
Khi nào mới yêu hic
Chương 10
Hứa Hi Vũ còn nhớ rõ có một ngày không biết là khi nào, cậu đi đến sân thể dục, nghe được Tô Ngang từ chối một nam sinh, nói rằng mình không thích đàn ông.
Thế thì bây giờ tại sao anh lại nói những lời như vậy?
Là vì không muốn mất đi thỏ con sao?
Hứa Hi Vũ phớt lờ lời anh nói, dứt khoát giải quyết: “Vậy thế này đi.”
Rồi lại nói: “Tôi có thể thuê chung với cậu không? Tôi sẽ trả một nửa tiền thuê, và đổi chiếc giường này thành hai giường đơn.”
Mặc dù cùng một diện tích trên một đoạn đường này thì tiền thuê cũng quá đắt, nhưng nếu cậu cố gắng giải quyết trong vòng một tháng, thì vẫn có thể gánh vác được.
Tô Ngang lại lạnh giọng: “Tôi không muốn.”
Hứa Hi Vũ: “…”
Vậy thì cậu có thể ngủ sofa trước, dù sao nó cũng đủ mềm, cậu ngồi ngủ cũng được.
Cuộc nói chuyện lần này coi như là tan rã trong không vui.
Hứa Hi Vũ đi mua chăn.
Khi trở về, Tô Ngang cứng rắn nói với cậu: “Bà ngoại tôi hiện đang ở căn phòng có bãi cỏ kia, hôm nay tôi phải về một chuyến, cậu có đi không?”
Hứa Hi Vũ lắc đầu.
Tô Ngang tự mình nói: “Cậu về với tôi, ở cùng phòng với tôi, buổi tối biến thành thỏ con cũng không cần lo bị lộ.”
Hứa Hi Vũ lại lần nữa lắc đầu: “Không đi.”
Tô Ngang liền tự mình đi: “Vậy tối tôi về.”
Nhưng mọi người khó khăn lắm mới tụ họp được, chơi một hồi liền đến hơn 10 giờ.
Mãi mà cả người già lẫn trẻ con trong nhà mới đi ngủ, Tô Ngang định trở về. Kết quả Tâm Tâm từ cầu thang chạy xuống, dép lê lạch cạch lạch cạch.
Nhìn thấy anh, bé rất kích động nói: “Anh! Thỏ con!”
Mẹ bất đắc dĩ: “Thỏ con gì chứ? Không có thỏ con đâu, Tâm Tâm mau về ngủ đi con.”
Trong chớp mắt, bà phát hiện con trai mình cũng quay người, nhanh chóng bước ra cửa.
Tô Ngang sải bước đến bãi cỏ.
Trong màn đêm tối om, anh nhìn thấy chú thỏ con trắng muốt kia.
Thỏ con nhìn thấy anh, nhạy bén quay lưng lại, dùng cái đuôi chĩa về phía anh định chạy đi.
Tô Ngang cúi người bế nó lên: “Đây không phải là đã đến rồi sao.”
Tâm Tâm cũng chạy tới, đứng bên cạnh Tô Ngang, mắt mong đợi nhìn, rồi vươn tay: “Anh ơi, cho em ôm thỏ con một cái đi!”
Tô Ngang liếc nhìn cô bé một cái, bế con thỏ lên cao hơn: “Em tắm rồi, đừng ôm.”
“Thỏ con không dơ! Nó sạch lắm!”
“Nó sẽ rụng lông, dính vào người sẽ ngứa.”
Con thỏ bị nói xấu bất mãn duỗi chân sau, hung hăng đạp vào cánh tay Tô Ngang.
Ánh mắt Tô Ngang mang theo ý cười càng sâu.
Đôi mắt Tâm Tâm trông mong nhìn một lúc, thấy Tô Ngang không muốn cho cô bé ôm, liền lùi một bước: “Vậy em sờ sờ thôi, sờ xong đi rửa tay, được không ạ?”
Đã nói thế rồi, không cho sờ thì cũng không hợp lý.
Nhưng Tô Ngang keo kiệt đến tột cùng, chỉ chịu hạ thấp cánh tay, cho Tâm Tâm sờ lưng con thỏ một chút.
Sờ xong anh liền đuổi Tâm Tâm: “Được rồi, đi ngủ đi.”
Tâm Tâm trông mong: “Vậy thỏ con đâu?”
Tô Ngang: “Thỏ con anh mang về nhà mà.”
Tâm Tâm: “Vậy em về nhà với anh được không ạ?!”
Tô Ngang nhìn Tâm Tâm, từ chối một cách vô tình: “Không được.”
Tâm Tâm: “…”
Tâm Tâm bảy tuổi bị dì kéo đi ngủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh họ mang đi chú thỏ con đáng yêu đi về.
Tô Ngang ngồi trên xe, vuốt ve thỏ con tới lui, hôn hôn tai thỏ, rồi lại sờ sờ chân thỏ đang không ngừng đạp anh, nói với nó: “Cậu chính là thỏ con bé bỏng của tôi, cậu đã đến tìm tôi rồi.”
Vậy tại sao lại không yêu đương với tôi?
Hứa Hi Vũ không đáp một lời.
Thỏ con lại đạp vào ngực Tô Ngang mấy cái.
