: ???】
Khương Hồi không nhắn nữa, cũng chẳng thấy trả lời.
Vì Triệu Hi đã quay lại, mặc chiếc tạp dề anh thèm thuồng suốt mấy tiếng đồng hồ.
Khi bị đè xuống chăn, Khương Hồi còn nhớ tiện tay tắt tivi.
Đèn đêm giao thừa đã bật thì không được tắt, Triệu Hi kiên trì với lý do này, bác bỏ yêu cầu tắt đèn của anh.
Đây cũng là lần đầu hai người làm khi bật đèn.
Chân Triệu Hi chưa lành hẳn, cũng không dám để anh mệt quá lâu, giữa chừng, Khương Hồi lật người tự ngồi lên.
Ánh mắt anh mất tiêu cự rồi lại tụ lại, đối diện ánh đèn chói trên đầu và ánh mắt thẳng thắn của Triệu Hi, mặt nóng bừng, cơ thể không khống chế được mà run rẫy, cả người từ trong ra ngoài đều nóng rực.
Triệu Hi chống người lên hôn anh, giữ lấy eo anh để anh không bị trượt, ngay cả tiếng thở cũng dễ nghe: “Anh ơi.”
Khương Hồi ngẩng mắt: “…Gì?”
“Mấy hôm trước, người ăn cơm cùng anh là ai?”
Mấy hôm trước?
Khương Hồi cố gắng nhớ lại, giọng khàn: “Đường Xích.”
Lại là Đường Xích.
Triệu Hi mím môi, không biết có tin hay không.
Nhận ra sự im lặng của hắn, Khương Hồi tỉnh táo đôi chút, ghé sát hơn, trán chạm trán hắn: “Em không vui vì tôi qua lại với cậu ta?”
“Không có.”
“Thế sao em cứ hỏi mấy chuyện này?”
Triệu Hi há miệng, nửa ngày mới nói khẽ: “Em không hỏi nữa.”
Khương Hồi dịu giọng, nắm cánh tay hắn làm điểm tựa, hơi cúi xuống hôn hắn: “Đồ ngốc.”
“Không vui thì nói, đừng giấu tôi.”
Triệu Hi cắn nhẹ môi anh, không cho anh tránh.
Hắn ậm ừ, giọng như phủ một lớp mờ: “Nếu em nói không vui, anh sẽ giải quyết cho em chứ?”
“Chứ gì nữa?” Khương Hồi ngừng một chút, “Dĩ nhiên, trừ khi tôi không giải quyết được.”
Có lúc anh cũng tự hỏi, trước đây Triệu Hi từng nói anh mãi không học được cách thẳng thắn, vậy mà giờ người kém thẳng thắn nhất lại chính là Triệu Hi.
Coi như là hình phạt cho những khoảng lặng trong quá khứ của anh?
Rất lâu sau Triệu Hi mới khàn giọng đáp: “Được.”
Được là ý gì? Sẽ nói sao?
Khương Hồi lại hơi mất thần, không đáp nữa.
Điện thoại bị vứt bừa xuống cuối giường sáng màn hình hai lần, nhưng chẳng ai để ý.
【Tiểu Đường: Người anh em nếu bị đoạt xá thì gõ 1】
【Tiểu Đường: ?】
【Tiểu Đường: Lại mất tích?】
【Tiểu Đường: Ồ~ hiểu rồi.】
【Tiểu Đường: Chúc anh có một đêm vui vẻ~】
Pháo hoa ngoài cửa sổ nở rộ đúng giờ khắc giao thừa.
Triệu Hi ôm Khương Hồi từ phòng tắm ra, nhẹ nhàng đặt người lên giường, thì thầm bên tai: “Anh ơi.”
“Chúc mừng năm mới.”
Một lúc sau, Khương Hồi mơ màng trở mình, vô thức vòng tay qua eo hắn.
Anh lẩm bẩm: “Biết rồi… chúc mừng năm mới.”
Triệu Hi ngẩn ra một giây, ôm lại anh, siết chặt người vào lòng, nhắm mắt.
Tiếng thở dài tan vào không khí.
Thật tốt, năm mới, họ vẫn còn bên nhau.
