Skip to main content
Sau Khi Nhận Nuôi Chính Mình –
Chương 10: Bắt nạt

Nhà họ Triệu không còn ai sao?

Khương Hồi khẽ nhíu mày.

“Anh nhận cuộc gọi đó khi nào?”

Trợ lý Trần đáp: “Bốn mươi phút trước. Thấy cậu đang nói chuyện nghiêm túc với cảnh sát, tôi không dám làm phiền.”

Khương Hồi xoa xoa mi tâm: “Đi đến trường xem sao.”

Vừa dứt lời, chưa kịp bước đi thì điện thoại lại reo.

Vẫn là số đó.

“Alo, tôi là giáo viên trường Bác Nhã.”

Khương Hồi: “Tôi biết, vừa rồi có việc nên không nghe máy. Tôi sẽ đến trường ngay…”

“Không cần đâu.” Giọng nữ bên kia ho khan một tiếng, ngượng ngùng: “Anh không cần đến nữa. Chuyện đã giải quyết xong rồi. Chỉ là trẻ con cãi cọ, mấy đứa đã làm hòa, giờ đều về lớp học.”

Khương Hồi im lặng một lúc, cúp máy.

Trợ lý Trần nhanh nhảu: “Có cần điều tra tình hình bên tiểu thiếu gia không?”

Khương Hồi gật đầu: “Ừ.”

Ra khỏi đồn cảnh sát, Khương Hồi liếc thấy Triệu Thanh thần sắc mệt mỏi trong một phòng thẩm vấn khác.

Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi bình thản thu mắt.

Chuyện này với anh coi như đã khép lại. Triệu Thanh đã vào đây, Khương Hồi sẽ không để ông ta dễ dàng thoát ra.

Dù ông ta quyền thế thế nào, Khương Hồi giờ cũng chẳng phải quả hồng mềm để người ta bóp. Anh có cách khiến Triệu Thanh không thể chối tội.

Đúng như Khương Hồi đoán, cái chết của anh cả nhà họ Triệu quả không đơn giản. Và nghi phạm cũng đúng như anh nghĩ – chính là Triệu Thanh.

Cảnh sát bí mật điều tra hơn một tháng, cuối cùng tìm được chứng cứ then chốt: tài khoản của tài xế chết trong vụ tai nạn hôm đó có một khoản tiền lớn. Gia đình tài xế đã chuyển ra nước ngoài, nhưng bị cảnh sát truy về. Từ lời khai của họ, hung thủ được xác định.

Vì thế hôm nay Triệu Thanh mới bị đưa vào đồn.

Đội trưởng Kim không chỉ nói về vụ này, anh ta còn chủ động đề cập đến điều Khương Hồi từng nghi ngờ – vụ tai nạn của gia chủ nhà họ Triệu.

Do nguyên nhân tử vong tương tự, đội trưởng Kim xem lại thông tin, thấy quá trùng hợp, không đơn thuần là tai nạn, muốn mở lại cuộc điều tra.

Khương Hồi hết lòng ủng hộ.

Tối đó, anh hiếm hoi tan làm sớm. Về đến nhà, đúng lúc thấy Triệu Hi vừa đi học về, ngồi bên bàn ăn chuẩn bị dùng bữa.

Thấy anh, dì Lý bưng món ra cười: “Cậu hai về rồi? Cơm vừa làm xong, ăn luôn nhé.”

Triệu Hi chớp mắt, đứng dậy gọi: “Chú nhỏ.”

Khương Hồi đáp một tiếng, cởi áo khoác, thay giày, rửa tay, rồi ngồi xuống bàn.

Nhà họ Triệu không có các quy tắc kiểu cách như không ăn cùng người giúp việc, nhưng dì Lý thấy không thoải mái, mỗi lần ăn đều bưng bát ra sân, ngồi trên ghế dài ăn cùng mấy vệ sĩ.

Vì thế, bàn ăn thường chỉ có hai người họ.

Cửa lớn đóng lại, Khương Hồi cầm đũa, liếc nhìn Triệu Hi ở đối diện.

Sau vài ngày được thầy dạy dỗ có hiệu quả, dáng người Triệu Hi thẳng hơn nhiều. Nhưng hôm nay gặp anh, cậu vẫn cúi đầu, trông hơi rụt rè.

Khương Hồi để ý, dù trong nhà có điều hòa, cậu vẫn mặc áo len dày.

Khóe môi còn vết bầm mờ mờ, không quá rõ.

Nhận ra ánh mắt dò xét của anh, Triệu Hi hơi cứng người, khô khan hỏi: “Chú nhỏ hôm nay về sớm thế.”