Sáng hôm sau, Hứa Hi Vũ như thường lệ tỉnh dậy trong vòng tay Tô Ngang.
Nghĩ đến việc ngày hôm qua mình lại theo Tô Ngang đến căn nhà kia, Hứa Hi Vũ cảm thấy chuyện yêu đương đang cấp bách lắm rồi.
Cậu chỉ có Tô Ngang là sợi dây ràng buộc duy nhất, giống như bị thuần hóa vậy.
Sau này chẳng phải Tô Ngang đi đâu, cậu liền theo tới đó sao?
Không thể như vậy được, nhất định phải nhanh chóng giải thoát khỏi hình thái thỏ con.
Nhưng muốn yêu đương, ít nhất cũng cần một người yêu.
Tùy tiện tìm một người ven đường thì không quá thích hợp. Hứa Hi Vũ quyết định, chỉ cần hôm nay có ai đó tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý.
Nghĩ đến đây, cậu từ ghế sau xe máy điện của Tô Ngang đứng dậy, đưa mũ bảo hiểm cho Tô Ngang.
Tô Ngang thuần thục cất hai chiếc mũ bảo hiểm, rồi cầm lấy ba lô, nhanh chóng chạy về phía phòng học.
Không ngờ rằng cho dù có người muốn tỏ tình, chỉ cần tìm hiểu một chút, chú ý quan sát hai người họ hai ngày, liền sẽ bị tình huống như hình với bóng và sự ăn ý khó hiểu giữa cậu và Tô Ngang làm cho nản lòng.
Hứa Hi Vũ đợi cả buổi sáng, không có một ai tỏ tình. Cậu nhớ rõ trước đây còn có người đến đưa giấy, đưa đồ ăn vặt, hỏi mượn vở ghi… bây giờ thì chẳng còn gì.
?
Hứa Hi Vũ đơn giản suy nghĩ, nghi ngờ là do cái danh “cặp đôi Khốc Hoa”.
Cậu lướt diễn đàn trường, phát hiện hôm nay lại có bài viết mới.
Là những lời cảm thán rằng hai người họ tự tiêu hóa lẫn nhau, để cho những nam sinh khác có đường sống.
Hứa Hi Vũ xác nhận danh tính thật, hồi âm: “Không ở bên nhau, độc thân.”
Một hòn đá làm dậy ngàn lớp sóng.
Nhưng không giống như trong tưởng tượng của Hứa Hi Vũ.
Thái độ của mọi người đều là: “Cậu nói dối, tôi không tin.”
?
Tại sao không tin?
Hứa Hi Vũ có chút nghi hoặc.
Cậu làm mới trang, cẩn thận suy nghĩ.
Cuối cùng từ từ chuyển ánh mắt sang Tô Ngang.
Tô Ngang hôm nay đeo kính áp tròng, ngồi thẳng tắp, đang đọc sách.
Hứa Hi Vũ nghĩ đi nghĩ lại, đặt điện thoại trước mặt Tô Ngang: “Giải thích đi.”
Tô Ngang liếc nhìn màn hình điện thoại, bị tràn ngập “Tôi không tin” làm cho hoa mắt.
“Sao thế?”
“Cậu xem diễn đàn trường học đi.”
Tô Ngang đăng nhập vào, lướt một cái, rơi vào mơ hồ.
Có ý gì?
Họ đều cho rằng anh và Hứa Hi Vũ đang yêu đương?
Vậy vừa rồi Hứa Hi Vũ bảo anh giải thích cái gì?
Giải thích là anh không có yêu đương với cậu ấy sao?
Tô Ngang không nói gì, né tránh ánh mắt Hứa Hi Vũ.
Nếu giải thích cũng phải là anh muốn cùng cậu ấy yêu đương mới đúng.
Tô Ngang lại nghĩ, chủ động giải thích chuyện này không phù hợp với hình tượng cool boy. Huống chi anh lại không muốn mất đi chú thỏ con.
Hứa Hi Vũ: “Cậu không cần lo lắng, sau khi tôi ổn rồi, tôi sẽ mua cho cậu một chú thỏ con mới.”
Tô Ngang mặt không biểu cảm nhìn Hứa Hi Vũ.
Hứa Hi Vũ mặt không biểu cảm đối diện với anh, đảm bảo: “Chọn con đáng yêu nhất đó.”
“Tôi không cần.”
Tô Ngang kiên quyết: “Tôi nói rồi, tôi chỉ có một ‘thỏ con bé bỏng’ duy nhất.”
“Nhưng đó không chỉ là thỏ con, mà chính là tôi.”
“Thì cũng chỉ muốn con đó thôi.”
Tô Ngang từ chối giúp cậu giải thích.
Hơn nữa tò mò tại sao mọi người lại nghĩ họ ở bên nhau.
Sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng, anh đã hiểu.
À, thì ra cùng đi cùng về, ở cùng nhau, cùng đi siêu thị nấu cơm, ngày thường làm gì cũng nghĩ đến đối phương, hơn nữa có những chủ đề chỉ hai người biết mà người khác không thể tham gia vào được.
Cái đó gọi là yêu đương à.
Vậy vấn đề đặt ra là.
Hứa Hi Vũ tại sao không muốn yêu đương với anh?
Tô Ngang lại lần nữa nhìn về phía Hứa Hi Vũ.