…
Triệu Hi lại dọn đến căn hộ ở cùng anh, cả kỳ nghỉ Tết hai người đều bên nhau.
Hôm sau Khương Hồi đã bù quà năm mới cho hắn – một chiếc xe mới.
Triệu Hi thì tặng lại anh một chiếc kính một tròng, y hệt chiếc trước đây anh từng tặng.
Khương Hồi sờ khung kính, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cái này em mang từ thế giới kia qua à?”
Triệu Hi im lặng một chút: “Không phải.”
Mọi thứ giữa hai không-thời gian đều không mang theo được, ngoại trừ chính người được hệ thống ràng buộc. Giống hệt tình cảnh Khương Hồi từng đối mặt.
Những gì họ đã mất, vĩnh viễn không lấy lại được.
Khương Hồi im lặng, không hỏi tiếp, nghi ngờ trong lòng về chiếc đồng hồ đeo tay cũng tự nhiên tan biến.
Chiếc kính này làm rất giống cái cũ, chắc là Triệu Hi tự nhớ rồi đặt làm.
Đồng hồ có lẽ cũng vậy.
Ngày tháng lại trôi chậm rãi, vì không có họ hàng cần thăm viếng, Tết này Khương Hồi chỉ ghé vài nhà bạn rồi về, phần lớn thời gian ở nhà cùng Triệu Hi gặm đồ ăn Tết, thỉnh thoảng có bạn đến chúc Tết, anh đều không để hắn lộ diện.
Dù sao trông giống nhau thế, lại ở nhà anh, giải thích từng người một quá phiền, đợi chương trình phát sóng rồi tính.
Trong khoảng thời gian này Triệu Hi tranh thủ đi bổ sung phần thu âm album, mới từ chỗ chị Bách Bách biết được, Khương Hồi từng tìm chị hỏi lịch trình của hắn.
Nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Một tuần sau, vết thương ở chân Triệu Hi gần như khỏi hẳn, Khương Hồi cũng không cần vận động theo tư thế ngồi mãi nữa.
Còn ba ngày nữa là đến ngày quay chương trình chính thức, quản lý hai bên đã nhắc họ chuẩn bị hành lý trước một ngày. Ba ngày đầu quay ở Thành phố Ngân bên cạnh, ekip đã thông báo, ngày trước khi quay sẽ có người đến đón.
Trên đường có thể mở livestream một tiếng, mọi quy trình tùy ekip muốn làm sao thì làm.
Tết vừa qua, mọi người dần rảnh rỗi, nhưng đa phần fan rảnh rỗi lướt Weibo xem chương trình vẫn còn đang đi học, chưa đến kỳ nhập học. Độ nóng của livestream chương trình này theo thời gian càng lúc càng tăng.
Trong đó, dĩ nhiên cặp tình nhân thứ ba chưa từng lộ diện là thu hút nhất. Thậm chí ekip còn dẫn dắt mở vote, để mọi người đoán cặp thứ ba là đôi nào trong giới, đoán đúng có thưởng.
Thế là ổn, dân cư mạng càng thảo luận càng hăng, thậm chí đã có vài cặp tình nhân trong giới không hợp nhau lắm, fan lao vào cắn xé nhau sôi nổi.
Ngay cả Tống Nhân Văn – ngôi sao độc thân – cũng nghe phong thanh, hứng thú nhắc với Khương Hồi.
Khương Hồi click vào link vote cô gửi, Nhìn luồng bình luận càng ngày càng lệch hướng, rơi vào trầm tư.
Thậm chí có người đoán một cặp vợ chồng đã ly hôn nhiều năm, nhưng lại chẳng ai đoán là anh với Triệu Hi.
Giữa chừng cũng có vài fan tinh mắt đặt câu hỏi: “Sao cứ phải là cặp đôi đã công khai? Không thể là chưa công khai à?”
Lập tức bị phản bác.
