Chương 1
Editor: Cô Rùa
..o0o..
Lúc Thẩm Niệm tỉnh dậy ở khách sạn vẫn là có chút choáng váng, đầu rất nặng, điều duy nhất cậu nhớ tới đó chính là, tối hôm qua cậu ở bên đàn anh cả đêm trong quán bar để giải sầu, sau đó chính bản thân cũng uống say đến quên trời quên đất.
Hiện tại cậu chính là tỉnh dậy ở trong phòng khách sạn.
Nhưng mà, tại sao ngủ bên cạnh cậu, không phải là đàn anh, mà là bạn cùng phòng của cậu Trình Bạch chứ.
Thẩm Niệm nghĩ đầu tiên vẫn là ngồi dậy trước đã, nhưng lại phát hiện cái mông của mình có chút gì đó không được thoải mái cho lắm, trên ngực đều là đốm xanh đốm tím.
Nói cậu và Trình Bạch hôm qua chỉ đắp mền ngủ một giấc, bản thân cậu cũng chẳng tin.
Có điều toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái, hẳn là đã được rửa sạch qua.
Có thể là do động tĩnh của cậu có chút lớn, Trình Bạch cũng bị cậu làm cho tỉnh, nhưng biểu hiện của hắn so với Thẩm Niệm bình tĩnh hơn rất nhiều, vén chăn lên, đứng dậy mặc quần áo.
Thẩm Niệm lén lén lút lút nhìn phía sau lưng hắn một cái, thầm giật mình, mấy vết móng tay kia sẽ không phải là do mình làm ra đâu nhỉ.
Cậu nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Chúng ta, làm sao lại ở đây vậy?”
Trình Bạch nhặt quần áo của Thẩm Niệm từ trên mặt đất lên, quay đầu lại ném lên trên giường cho cậu, vừa đi tới phòng tắm rửa mặt vừa nói, “Tối qua cậu ở quán bar say rượu, là tôi tình cờ nhặt được.”
“Với bộ dáng lúc đó của cậu mà trở về kí túc xá bảo đảm sẽ bị bảo vệ bắt ngay, cho nên tôi thuê một phòng cho cậu ngủ.”
“Nhưng cậu bám lấy tôi không chịu buông, còn liên mồm gọi đàn anh cái gì đó nữa.”
Trình Bạch từ trong phòng tắm đi ra, nét mặt từ đầu tới cuối vẫn là một bộ lạnh lùng, “Còn rất nặng tình nha.”
Thẩm Niệm đã xấu hổ muốn chết, bản thân lại coi bạn cùng phòng là đàn anh mà mình thầm mến đè lên giường nữa.
Emmmmm, tuy là vậy nhưng dựa theo tình huống hiện tại, cậu mới là người bị đè mới đúng mà.
Cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, xông tới hỏi: “Đàn anh đâu?”
Trình Bạch lau mặt, nhìn gương trả lời cậu: “Tôi không biết, lúc tôi nhặt được cậu thì anh ta cũng chẳng ở đó, hoặc có thể là tự mình về trước, cũng có thể là bị người khác gọi đi.”
Thẩm Niệm nhớ tới tối hôm qua đàn anh uống ít hơn hơn mình một chút, huống hồ dùng hình thể của đàn anh, hẳn là cũng không ăn phải thiệt thòi, nên vẫn yên lòng. Mà ngẩng đầu lên nhìn Trình Bạch, cậu lại có chút lúng túng.
Trình Bạch là bạn cùng phòng của cậu, thế nhưng suốt hai năm qua, 3 người còn lại trong phòng bao quát cả Thẩm Niệm, đều không thân với hắn lắm.
Trong lòng họ, Trinh Bạch có chút quái gở, mà càng nhiều hơn chính là kiêu ngạo, người ta ở trong phòng ngủ chơi game nói chuyện phiếm, hắn thì rất ít khi tham dự vào, một mình mang tai nghe cúi đầu đọc sách, mặc dù lúc thường mọi người tụ tập đi chơi đều có mặt hắn, nhưng tổng thể đều luôn đứng ở một bên yên lặng, tựa như không cùng một thế giới với bọn cậu, lâu dần bọn cậu cũng không tìm tới Trình Bạch nữa, chỉ có thời điểm cuối kì mới mặt dày sáp lại chép bài của hắn.
Cho nên cùng Trình Bạch xảy ra chuyện như vậy, khiến Thẩm Niệm kì thật rất lúng túng.
Trình Bạch lại là một bộ dáng không có chuyện gì, rửa mặt xong thì nhường chỗ cho cậu, còn nhắc nhở: “Làm gì thì làm nhanh lên, hôm nay mười giờ chúng ta có tiết đó.”
