Sự gần gũi của Lương Chi Đình mang lại hy vọng cho những ngày làm việc khô khan của tôi.
Khi gần đến giữa trưa, tôi sẽ bất giác nhìn dòng thời gian ở góc phải bên dưới máy tính, nhìn thời gian trôi qua từng phút, con số chuyển đổi, sau khi tất cả mọi người trong văn phòng đều rời đi, tôi chờ khoảng năm phút, Lương Chi Đình sẽ xuất hiện ở cửa đúng giờ.
Tôi và anh dường như đã đạt được sự ăn ý ngầm.
Tôi ngồi ở một chỗ cố định chờ anh đến, còn anh đi thang máy tìm tôi.
Với mối quan hệ ‘bạn bè’ này, việc chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau đã trở nên tự nhiên.
Sau nhiều lần, lá gan của tôi cuối cùng cũng to hơn, có thể nói chuyện với anh nhiều hơn, không lắp bắp buồn cười, cũng có thể nhìn thẳng vào mắt anh khi đang nói chuyện.
Khuôn mặt của anh luôn hoàn hảo trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không có một chút tỳ vết, anh là bức tượng nhỏ hoàn hảo nhất do nữ thần Nữ Oa tạo ra.
Tôi không thể phân biệt được giữa mơ và thật. Khi ở cùng với anh, tôi luôn cảm thấy nhẹ nhõm, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể từ lâu, bay lơ lửng trên không, trôi dạt, chỉ để lại một cơ thể như cái xác không hồn biết đi.
Linh hồn phiêu lãng của tôi lơ lửng trên Lương Chi Đình, vì vậy cũng thấy tôi ở đối diện anh, hóa ra nét mặt của tôi dễ hiểu đến như vậy, đôi mắt ẩn dưới mái tóc thẳng tắp táo bạo, không che giấu cảm xúc nào đó với người mình thích, là ham muốn không thể để ai thấy, là tham lam vội vã.
Tôi không biết Lương Chi Đình có hiểu hay không, anh vẫn đối xử với tôi dịu dàng như mọi khi, tôi đoán chắc hẳn anh không biết tình cảm tôi dành cho anh. Hoặc có lẽ anh đã sớm nhìn ra rồi, nhưng anh không quan tâm.
Lương Chi Đình chỉ cần ngoắc nhẹ ngón út của anh, tôi lập tức cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Không có xác chết nào trên đời này ngoan ngoãn như xác chết của tôi.
Anh như một người vận xác có trình độ.
Cho đến khi tôi vùng dậy vào một thời điểm nào đó.
Lương Chi Đình nhận được một cuộc điện thoại, linh hồn của tôi cũng bị mạnh mẽ kéo về cơ thể.
Nhà ăn ồn ào, tất cả sự chú ý của tôi đổ dồn lên người anh, nghe bên trong điện thoại của anh truyền ra giọng nói của phụ nữ, dễ thương ngọt ngào, dùng giọng nói ngọt ngào gọi anh là chồng.
Là vợ sắp cưới của Lương Chi Đình.
Lương Chi Đình liếc nhìn tôi một cái, mỉm cười vẫy tay, sau đó đứng dậy đi nghe điện thoại.
Tôi không thể nghe được nội dung.
Tôi dõi mắt nhìn theo xuyên qua những cái đầu đen của đám đông, nhìn Lương Chi Đình đang đứng dưới gốc cây cảnh trong nhà hàng.
Anh cười rất vui vẻ.
Tôi rủ mắt xuống, uống cạn cốc nước chanh trước mắt.
Tất cả viên đá đều bị tôi bỏ vào miệng nhai, phát ra tiếng giòn tan.
Bực bội.
Lương Chi Đình nói chuyện điện thoại xong thì lập tức quay lại, thấy tôi đã uống xong, anh lại gọi thêm một ly.
Đó là một ly Cocktail được pha từ rượu Whiskey, được dùng trong ly cao, đây là đặc trưng của nhà hàng.