Khương Hồi gắp một miếng thịt thăn, nhàn nhạt: “Vết thương ở khóe miệng em là sao?”

Triệu Hi hơi hốt hoảng: “Không, không có gì, cháu bị ngã.”

Ngã mà trúng đúng chỗ đó?

Khương Hồi không đáp, chỉ nói: “Tôi nhận được điện thoại từ cô giáo rồi.”

Bầu không khí ngưng lại một thoáng.

Khương Hồi hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Triệu Hi cúi đầu thấp hơn, nắm chặt đũa: “Thật sự không có gì ạ…”

Khương Hồi thu mắt, gắp một miếng cá kho, bình thản: “Em không nói, tôi cũng có thể tự tra ra.”

“Nhưng việc em nói hay không, sẽ quyết định cách tôi xử lý chuyện này.”

Triệu Hi mím môi, vẫn bảo: “Chỉ là chuyện nhỏ… Chú nhỏ bận lắm, đừng bận tâm.”

Vừa nói, cậu vừa lấp liếm nhét cơm vào miệng.

Khương Hồi nhìn cậu, thong thả nhai hai miếng cá.

Anh nhổ một cái xương, bình tĩnh: “Hôm nay vụ án của anh trai tôi có tiến triển. Chính ông bác mà em gặp lần trước đã hại anh ấy.”

“Lúc cô giáo gọi, tôi đang ở đồn nói chuyện với cảnh sát. Trong đó không tiện cầm điện thoại, ra ngoài trợ lý báo cô giáo gọi, tôi mới biết.”

Triệu Hi ngẩng phắt đầu, ngơ ngác nhìn anh.

Khương Hồi như không để ý, tiếp tục ăn cơm: “Đến khi tôi định đến trường, cô giáo lại bảo không cần nữa.”

“Tôi không hỏi cô ấy, vì biết có chuyện gì thì giáo viên thường sẽ chọn che giấu.”

“Nhưng tôi hỏi em, vì tôi tin em.”

“Vậy, tôi cho em một cơ hội nữa. Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Triệu Hi sững ra, lắp bắp: “Xin, xin lỗi, cháu không biết.”

“Hôm nay…” Triệu Hi ngập ngừng, lại cúi đầu, “Chỉ là… có vài bạn học, bình thường không ưa cháu, chửi cháu vài câu. Cháu không nhịn được… nên đánh nhau với họ.”

Khương Hồi nhướn mày.

Triệu Hi không phải kiểu người vì vài xâu chửi mà động tay.

Hoặc là đối phương nói điều không nên nói, hoặc là… sự sỉ nhục bằng lời nói này đã kéo dài từ lâu.

Anh hỏi: “Nói gì?”

Triệu Hi lén nhìn sắc mặt của anh.

Khương Hồi đặt đũa xuống, tiếng động rất nhỏ, nhưng đủ khiến Triệu Hi khẽ run lên.

Anh cau mày: “Nói.”

Triệu Hi mím môi: “Họ nói… cháu là đồ con hoang có mẹ sinh nhưng không mẹ nuôi, vào nhà họ Triệu cũng danh không chính, ngôn không thuận.”

Lời này không chỉ chế giễu danh phận tiểu thiếu gia nhà họ Triệu của cậu, mà còn chạm vào nỗi đau của Triệu Hi.

Cậu quả thật có mẹ sinh nhưng không mẹ nuôi.

Nhưng – những lời tương tự trước đây ở làng cậu cũng nghe không ít, sao lần này Triệu Hi lại không nhịn được mà ra tay?

Không phải anh không chấp nhận việc Triệu Hi phản kháng, mà lạ vì cậu đột nhiên trở nên bốc đồng.

Khương Hồi bán tín bán nghi: “Chỉ vậy thôi?”

Triệu Hi do dự hai giây: “… Hôm nay họ không chỉ nói như vậy.”

Thực tế, ngay từ khi Triệu Hi vừa chuyển đến trường này, đã có người không ưa cậu.

Ngày nhập học đầu tiên, Triệu Hi bị chặn trong nhà vệ sinh nam. Kẻ cầm đầu là một nam sinh thành tích bình thường, tên Tôn Duyên.

Sau này Triệu Hi biết, cậu ta là tiểu thiếu gia nhà họ Tôn, một gia tộc ở Giang Thành. Nhà họ Tôn và nhà họ Triệu vài thập niên trước từng có giao tình, nhưng sau này nhà họ Triệu phát triển trong giới kinh doanh, còn nhà họ Tôn tự xưng là dòng dõi thư hương lâu đời, nên dần ít qua lại.