Vội vội vàng vàng trở về trường, Thẩm Niệm đã không có thời gian trở về phòng thay quần áo, Trình Bạch cũng không mang theo sách giáo khoa nhưng vẫn một mặt bình tĩnh ngồi ở hàng ghế đầu, Thẩm Niệm cũng không có tâm lý cường đại như hắn, chạy đến dãy ghế cuối với mấy đứa bạn cùng phòng còn lại.
Bạn cùng phòng Trương Cường vừa thấy cậu ngồi xuống thì cau mày hỏi: “Thẩm Niệm, cậu tối hôm qua chạy đi đâu vậy, không ngờ lại chẳng trở về phòng? Cả người toàn mùi gì vậy?”
Một bạn cùng phòng khác là Lý Tuấn Hào cúi thấp đầu xuống hạ giọng nói: “Hơn nữa tối hôm qua, Bạch Thần cũng không có trở về nha.”
Bạch Thần chính là biệt danh bọn họ đặt cho Trình Bạch, hiện tại Thẩm Niệm nghe câu này càng thêm ảo não, tuỳ tiện đáp một tiếng, sau đó liền lấy điện thoại ra nhìn.
Đàn anh gửi cho cậu một tin nhắn, nói tối hôm qua uống rượu sỉn quá, một mình trở về trường lại quên mất cả Thẩm Niệm, nên rất xin lỗi cậu.
Thẩm Niệm nhìn tin nhắn của đàn anh, tâm trạng càng thêm ủ rũ, trả lời đại đại một câu.
Một giây sau điện thoại bị Trương Cường đoạt lấy.
Thẩm Niệm chậc một tiếng, “Trả tôi.”
“Tiểu Niệm, cậu đừng nói là tối qua cậu bị người ta bỏ lại ở quán bar một mình nha.”
Tính hướng của Thẩm Niệm cũng đã công khai ở trong phòng kí túc xá, việc cậu thích đàn anh, Trương Cường và Lý Tuấn Hào đều biết —— Hiện tại Trình Bạch cũng đã biết.
Thẩm Niệm là đứa đẻ muộn nhất trong đám, tất cả mọi người đều coi cậu như em trai, Trương Cường vốn là có thành kiến với tên đàn anh mà Thẩm Niệm luôn theo đuổi này, hắn không tin tên đó không nhìn ra được tâm ý mà Thẩm Niệm đối với gã, ngay cả hắn và Lý Tuấn Hào là hai tên thẳng nam 100% đều có thể nhìn ra thì cái tên đàn anh này chính là giả ngu mà thôi.
Nếu gã đã không muốn hẹn hò với Thẩm Niệm thì cũng được thôi, vậy trực tiếp cắt đứt hi vọng của Thẩm Niệm đi.
Trương Cường cảm thấy trong đầu gã này chắc chắn là không có não, xảy ra chuyện thì tìm Thẩm Niệm kể khổ —— Tối qua lôi kéo Thẩm Niệm đi uống rượu cũng là do gã tỏ tình với người khác bị thất bại.
Trương Cường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hắn như vậy cũng đâu phải lần đầu, cậu làm sao lại không có mắt nhìn người như vậy chứ.”
Thẩm Niệm chột dạ lấy lại điện thoại của mình, cất điện thoại vào trong túi, ngồi một bên không nói tiếng nào.
Lý Tuấn Hào kéo kéo Trương Cường, thấp giọng nói: “Được rồi, đây là lớp học, lo học đi. Hơn nữa Thẩm Niệm cũng đâu còn là con nít, không cần cậu lo từng li từng tí vậy đâu.”
Trương Cường hừ một tiếng, giở sách của mình ra sau đó cúi đầu chơi game.
Thẩm Niệm không có sách, nằm nhoài trên bàn ngủ bù.
Tối qua cậu ngủ không ngon.
Nhưng tối hôm qua tại sao lại ngủ không ngon chứ.
Kí ức vụn vặt của cậu bắt đầu đan xen lẫn nhau.
Trình Bạch ở trong quán bar gặp được cậu, sau đó dẫn cậu đi khách sạn thuê phòng.
Kế đó cậu lôi kéo cổ người ta, không cho đi.
Hết hôn lại gặm người ta, còn lấy cái mông cọ cọ bắp đùi của đối phương.
Sức lực trên cánh tay Trình Bạch lúc giữ lấy cậu mỗi lúc một lớn hơn, mãi cho đến khi ném cả người cậu lên giường, đè xuống.
Trình Bạch hôn cậu, cậu cắn Trình Bạch.
Trình Bạch tách hai chân cậu ra, cậu vuốt ve cơ bụng Trình Bạch.
