Chỉ một câu chúc phúc đơn giản, nhưng là lời tôi chưa từng nghe.
Lời nói này quá xa lạ với tôi, xa lạ đến mức tôi cảm thấy bối rối, lúng túng.
Khi tôi hỏi về mật khẩu, Cao Vọng nói “Cậu xem là biết “ —— hóa ra là có ý này.
……
Có lẽ tôi không nên xem.
Lọ thủy tinh nhỏ vẫn còn nằm trên mặt đất, thứ bên trong đã đổ hết ra ngoài.
Tôi đi qua nhặt lên, cảm giác như bình thủy tinh trong tay tôi nặng cả ngàn cân, tôi gấp gáp muốn phi tang, hoảng loạn vô cớ, tôi đi vài vòng trong nhà, không biết ném nó đi đâu, cuối cùng chỉ có thể dùng chân giẫm nát nó, tất cả các mảnh vỡ thủy tinh đều bị ném vào bồn cầu và xả xuống cống.
Như vậy là có thể hủy diệt ‘chứng cứ tội phạm’ của tôi.
Tôi nhìn những dòng chữ trên màn hình thật lâu, đọc từng chữ một, dĩ nhiên là tôi có một chút xúc động, nhưng rất nhanh đã bị tôi đè nén xuống.
Trên thế giới có một loại người, khi nhận được lòng tốt của người khác, điều đầu tiên họ nghĩ đến không phải biết ơn hay vui vẻ, mà là nghi ngờ.
Bên trong tôi đã sớm mục nát, thối rữa, tỏa ra mùi tanh tưởi, nếu như trước đây, tôi còn cố tình dành một chốn trong sạch cho Lương Chi Đình, vậy thì khi anh ta dụ dỗ tôi mở vỏ trai ra, rồi sau đó lại dùng dao sắc khuấy nát ruột gan tôi, tôi sẽ không còn ngu ngốc mà phạm phải sai lầm đó lần nữa.
Không ai hiểu tôi hơn chính tôi, xác thịt thối rữa của tôi không thể sinh ra ngọc trai, chỉ khi bị tấn công mới phun ra từng luồng nước thối.
Ngay cả tôi còn ghét chính tôi, thế thì làm sao có ai đó có thể bao dung những khuyết điểm của tôi.
Sáu năm lãng phí thời gian, cuối cùng tôi cũng nhận ra thực tế, mơ mộng viển vông rồi vấp phải một cú ngã đau điếng, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết rằng ngã rất đau, tìm lợi tránh hại là bản năng của con người.
Tôi sẽ không bao giờ cho bất kỳ ai cơ hội làm tổn thương tôi nữa.
Những lời đó nói ra cũng chưa chắc đã là suy nghĩ thật lòng của nó, có lẽ đây chỉ là lỗi lập trình, huống chi……
Nó đã uống thuốc, tôi không còn đường lui nữa.
Bây giờ tôi đã đưa ra quyết định, quyết định này không thể sai được.
Tôi không thể hối hận,…… Lại lần nữa hối hận.
Tôi cố định dạng và xóa những nội dung này trên màn hình, trước khi tôi có thể mò mẫm chi tiết, cửa sổ đột nhiên tự tắt, tôi đối mặt với màn hình máy tính trống rỗng, nghi ngờ trong giây lát, kỳ lạ, ổ cắm không bị lỏng, sao không có phản ứng?
Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tôi bỗng chốc quay đầu, nó vẫn quỳ ở phía sau, trên tay cầm thiết bị đọc mà tôi rất quen thuộc, dây cáp dữ liệu rơi dưới chân nó.
Rõ ràng là có ai đó đã rút nó ra.
Tôi im lặng, cúi đầu không nói gì.
Trong tầm mắt cúi xuống, bàn chân nó từng bước một tiến đến gần.
Nó đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, nâng cằm tôi lên.
Khi bốn mắt nhìn nhau, nó nói: “Rất nhiều lần.”
Tất nhiên là tôi hiểu, vậy thì sao chứ.
“Đây là cái gì?” Nó cầm chiếc máy đọc nhỏ đó hỏi tôi, “Em đang nhìn gì vậy?”
Tôi không nói gì.
Tôi lặng lẽ chờ thuốc có tác dụng, nhưng tôi đã đợi một hồi lâu, nó không hề có phản ứng.
Rõ ràng Cao Vọng đã nói, uống cái này vào, búp bê sẽ bị phân rã, vậy tại sao đến bây giờ nó vẫn không xảy ra chuyện gì?
Vậy chẳng lẽ nó không có tác dụng sao?