Tôi chưa bao giờ uống thứ gì cầu kỳ như thế, nghĩ rằng nó chỉ là đồ uống bình thường, khi uống cạn, đầu tôi đã bắt đầu quay cuồng.
“Cậu không sao chứ?”
Có vẻ như Lương Chi Đình đang hỏi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh, cơ thể và khuôn mặt của anh đều biến thành vết mờ chồng chéo trước mắt tôi.
Đầu tôi nặng như ngàn cân, tôi đỡ lấy cái đầu đang muốn gục xuống, lắc lắc. Vừa lắc, mẹ kiếp, lại càng choáng váng hơn.
Anh vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nghĩ tửu lượng của cậu kém đến như vậy.”
Không trách anh, tôi cũng không ngờ đến.
Mặt tôi nóng bừng, cảm thấy rất khó chịu, tiện tay lấy một ly rỗng áp lên má mình, thành ly lạnh ngắt khiến tôi dễ chịu hơn hai giây, sau đó nó bị nhiệt độ trên má tôi làm nóng, không còn tác dụng nữa.
Đúng lúc đó, có một thứ gì đó mát lạnh chạm vào má tôi, dễ chịu hơn ly thủy tinh, tôi vô thức cọ cọ vật thể trên mặt.
Mềm mại.
“Cậu ổn chứ?”
Giọng nói của Lương Chi Đình đột nhiên trở nên rất gần, khi tôi mở mắt, không biết anh đã rời khỏi ghế đối diện từ khi nào, ngồi xuống bên cạnh tôi, thứ áp bên má tôi không phải thứ gì khác mà là lòng bàn tay anh.
Mặt tôi càng nóng.
“Không…… không sao đâu.” Cồn phát huy tác dụng, lưỡi tôi trở nên lớn hơn.
Bàn tay của anh lớn và mềm, anh ân cần xoa má trái của tôi một lúc, sau đó lại đổi sang má phải.
“Cậu say rồi, như vậy thì không thể đi làm được, buổi chiều tôi giúp cậu xin nghỉ, cậu về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Đầu óc tôi bắt đầu ngừng hoạt động, nghe vậy thì gật đầu, bây giờ Lương Chi Đình nói cái gì thì là cái đó.
Tôi nghe anh.
“Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”
Trời ơi…… anh muốn đưa tôi về nhà.
Tôi mơ màng phấn khích không thôi, vừa muốn nói ra địa chỉ nhà, nhưng đột nhiên lại nhớ đến có một vật thể ở trong nhà không thể để người khác thấy. Không được…… không thể nói cho anh, sẽ bị phát hiện.
Mặc dù rất muốn được anh đưa về nhà, nhưng thực tế không cho phép.
Tôi chỉ có thể nói với vẻ nuối tiếc: “Không sao…… tôi tự mình về được.” tôi hé mắt, cố gắng nhìn anh, “Cảm ơn anh.”
Tôi không thể mở mắt được, đầu phải dựa vào bàn tay đang nâng lên của anh mới không gục xuống.
“Nam Lê.”
“Ừm?”
Có vẻ như anh đang vén những sợi tóc rũ xuống trán tôi sang một bên, cẩn thận giúp tôi chải chuốt, rồi nói nhỏ: “Cậu về một mình như vậy khiến tôi không yên tâm.”
Lương Chi Đình thực sự quá dịu dàng, tại sao lại phải nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này, tôi không thể chịu đựng được. Không được, không được, phải kiên nhẫn. Tôi cắn lưỡi muốn dùng cơn đau để giữ mình tỉnh táo: “Không, không được, ít nhất hôm nay…… hôm nay không được.”
Nếu nhất định phải đến nhà tôi, ít nhất cũng phải để tôi dọn dẹp vài thứ trong nhà.
Lông mi tôi như bị côn trùng cắn, tê dại, tôi duỗi tay muốn bắt con sâu ra, nhưng chưa chạm vào con sâu, mà chạm vào đốt ngón tay của Lương Chi Đình, anh hỏi: “Nam Lê, có muốn đến nhà tôi không?”