Với vị thiếu gia mới được nhà họ Triệu nhận về này, Tôn Duyên tỏ ra khinh thường, cho rằng cậu không chính thống, lời lẽ đầy mỉa mai.

Cậu ta chặn Triệu Hi trong nhà vệ sinh, sỉ nhục một trận, chế giễu cậu là chuột cống từ vùng quê, dù có may mắn đổi đời cũng không xóa được vẻ nghèo hèn.

Những lời này khó nghe thật, nhưng Triệu Hi từng nghe những lời còn tệ hơn, nên cũng chẳng quá để tâm.

Cậu mặc kệ họ nhục mạ, nghĩ mình vừa chuyển trường, không muốn gây rắc rối cho chú nhỏ, nên lặng lẽ chịu đựng, không phản bác.

Nhưng mười ngày sau đó, thấy thái độ im lặng không phản kháng của cậu, Tôn Duyên càng được nước lấn tới, luôn sai khiến Triệu Hi làm này làm nọ. Chẳng hạn bắt cậu chạy ra cửa hàng xa để mua đồ, khiến cậu muộn học, bị giáo viên phạt đứng, sau đó còn trước mặt cả lớp cười nhạo cậu là ‘chó sai vặt’.

Triệu Hi nhịn rồi lại nhịn, vẫn không trở mặt.

Cho đến sáng nay, sau tiết thể dục, giáo viên bảo Tôn Duyên mang dụng cụ về kho. Cậu ta lười, bắt Triệu Hi làm thay. Triệu Hi cũng đồng ý.

Nhưng Tôn Duyên còn cố ý đi theo, khóa trái cậu trong kho dụng cụ, rồi đứng ngoài cùng đám bạn cười ha hả, xong xuôi bỏ đi.

Kho dụng cụ chỉ có một cửa sổ hướng hành lang tối tăm, bị bịt kín bằng gỗ, cầu dao điện luôn tắt, lại nằm ở nơi hẻo lánh. Triệu Hi đập cửa mãi, chẳng ai đến cứu.

Cậu ở trong bóng tối rất lâu, xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng cậu cố gào khản giọng, mang theo nỗi sợ bị bóng tối chết chóc này nuốt chửng.

Nhưng những điều này, Triệu Hi không nói ra.

Cậu ngẩng lên nhìn Khương Hồi ngồi đối diện, khẽ nói: “Mãi đến khi hai tiết học kết thúc mà cháu chưa về, giáo viên mới phát hiện cháu mất tích.”

Gần hai giờ trong bóng tối, chỉ mình cậu chịu đựng.

Tôn Duyên miễn cưỡng khai ra nơi Triệu Hi bị nhốt, giáo viên mới tìm thấy cậu trong kho dụng cụ.

Cô chủ nhiệm khuyên: “Người không sao là tốt rồi, bạn học Triệu Hi, Tôn Duyên biết lỗi rồi, cũng không cố ý. Em không trách bạn ấy, đúng không?”

Tôn Duyên núp sau cô, hếch mũi nhìn người, thái độ cực kỳ ngạo mạn, thậm chí công khai khiêu khích: “Khách sáo với nó làm gì? Cô ơi, dù nó có trách con thì sao chứ? Nhìn nó bị con bắt nạt mà chẳng dám ho he, chắc ở nhà chú nó cũng chẳng thương nó đâu. Dù có mách, con cá chú nó cũng chẳng thèm bênh nó!”

Triệu Hi tức đến run người, không kìm được, hét lên với Tôn Duyên: “Cậu nói bậy!”

Chú nhỏ không hề ghét cậu.

Rồi Tôn Duyên lại buông lời sĩ nhục, bảo cậu là đồ con hoang có mẹ sinh không mẹ nuôi.

Có lẽ sự tồn tại của Khương Hồi cho cậu chút tự tin, hoặc vì thời gian sống ở nhà họ Triệu quá thoải mái, khiến cậu không chịu nổi những lời ác ý này nữa. Không biết từ đâu, Triệu Hi bùng lên cơn giận, đấm một cú khiến Tôn Duyên ngã lăn ra đất.

Rồi cậu đá thêm hai cú vào bụng đối phương.

Chẳng có kỹ thuật, chỉ toàn là tức giận.

Tôn Duyên sững sờ, tức điên lao lên cắn cậu. Hai người đánh nhau túi bụi, giáo viên cũng không cản nổi.

Cuối cùng, một đứa khóc lóc ầm ĩ, một đứa im lặng không nói, cả hai đầy vết thương bị đưa vào văn phòng hiệu trưởng.

Tôn Duyên không chịu hòa giải, gào khóc đòi Triệu Hi phải quỳ xin lỗi trước toàn trường, nếu không chuyện này chưa xong.