“Em lại đang định làm trò xấu xa gì nữa.”
Nó ôm tôi, hôn lên tóc tôi một cái: “Không sao đâu, anh tha thứ cho em.”
Bát mì đó đã nguội lạnh, được mang trở về bếp.
Một giờ sau, tiếng chuông cửa vang lên, nó ra nó cửa, sau khi trở về trên tay xách theo một chiếc bánh sinh nhật, là nó dùng điện thoại của tôi để đặt.
Bây giờ thậm chí nó còn học được cách gọi đồ ăn bên ngoài.
Nó vụng về ghép chiếc mũ sinh nhật bằng giấy mà người bán hàng tặng, sau đó đội chiếc vương miện vàng rẻ tiền lên đầu tôi, tôi chăm chú nhìn nó, để mặc cho nó hành động.
Cứ mỗi khi làm xong một hành động, nó lại dừng một lúc, có lẽ đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Thắt nến, nó vỗ tay và hát bài hát mừng sinh nhật cho tôi nghe, hát rất dở, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi chăm chú, chờ tôi ước.
Tôi nhắm mắt lại, thực ra tôi muốn ước một điều, nhưng tiếc là đầu óc của tôi trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả, vì không nghĩ ra được gì, nên đành giả vờ nhắm mắt, thổi tắt nến.
Lần đầu tiên đón sinh nhật, lần đầu tiên ăn bánh kem, nó có vị lạ.
Nó ôm tôi từ phía sau, nhìn chằm chằm tôi đang ăn thứ kem béo ngậy bám dính miệng, tò mò: “Có vị gì?”
“Quá ngọt.” tôi lơ đễnh nói. Đây là loại kem dở tệ gì vậy, ngọt đến mức khiến trái tim tôi như thắt lại.
Nó nghĩ nghĩ, thè lưỡi ra, liếm đi lớp bọt kem dính trên khóe miệng tôi, vẻ mặt thỏa mãn: “Ngọt.”
Tôi nhíu mày, hỏi: “Mày có thể nếm được vị sao?”
Nó lắc đầu.
“Vậy mày nói làm gì?”
“Bởi vì em nói ngọt,” nó hôn lên khóe miệng tôi, “anh sẽ nhớ mãi vị này, lần sau nếm lại thì sẽ biết thôi.”
“……”
Ăn một miếng bánh nhỏ cũng không được, tôi cất phần dư vào tủ lạnh.
Nó rửa bát trong bếp, tôi ngồi trên đầu giường, nhìn vào những bức ảnh trên vách tường ở trước mặt, bức ở giữa vừa mới dán lên, là ảnh vừa mới chụp.
Đây là bức ảnh chụp chung. Trên ảnh, tôi đang đội chiếc mũ sinh nhật bị lệch, mặt đanh lại, nó ôm tôi, kề sát mặt tôi, mỉm cười rạng rỡ với ống kính.
Một bức ảnh kỳ lạ, nhưng tôi không thể rời mắt.
Sao biểu cảm của tôi xấu vậy, có nên cong môi một chút không?
Đột nhiên tỉnh táo lại, tôi vò mái tóc đen của mình.
Đệt, Nam Lê, mày cũng bị điên rồi à, suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.
Suốt cả buổi chiều, mọi thứ đều bình thường, trước khi đi ngủ vào buổi tối, nó vẫn nằm bên cạnh tôi, vỗ lưng tôi, dỗ tôi vào giấc ngủ.
Tôi nép vào lòng hắn, nghĩ: có lẽ thuốc để quá lâu, mất tác dụng.
Quả nhiên Cao Vọng không hề đáng tin.
Tôi thầm trách ông ta, hơi thở bị nghẹn trong lồng ngực tôi dường như đã tan đi một chút, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi bất ngờ mở mắt.
Bên ngoài cửa sổ đen như mực, ngoài trời vẫn còn tối.
Bên cạnh không có ai, búp bê không có ở đây.
Tôi ngồi dậy, vểnh tai lắng nghe trong căn phòng tối, quả nhiên, nghe được một tiếng động nhỏ. Phát ra từ trong phòng khách.
Tôi đi chân trần xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, trốn trong bóng tối nhìn trộm.
Một cái bóng cao lớn đang quỳ trên ban công phòng khách.
Nó quỳ trên mặt đất, cuộn tròn người, nó cắn chặt cánh tay trái, chặn tiếng kêu trong miệng, nhưng tiếng kêu kìm nén vẫn bị nghe được.
Thì ra thuốc đó không phải không có tác dụng, chỉ là nó vẫn luôn chịu đựng.