Tôi bị câu này làm tỉnh táo.
Đến nhà anh, đây là, có ý gì……
Nhưng trong một giây, cồn lại tràn vào mạch máu của tôi, tôi không còn sức để hỏi. Chết tiệt, không được, đầu ngứa quá, cần phải suy nghĩ.
“Đến đây, tôi đỡ cậu.”
Anh nhẹ nhàng đỡ người tôi, hình như anh muốn dẫn tôi đi đâu đó, là nhà anh sao?
Tôi đi theo anh hai bước, đột nhiên nghe được một tiếng loảng xoảng, có cái gì đó vỡ tan trước mặt tôi.
Trên đất có vũng đồ ăn nóng, cùng với một số mảnh nhỏ của bát sứ.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Người phục vụ va phải Lương Chi Đình hoảng loạn liên tục xin lỗi, luống cuống tay chân muốn dùng thứ gì đó lau cho Lương Chi Đình.
Tôi nhìn chiếc áo sơ mi bị đồ ăn làm ố của Lương Chi Đình.
Dơ rồi.
Người phục vụ là một cô gái mười tám mười chín tuổi, rất trẻ, rất sợ hãi, tôi nghĩ có gì đâu phải sợ, người cô va phải là Lương Chi Đình, Lương Chi Đình sẽ không nổi giận, anh rất dịu dàng.
Tôi nhìn gương mặt của Lương Chi Đình, thấy anh cau mày, giữa chân mày có một vết nhăn sâu, đây là biểu cảm tôi chưa từng thấy trên mặt của anh trước đây.
Nói thế nào nhỉ, khi biểu cảm này xuất hiện trên mặt anh, sắc mặt của anh trông không tốt lắm.
Tôi xoa xoa mắt, sau đó nhìn lại, Lương Chi Đình rõ ràng có vẻ ngoài dịu dàng, anh nói với người phục vụ: “Không sao đâu, tôi tự mình lau được, cô cứ làm việc của mình đi.”
Tôi nghĩ, cồn là một thứ không tốt, nó thực sự khiến mắt tôi có vấn đề.
Anh đặt tôi ngồi một chỗ, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Nằm gục trên bàn để lấy lại tỉnh táo một chút, tôi cảm thấy đỡ choáng váng hơn, Lương Chi Đình vẫn còn chưa về, tôi lập tức đứng dậy đến nhà vệ sinh tìm anh.
Khi đến cửa nhà vệ sinh, Lương Chi Đình đang đứng quay lưng về phía tôi trước bồn rửa tay, vòi nước đang chảy, anh đang giặt vết bẩn trên quần áo. Sau khi giặt rất lâu, trên quần áo vẫn còn một mảng màu lớn rõ ràng.
Xem ra là không thể giặt sạch.
“Chậc.”
Tôi vừa định đi vào, nghe thấy tiếng chậc nhẹ phát ra từ miệng của Lương Chi Đình, tiếng nước chảy cũng không thể che giấu.
Họa tiết quen thuộc lại xuất hiện giữa hai lông mày của anh.
Tôi dừng chân lại.
Không biết tại sao tôi lại không thể chấp nhận được việc đó.
Cồn lại đánh lừa mắt tôi.
Tôi gỡ mắt kính xuống rồi bắt đầu dụi mắt thật mạnh, muốn gỡ bỏ thứ đang cản trở tầm nhìn của tôi.
Lương Chi Đình phát hiện ra tôi trước, anh tắt vòi nước, hỏi tôi: “Sao cậu lại ở đây?”
Tôi buông tay xuống, mắt mờ đi, tôi muốn mang kính lên, nhưng lại sợ thấy họa tiết kia xuất hiện trên mặt anh, nên không nhúc nhích, chỉ nắm chặt mắt kính trong tay.
“Anh rất lâu…… không quay lại.”