Giáo viên toát mồ hôi, hỏi ý kiến Triệu Hi. Cậu chỉ im lặng, thái độ rõ ràng không đồng ý.

Bất đắc dĩ, giáo viên đành gọi điện cho phụ huynh hai bên.

Phụ huynh nhà Tôn Duyên đến nhanh, nhưng phía Khương Hồi mãi không ai nghe máy.

Thái độ kháng cự ban đầu của Triệu Hi dần dịu đi.

Cậu muốn nói không cần gọi nữa, chú nhỏ chắc chắn đang bận.

Nhưng nhìn bộ mặt Tôn Duyên núp trong lòng mẹ, vừa khóc vừa vênh váo nhìn cậu đầy khiêu khích, cậu lại kìm lại.

Đến cuộc gọi thứ ba, cuối cùng cũng có người nghe, nhưng là trợ lý của Khương Hồi.

Triệu Hi nghe trong điện thoại, đối phương nói: “Sếp tôi đang bận việc quan trọng, sẽ trả lời sau.” Sắc mặt cậu tái nhợt.

Cậu mím môi, tránh ánh mắt cười khẩy khinh miệt của Tôn Duyên, vô thức nhìn xuống chiếc đồng hồ mới trên cổ tay.

Đầu óc bỗng trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.

Cậu có phải… đã gây phiền phức cho chú nhỏ?

Anh bận như thế, còn phải bận tâm đến chuyện cỏn con này của cậu.

Chỉ là bị chửi vài câu, bị nhốt hai tiếng thôi mà?

Bao nhiêu năm qua, bao lần như thế cậu đều nhịn được, sao lần này lại không nhịn nổi?

… Làm người đúng là không thể quá tham lam.

Chú nhỏ đối tốt với cậu, cậu liền quên mất thân phận mình.

Triệu Hi cúi đầu, lại nói: “Xin lỗi.”

Khương Hồi hít sâu một hơi.

“Vậy chuyện này, kết quả cuối cùng là gì?”

Triệu Hi mím môi, khẽ: “Cháu phải viết kiểm điểm ba nghìn chữ, thứ Hai lên sân trường đọc cho Tôn Duyên nghe.”

Thứ Hai, tức ba ngày nữa.

Giáo viên cũng không quá đáng, dù phụ huynh bên kia giận dữ, nhưng không thiên vị quá mức. Trường này toàn thiếu gia nhà giàu, đắc tội ai cũng không tốt, nên không bắt Triệu Hi quỳ xin lỗi như Tôn Duyên đòi, mà lựa chọn hòa giải, yêu cầu cậu viết kiểm điểm xin lỗi.

Cô hỏi lại ý kiến Triệu Hi. Lần này, cậu chỉ lặng lẽ gật đầu, so với lúc mới vào văn phòng, dễ nói chuyện đến lạ.

Khương Hồi hiểu ra.

Hóa ra hai câu xin lỗi vừa rồi không phải vì giận anh không đến trường, mà vì cậu thực sự áy náy đã làm phiền anh xử lý công việc.

“Sau này có chuyện gì, không được giấu tôi.” Khương Hồi thầm thở dài, bình tĩnh nói, “Cũng đừng vì chuyện này mà xin lỗi tôi.”

Triệu Hi lén nhìn sắc mặt anh: “… Chú không giận sao?”

Khương Hồi gật đầu: “Khá giận.”

Triệu Hi cứng người.

“Giận vì em đánh chưa đủ mạnh, cúi đầu quá nhanh.”

Triệu Hi ngây ra: “… Hả?”

“Sau này gặp loại người đó, nó chửi em thì em chửi lại, nó đánh thì đánh lại. Đừng lo hậu quả. Miễn là em không sai, đã có tôi đứng sau chống lưng cho em.”

“Giờ en là người nhà họ Triệu, đại diện cho thể diện nhà họ Triệu. Nếu gặp chuyện mà cứ rút lui, người mất mặt là tôi đấy.” Khương Hồi gõ bàn, “Hiểu chưa?”

Triệu Hi ngẩn ngơ gật đầu: “… Vâng. Cháu hiểu rồi.”

Chú nhỏ nói có lý quá.

Vậy hôm nay cậu không nên đồng ý xin lỗi Tôn Duyên sao?

Khương Hồi lau tay: “Mai tôi đưa em đến trường.”

“Một thằng nhóc, tuổi nhỏ mà thủ đoạn làm người ta ghê tởm thì không ít.” Khương Hồi cười lạnh, từng chữ rõ ràng, “Bắt nạt người của tôi mà còn hống hách, thật sự nghĩ nhà họ Triệu không còn ai sao?”

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.