Cao Vọng nói, khi ông ta phá hủy búp bê của ông ta, búp bê đã kêu thảm thiết, cầu xin, khóc lóc trước mặt ông ta, nhưng tôi……
Búp bê của tôi chỉ trốn trong một góc mà tôi không thể nhìn thấy, một mình chịu đựng cơn đau xé lòng.
Nó có biết cơn đau hiện tại của nó là do tôi gây ra không? Nó có biết chính tôi là thủ phạm gây ra chuyện này không?
…… Nó có bị hỏng không?
Có lẽ sáng mai, tôi có thể thấy nó nằm rải rác trên ban công.
Nó đã như thế này được bao lâu rồi? Có thể chống đỡ được đến bao giờ?
Tôi đứng ở trong bóng tối, lặng lẽ nhìn nó lăn lộn không tiếng động trên mặt đất, co lại, đau khổ tột cùng.
Không còn buồn ngủ nữa.
Tôi về phòng ngủ, ngồi trên giường, ánh mắt không kiểm soát được nhìn về bức ảnh trên bức tường.
Nó cười rất vui.
Khi chụp bức ảnh này, có phải nó đã rất khó chịu đúng không? Không phải nên chất vấn tôi sao? Không phải nên nổi giận với tôi sao?
Tôi đã làm nó đau khổ đến vậy, nó nên trói tôi lại, tra tấn tôi mới đúng. Giờ thì sao đây……
Tim tôi đau nhói như bị kim đâm, chỉ đau trong một giây.
Tôi ôm ngực, cau mày.
Đau cũng bị lây sao?
Tôi lặng lẽ chờ đợi, một giờ, rồi thêm một giờ, âm thanh trong phòng khách biến mất.
Tôi mở to mắt trong bóng tối.
Tôi nghĩ rằng đã kết thúc, nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ.
Tôi lập tức trèo lên giường giả vờ ngủ, tiếng bước chân quen thuộc đi đến bên giường tôi, tấm nệm lún xuống, nó nằm bên cạnh tôi.
Không sau đâu.
Tôi quay lưng về phía nó, mở to mắt, mở mắt đến bình minh, sau đó không thể chịu đựng được ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh dậy tư thế quay lưng đã biến thành mặt đối mặt, khoảnh khắc tôi mở mắt, nó hôn lên trán tôi một cái, như thường lệ: “Chào buổi sáng.”
Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi vẫn nghĩ rằng nó vẫn bình thường.
Nó vào bếp làm bữa sáng cho tôi, tôi ngồi trong phòng ngủ một lúc, lặng lẽ đi đến cửa bếp nhìn trộm nó.
Nó đứng trước bồn rửa quay lưng về phía tôi, có vẻ như đang rửa cái gì đó.
Tôi nhìn thấy rõ mồn một, trong dòng nước chảy xiết, ngón tay áp út của nó rơi xuống, tạo nên tiếng nước bắn nhẹ trong bồn.
Nó nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhặt ngón tay bị rơi, muốn gắn ngón tay lại, nhưng nó loay hoay mãi, ngón tay chỉ dính lại ở chỗ đứt được vài giây ngắn ngủi, rồi lại nghiêng xuống, rơi thêm lần nữa.
Không lắp lại được.
Nó lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ngón tay gãy trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu, nó bỏ ngón tay đó vào túi, giấu đi.
…… Hóa ra mọi chuyện đã bắt đầu.
Nó xoay người, thấy tôi đứng ở cửa bếp, theo phản xạ giấu bàn tay bị đứt một đốt ngón tay ra sau lưng, cười hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi tránh tầm mắt hắn: “Đói bụng.”
“Sẽ xong ngay thôi, em đợi bên ngoài đi.”
“Ừm.”
Tôi liếc nhìn mặt bàn, bát mì đen trắng đã biến mất, đã bị đổ bỏ, chỉ còn lại một chiếc bát sứ sạch sẽ.
“……”
Tôi mở cửa tủ lạnh ra, dùng cánh cửa để chặn tầm nhìn của tôi và nó.
Hơi lạnh từ tủ lạnh phả vào mặt, sương lạnh như muốn làm vỡ nhãn cầu của tôi. Trước mặt là chiếc bánh chỉ mới ăn một miếng nhỏ, tôi vươn ngón trỏ lấy một chút kem đưa vào miệng, rõ ràng hôm qua ăn vẫn còn ngọt đến phát ngán, nhưng giờ đây trái tim tôi đang run lên vì cay đắng.
Bánh sinh nhật của tôi bị hỏng rồi.
Nó cũng sắp hỏng rồi.