Tôi chỉ có thể nhìn cái bóng mờ ảo của anh đứng cạnh bồn rửa tay, ngẩng đầu đáp lời về phía anh.
“Vết súp này có chút khó tẩy, tôi nghĩ cái áo này hỏng rồi.” Anh dừng lại một chút, bước về phía tôi, tôi nghe được tiếng bước chân đến gần của anh, “Nhưng có vẻ cô gái kia không cố ý, thôi bỏ đi.”
Anh đi đến trước mặt tôi, đôi tay nâng mặt tôi lên, nói: “Cậu ổn không?”
Khi bị anh chạm vào, ngón tay tôi run rẩy, mặt cũng nóng lên, nói: “Đỡ hơn rồi, không còn chóng mặt nữa.”
“Được rồi, vừa lúc tôi cũng cần về nhà thay quần áo, cậu……”
Reng reng reng, tiếng chuông điện thoại của anh chặn lời anh nói.
Anh bắt máy, tôi lại nghe giọng nói của người phụ nữ quen thuộc.
“Em về rồi, còn mang quà cho anh nữa, khi nào anh về?” Tôi nghe được loáng thoáng một câu như thế.
Sau đó giọng của Lương Chi Đình vang lên, mang theo một chút ý cười: “Được, anh lập tức về ngay.”
Sau khi cúp máy, Lương Chi Đình nói với tôi: “Xin lỗi cậu, tôi phải đi trước. Tôi giúp cậu gọi xe, cậu cứ đi xe về đi.”
Anh phải quay về để gặp vợ chưa cưới của anh, cô ấy đang đợi anh ở nhà.
Mặc dù ghen tị đến phát điên, muốn giữ chặt Lương Chi Đình không cho anh đi, nhưng tôi sợ sự đeo bám dai dẳng của tôi sẽ khiến anh ghét tôi, vì thế tôi giả vờ quan tâm và từ chối: “Không cần, tôi tự làm được.”
“Được. Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại, Nam Lê.”
Mỗi lần rời đi, anh đều chào tạm biệt tôi một cách tử tế.
Tôi ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh đang dần tan biến, ma xui quỷ khiến gọi anh lại: “Chờ…… Chờ một chút.”
“Sao vậy?”
Tôi cắn môi dưới, lấy hết can đảm hỏi: “Nước hoa của anh, là của hãng nào vậy?”
Để có được hãng nước hoa yêu thích của anh, tôi đã xin nghỉ phép ở công ty, về nhà sớm.
Chìa khóa vừa mở cửa, tôi tưởng rằng lối vào sẽ trống không, không ngờ khi đẩy cửa ra, ngay lập tức thấy con búp bê đang đứng ngoan ngoãn ở sau cửa, nó đang đợi tôi về nhà.
Tôi ngạc nhiên.
Mỗi ngày tôi đều tan làm vào lúc sáu giờ, lúc nào về nhà cũng là chiều tối, nhưng hôm nay có chuyện đột ngột nên về sớm, nhưng giờ mới hai giờ chiều, nó đã đợi sẵn ở trước cửa rồi, là nghe được tiếng bước chân của tôi khi lên cầu thang sao? Sao thông minh vậy?
Tôi vừa mừng vừa lo, đạp giày ra, chạy đến vòng tay qua cổ nó hôn nó một cái.
Hôn một lát, tôi chợt nhận ra nó vẫn đứng nguyên tư thế lúc nó đưa tôi ra cửa vào buổi sáng. Lòng tôi nảy ra một suy đoán, tên này, chẳng lẽ lúc tôi ra khỏi nhà từ buổi sáng, đã đứng ở cửa đến giờ sao? Cả ngày, từ sáng đến tối, đều đứng ở đây đợi tôi về?
Khả năng này hơi vô lý, nhưng hoàn toàn có thể xảy ra.
Tôi càng thêm yêu thích nó.