【Bồ thấy cặp nào dám lên chương trình này mà chưa công khai chưa? Dù thật hay giả, đều tạo hình tượng yêu nhau nhiều năm, không thì lên đây làm gì, công khai luôn à? Nếu thật sự vậy, đến lúc đó xem tui có phun không thì biết】
【Ekip PR cặp tình nhân bí ẩn này chắc chắn vì thân phận đặc biệt. Nếu thật sự chỉ để công khai mà làm trò này, đến lúc đó ekip không bị fan chửi tan nát à?】
【Yên tâm, đạo diễn Lý không làm chuyện mất công không được lòng. Tôi tin đây là cặp ngôi sao lớn từng trở mặt nhiều năm, mọi người căn bản không nghĩ đến việc họ đã vậy còn lên chương trình, nên ekip mới làm chiêu này /ngón cái】
【Tôi thấy lầu trên nói đúng】
…
Thế là cả đám lại rầm rộ đào bới trong giới xem cặp ngôi sao lớn nào từng trở mặt nhiều năm.
Khương Hồi lặng lẽ xem xong, lặng lẽ thoát ra, lặng lẽ gửi cho cô một dấu “?”.
【Tống: Nghe nói ngày kia lên sóng rồi, chị hơi hồi hộp tí, em đoán cặp này là ai?】
【口-口: …Không biết.】
Ký hợp đồng với ekip thì phải theo ekip, một chút gió cũng không được hé.
【Tống: Em cũng đoán không ra ư?】
Khương Hồi thấy câu này hơi lạ, như thể Tống Nhân Văn chắc mẩm anh đoán được vậy.
Anh gửi một dấu “.”.
【Tống: Nói thật, chị cứ thấy poster này kỳ kỳ, cảm giác bóng dáng trên hai tấm đều như một người… mà lại trông khá quen mắt.】
【Tống: Nói thật lòng, chị thấy rất giống em】
Ồ, thăm dò rồi.
Thật ra dưới bài thảo luận cũng có không ít người nói cảm giác người trên poster giống Khương Hồi và “XX”, hai người này thậm chí từng là đối tượng thảo luận trọng điểm giai đoạn đầu, nhưng sau đó bị dắt hướng đi nơi khác.
Vì mọi người đều thấy hai người họ lên chương trình quá khó tin, không tin họ có thể ở bên nhau. Hơn nữa “XX” còn chưa từng lộ mặt, tên thật cũng chẳng ai biết, từ đầu đến giờ cũng chưa từng đề cập chuyện lộ diện.
Trước đây từng có một buổi concert, một fan cuồng nam lao lên sân khấu ngay khi hắn xuống, định giật mặt nạ, suýt bị XX bẻ gãy tay tại chỗ.
XX dù offline cũng đeo mặt nạ, ngoài hát ra thì không nói nhiều, nhưng ở những lần hiếm hoi mở miệng, thái độ với mọi người vẫn rất ôn hòa. Đó là lần đầu tiên khán giả nghe giọng hắn lạnh xuống, vừa nắm chặt kẻ kia, vừa không quên giữ chặt mặt nạ để tránh thật sự rơi, giao người cho bảo vệ rồi quay đầu bỏ đi luôn.
Có thể thấy hắn rất kiêng kỵ chuyện tháo mặt nạ.
Mọi người đương nhiên cho rằng chắc chắn trên mặt hắn có khuyết điểm, anti-fan càng hung hăng, fan lại càng xót xa.
Còn một số fan có thân phận đặc biệt vì tò mò, lén điều tra XX, nhưng phát hiện đối phương thật sự chưa từng lộ diện trước công chúng. Hai năm trước ký với Tinh Huy Entertainment, vậy trước hai năm đó thì sao?
Tất cả quá khứ là một tờ giấy trắng, không tra được gì.
Hoặc thân phận đặc biệt, hoặc bị Tinh Huy cố ý xóa dấu vết, đổi tên đổi họ.
Sau đó, bất kỳ ai tò mò dưới Weibo của XX hỏi mặt nạ che đậy điều gì, đều được fan lịch sự trả lời: Chào bạn, anh nhà mình không lộ mặt nha, xin đừng nhắc chủ đề lộ diện dưới Weibo chính chủ.
Với anti thì không khách khí.
Phần lớn fan-girl, fan-boy đều chuyển thành fan-mẹ, fan-bố. XX tuy không nói gì, nhưng họ tự dựa vào việc XX hai năm trước như từ trên trời rơi xuống, kết hợp đủ loại manh mối, tự biên tự diễn một đống quá khứ bi thảm thời thơ ấu, ký ức kinh hoàng, đeo mặt nạ để làm lại cuộc đời.