Trình Bạch tiến vào cơ thể cậu, cậu lấy ngón tay tàn nhẫn mà cào phía sau lưng Trình Bạch.
Cậu còn hướng về Trình Bạch gọi: “Đàn anh”, rồi “Em thích anh”, “Nhanh chút… Đừng mà… Tiếp tục… Em muốn nữa…”
Thẩm Niệm đột nhiên ngồi thẳng dậy, doạ cho Trương Cường ngồi bên cạnh giật nảy lên một cái, nhưng cậu lại dùng một loại tư thế chán chường tiếp tục nằm sấp xuống trên bàn.
Giời ạ, Thẩm Niệm, không ngờ mày lại không biết xấu hổ như vậy đó…
Mày còn mặt mũi nào mà nhìn mặt Trình Bạch nữa hả?
Coi hắn thành đàn anh, còn biểu hiện như vậy … Muốn tìm bất mãn mà.
Cậu hiện tại thật sự không biết nên đối mặt với Trình Bạch như thế nào nữa.
Lúc tan học, Thẩm Niệm không đi ăn cơm cùng bọn Trương Cường, tìm đại cái cớ ở lại lớp học, chờ cho Trình Bạch hỏi xong vấn đề còn thắc mắc với giáo sư xong, mới đi theo phía sau hắn ra khỏi lớp.
Đi tới chỗ rẽ của cầu thang, Trình Bạch dừng lại nhìn cậu: “Có việc gì sao?”
Âm thanh bình tĩnh, khuôn mặt không cảm xúc.
Thẩm Niệm liếm môi một cái, nói, “Tối hôm qua…”
“Nhớ rồi?” Trình Bạch hỏi.
Thẩm Niệm gật gật đầu.
“Quên đi.”
“Cái gì?”
“Nếu không thì sao?” Trình Bạch nở nụ cười, nhưng Thẩm Niệm cảm thấy nụ cười này đa phần đều là cười lạnh, hắn xoay người, tiếp tục đi, “Lại làm một lần nữa?”
Thẩm Niệm sửng sốt một hồi, tăng nhanh tốc độ chạy tới phía trước của Trình Bạch, quay người lại đối diện với hắn, “Bất kể là thế nào đi nữa, đều là do tôi chủ động, cho nên tôi thành thật xin lỗi cậu.”
“Không cần.” Trình Bạch khoé miệng hơi giương lên, mà độ cong ấy không hề đáng kể, “Dù sao tối qua tôi cũng không chịu thiệt.” Hắn lại đi tiếp hai bước, tới trước mặt Thẩm Niệm, “Mà nếu như cậu cảm thấy tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu có thể khiến cậu dễ chịu, vậy tôi chấp nhận.”
Nói xong còn không đợi Thẩm Niệm phản ứng lại, hắn đã đi xa.
Thẩm Niệm sững sờ đứng tại chỗ, cảm thấy khoảng cách vừa nãy của hai người quá gần, ngay cả trong hơi thở đều là mùi hương của hắn.
Mà dù sao Trình Bạch cũng đã nói như vậy, Thẩm Niệm cũng không cần phải xoắn xuýt nữa làm gì, ngược lại lúc thường Trình Bạch cũng chẳng thân thiết với cậu, gặp nhau cũng không nhiều, huống hồ, cậu vươn tay sờ sờ phía sau của mình, người bị đâm cũng là cậu, tối qua là lần đầu tiên cậu lăn lên giường với người khác, Trình Bạch cũng đâu có nói sai, quả thật hắn chẳng thiệt thòi tí nào.
Cơm nước xong trở lại phòng, Trình Bạch cầm máy tính vừa vặn từ trở về đụng mặt Trình Bạch, hắn nhìn thấy cậu cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, vẫn như trước kia không có nửa điểm khác biệt.
Thẩm Niệm lại không như hắn được, trong khoảng thời ngắn không thể không làm như chưa có gì xảy ra, rụt cổ lại tiến vào phòng ngủ.
Nhưng Trương Cường lại có chút kích động lôi kéo tay cậu nói: “Bạch Thần ấy, cả đêm qua cậu ta không trở về, mới vừa về thì quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua đó.”
Thẩm Niệm chột dạ, cười ha ha hai tiếng: “Cậu còn nhớ rõ hôm qua người ta mặc cái gì luôn à?”
Lý Tuấn Hào một bên chơi game vừa nói: “Tôi cá chắc Bạch Thần đêm qua ở lại phòng trọ của ai rồi.”
Trương Cường đến gần hắn nhiều chuyện, xem Trình Bạch có khả năng qua đêm ở phòng trọ của nữ sinh nào.
Thẩm Niệm không dám nghe tiếp, tìm quần áo sạch trốn vào trong buồng tắm.