Bởi vì rượu, tôi choáng váng ngã xuống giường muốn ngủ một giấc, con búp bê vẫn nằm bên cạnh tôi theo thường lệ, vòng tay qua eo tôi.
Tôi bật TV, mở một bộ phim lãng mạn.
Giữa những lời thoại táo bạo mập mờ, tôi buồn ngủ nhưng không ngủ được, cứ kể về chuyện đã xảy ra giữa tôi và Lương Chi Đình vào ngày hôm nay.
Nói đến lúc chia tay cuối cùng, tôi nắm lấy má nó nói: “Tao sẽ mua nước hoa cho mày, mua loại nước hoa giống với anh ấy, để mày có mùi hương giống anh ấy, trở nên giống với anh ấy.”
Môi tôi lướt qua vành tai nó, tôi lẩm bẩm hứa hẹn, thì thầm, “Tao sẽ càng thêm yêu mày.”
Tôi cúi đầu hôn hắn, trong lúc hôn, cánh tay vòng quanh eo tôi đột nhiên siết chặt mà không hề báo trước, ngày càng chặt hơn như một chiếc vòng sắt, nó bóp nghẹt không khí trong lồng ngực tôi, khiến tôi có chút khó thở.
Tôi phải ngửa đầu ra sau để thở, dùng tay tách cánh tay nó ra, mắng: “Mày làm gì vậy? Buông ra một chút.”
Nó không hề thả lỏng một chút nào, tôi sợ hãi.
Tôi sợ hắn siết chặt thành hai mảnh và chết trên giường.
“Mẹ kiếp! Buông ra!”
Tôi vùng vẫy hết sức có gắng tránh thoát, nhưng cánh tay của nó vẫn không hề nhúc nhích, cơn đau đớn ở eo càng thêm dữ dội, siết tôi đau đến mức sắp ra nước mắt, tôi hoảng sợ nhận ra gần không biết khi nào mình đã yếu hơn nó.
Tại sao, tại sao không nghe lời!
Tôi đưa tay ra sau tai nó, muốn nhấn công tắc để tắt nó đi, những không biết có phải trùng hợp hay không, trước khi ngón tay tôi chạm vào sau đầu nó, nó đã lùi lại ra sau giữ khoảng cách.
Tôi hoàn toàn vào đường cùng, tôi không có thời gian đoán nó cố ý hay vô ý, tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi. Trong cơn hoảng sợ, dù tôi có ra lệnh như thế nào cũng vô dụng, tôi đổ mồ hôi, gọi nó: “A Đình!”
Tôi nghe thấy giọng nói của mình đang run rẩy.
Vô dụng, vẫn vô dụng. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……
Những giọng nói nhàm chán của nam nữ chính vẫn tiếp tục.
Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, gọi nó bằng giọng nói khàn khàn: “Chồng ơi.” không chỉ vậy, tôi còn hôn mặt nó, hôn môi nó, không ngừng xin tha “Đau quá, anh buông em ra một chút được không? Em đau quá.”
Tôi cho rằng nó không có hiệu quả, giây tiếp theo, cánh tay đang giữ chặt eo tôi thả lỏng một chút, tôi có thể thở bình thường.
Ngay lúc tôi thở phào nhẹ nhõm và muốn thoát ra khỏi lòng ngực của nó, một giọng nói lạ lẫm trầm thấp đột ngột vang lên, như giấy nhám bị nhàu nát, cứng nhắc thô ráp, nhưng từng lời rất rõ ràng, vang vọng bên tai: “Bé cưng.”
Một luồng gió lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, tóc tai dựng đứng, da gà nổi lên, tôi không chịu đựng được mà run rẩy. Không dám tin nhìn con búp bê trước mặt, môi nó khép mở, gương mặt nhợt nhạt của tôi phản chiếu trong con ngươi thủy tinh của nó.
Nó tiến lại gần, thân mật áp đến mặt tôi, nhẹ nhàng cọ, nó lại gọi tôi một tiếng, giọng nói còn rõ ràng hơn trước:
“Bé cưng.”