Lưu truyền ra ngoài cũng khiến người nghe rơi lệ, cả cộng đồng fan không chịu nổi ai bôi nhọ “chắc chắn là nhan sắc kém nên mới không lộ mặt”, sức chiến đấu tăng vọt không chỉ một cấp.
Kết quả là không anti nào dám hoành hành dưới Weibo XX, đúng chuẩn một mảnh đất thanh tịnh trong giới.
Nói hắn lộ mặt đã đủ khiến fan cười khẩy, còn bảo lần đầu lộ mặt trên show hẹn hò? Là XX điên hay là họ điên?
Lạc đề quá xa, Khương Hồi kéo suy nghĩ về, liếc Triệu Hi vừa vào phòng ngủ lấy đĩa phim trở ra.
Giờ đã bảy giờ tối, hai người vừa ăn xong, theo sắp xếp của Triệu Hi, đồ đạc gần như đã thu dọn xong, mai kiểm tra bổ sung lần nữa, ekip chương trình sẽ đến đón vào buổi chiều, tối ở Thành phố Ngân, ngày kia chính thức khai máy.
Rảnh rỗi, Khương Hồi bảo hắn tìm một bộ phim xem, xem xong vừa hay đi ngủ.
Triệu Hi vừa đặt đĩa, ngồi xuống sofa, Khương Hồi đã tựa sát vào, tiện tay chia nửa tấm chăn đắp trên người cho hắn.
Triệu Hi cúi nhìn anh: “Đang nhắn tin với ai thế?”
Khương Hồi đầu không ngẩng đầu, thuận miệng trả lời: “Chị Tống, em biết mà.”
Không khí đông cứng một giây.
Triệu Hi đúng là biết, vì chính “chị Tống” giới thiệu đối tượng cho Khương Hồi, hắn mới add được Wechat anh.
Vậy lần này họ nói gì?
Khương Hồi nhận ra nói nhầm, lập tức trấn an không chút dấu vết: “Cô ấy tò mò người tham gia chương trình có phải tôi không, đang thăm dò tôi đấy.”
Triệu Hi im lặng vuốt mái tóc dài sau gáy anh, không nói.
Khương Hồi nhắn tin cũng không tránh hắn, tư thế này vừa hay để Triệu Hi thấy giao diện chat, chưa kịp dời mắt đã thấy anh gõ nhanh: 【Chị nghĩ nhiều rồi, một người giống em thì còn được, hai người đều giống chắc chắn chị nhìn nhầm】
Rồi tắt màn hình.
Anh nắm tay Triệu Hi đang lén vuốt tóc mình như mèo, đặt lên eo, vẻ mặt an nhiên.
Muốn xem phim, nên Triệu Hi vừa tắt đèn, chỉ còn màn hình lớn tivi sáng, chiếc đèn sưởi nhỏ bên sofa thổi ù ù, gió nóng kèm tiếng tí tách từng đợt phả tới.
Mắt anh dưới ánh huỳnh quang của màn hình khẽ nheo lại, lúc này trông đúng là giống một con mèo: “Xong rồi, xem phim đi.”
Triệu Hi ngừng một chút: “Anh không nói với chị ấy à? Chuyện trương trình ấy.”
Khương Hồi nói: “Ngày kia livestream rồi, đến lúc chị ấy sẽ biết. Giờ quan trọng là xem phim.”
Anh nâng cằm Triệu Hi vì cúi nhìn anh mà hạ thấp, như huấn thú khẽ quát: “Nhìn màn hình, đừng nhìn tôi.”
Triệu Hi ngoan ngoãn dời mắt.
Hắn tránh góc anh có thể chú ý, hơi ngả người, tựa vào sofa, để Khương Hồi thoải mái nằm trên đùi hắn mà xem.
Khương Hồi xem phim, hắn thì không, phần lớn thời gian hắn nhìn Khương Hồi.
Nhìn chằm chằm gáy anh, ánh mắt Triệu Hi tối tăm chập chờn, không biết đang nghĩ gì.




