Còn phải ở lại ít nhất tám năm
—
Khương Hồi dĩ nhiên không tin.
Anh liếc Triệu Hi: “… Có thời gian như vậy, tôi thấy em nên tập luyện phong thái cho tốt, học hành tiến bộ hơn, tôi sẽ vui hơn nhiều.”
Nói câu này, Khương Hồi có cảm giác kỳ lạ, như thể mình biến thành kiểu phụ huynh “phong kiến” trên TV, chỉ biết lặp đi lặp lại chuyện học hành.
Có chút mới mẻ, nhưng… cảm giác này cũng không tệ.
Triệu Hi lập tức lo lắng: “Chú nhỏ không thích cháu làm thế, cháu sẽ không làm nữa.”
Khương Hồi thầm thở dài, Nhìn từ góc độ hiện tại, anh cảm thấy bản thân trước đây thật sự gượng gạo: “Em sợ gì chứ?”
Anh nhìn thẳng vào mắt Triệu Hi, nghiêm túc hỏi.
Mọi hành động của Triệu Hy lúc này, sự vụng về xen lẫn nghiêm túc, cùng chút sợ hãi lộ ra, không qua nổi mắt Khương Hồi.
Nhưng Triệu Hi né tránh ánh nhìn của anh, chỉ có hàng mi khẽ run.
Từ khi đến nhà họ Triệu, cậu được ăn ngon mặc đẹp, sự giàu sang quả nhiên nuôi dưỡng con người. Giờ khí chất nghèo hèn trên người cậu gần như biến mất, thậm chí còn mang vài phần khí chất của thiếu gia danh giá, da dẻ cũng trắng hơn, trông vừa quý phái vừa tuấn tú.
Nhưng mỗi lần cúi đầu như thế, vẻ rụt rè nhút nhát lại vô thức lộ ra.
Hồi lâu, cậu nắm chặt góc áo: “Sợ… nếu làm sai, chú nhỏ sẽ giận.”
Cậu ngừng một chút, giọng càng nhỏ hơn: “Nếu chú nhỏ tức giận, có thể đừng đuổi cháu đi được không? Cháu, cháu rất thích nơi này. Nếu chú nhỏ không thích chỗ nào ở cháu, cháu có thể sửa.”
Cậu thấy chú nhỏ đối xử với mình rất tốt.
Nhưng sự tốt đẹp này, chú nhỏ cho được, cũng có thể thu lại bất cứ lúc nào.
Trước đây, cậu có thể chịu đựng sống một mình. Dù sao ngày tháng như trước kia đã qua rồi, một mình chỉ cô đơn một chút, cũng chẳng sao.
Nhưng một khi đã nếm trải qua sự ấm áp, con người sẽ trở nên tham lam.
Cậu không muốn quay về trại trẻ mồ côi, cũng không muốn trở lại con hẻm đó.
Khương Hồi dâng lên cảm giác vừa buồn cười vừa hoang đường, xen lẫn chút đau lòng không ngoài dự đoán: “Vậy nên em lấy lòng tôi trước, để lúc tôi giận sẽ không quá nặng?”
Triệu Hi ngượng ngùng mím môi, coi như ngầm thừa nhận.
Khương Hồi chống má, đưa tay gõ lên đầu cậu: “Nhóc ngốc.”
Triệu Hi ôm đầu, ngơ ngác.
Khương Hồi trong lòng có ngàn lời muốn nói, nhưng ra đến miệng chỉ còn một câu: “Làm chính mình là được, không cần chiều theo tôi.”
Triệu Hi “vâng” một tiếng, do dự ngồi xuống ghế.
Cậu vẫn muốn hỏi: “Vậy nếu cháu làm chú nhỏ giận… chú sẽ đuổi cháu đi không?”
“Tùy xem là chuyện gì,” Khương Hồi thu tay, thản nhiên, “Tôi đã dẫn em về, phần lớn thời gian, em có thể tùy ý làm điều mình muốn—trừ những gì tôi yêu cầu.”
Như việc kế thừa công ty.
Khương Hồi nói: “Sau này đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Triệu Hi lén nhìn anh, lại “vâng” một tiếng.
Khương Hồi dùng đũa chặn lại động tác gắp thức ăn cho anh: “Không vệ sinh, cái này cũng ngoại lệ.”
Triệu Hi nghĩ một lúc: “Vậy cháu dùng đũa chung!”
Khương Hồi há miệng: “…”
Không phản bác nổi.
Có vẻ anh đã nghĩ sai, Triệu Hi có lẽ một phần thật sự thích giúp anh làm việc.
…Thôi, kệ cậu ta vậy.
Triệu Hi thấy anh không phản đối, lại thử gắp thêm hai đũa thịt kho tàu cho anh. Qua thời gian chung sống, cậu phát hiện chú nhỏ thích những món đậm đà, dù mỗi lần ăn cũng không nhiều.
Khương Hồi không nói gì thêm, ngầm chấp nhận. May mà Triệu Hi cũng biết chừng mực, không còn tỏ ra nhiệt tình quá mức, gắp hai đũa rồi dừng lại.
Vài ngày sau, trường Triệu Hi bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Phía cảnh sát Kim cũng có tiến triển mới. Mười ngày trước, anh ta phát hiện ra điểm bất thường trong lời khai của tài xế gây tai nạn cho gia chủ nhà họ Triệu năm xưa.
Dù người tài xế đó bị kết tội lái xe say rượu, nhưng qua điều tra, tài xế vốn không phải người hay uống rượu, chỉ thỉnh thoảng vì công việc xã giao mà uống đôi lần. Nhưng ngày xảy ra tai nạn, tài xế không hề có buổi tiệc nào
Năm đó, vì tài xế nhanh chóng nhận tội, chủ động báo cảnh sát và đưa người đi bệnh viện, nên cảnh sát không điều tra kỹ lưỡng, vô tình bỏ qua những điểm đáng ngờ này.
Tài xế gây tai nạn bị kết án hai mươi năm, vẫn đang trong tù. Anh ta chỉ có một người em trai bị què chân, nhiều năm qua sống một mình.
Cảnh sát thông qua phương pháp kỹ thuật điều tra được nơi ở hiện tại của người em trai, từ đó lấy được bằng chứng tài xế không vô tình gây tai nạn. Vụ án được lật lại.
Mười ngày sau, cảnh sát Kim gọi điện cho Khương Hồi, thông báo tài xế đã khai nhận. Vụ tai nạn năm đó quả nhiên có sự tham gia của Triệu Thanh.
Giống hệt thủ đoạn trong vụ tai nạn của anh cả nhà họ Triệu, lần này có manh mối nên điều tra không quá khó khăn. Triệu Thanh lần này hoàn toàn sụp đổ.
Cùng lúc đó, cảnh sát Kim còn cho Khương Hồi biết một chuyện: một tháng trước khi anh hai gặp nạn, anh ấy từng báo cảnh sát, nghi ngờ cái chết của cha không phải tai nạn.
Nhưng khi đó vì thiếu bằng chứng trực tiếp, vụ án không thể điều tra lại.
Khương Hồi lúc này mới hiểu, “chuyện lớn” mà anh hai nhắc đến trước khi đi dự tiệc hôm đó là gì.
Có lẽ anh ấy đã tự mình điều tra ra sự thật về cái chết của cha, thậm chí chỉ còn vài giờ nữa là nói sự thật với em trai.
Nhưng nếu Khương Hồi không xuyên không đến đây, nhà họ Triệu lúc này e rằng đã tan cửa nát nhà.
Khương Hồi cúp điện thoại. Ngay sau đó, người nhà Triệu Thanh tìm đến tận cửa.
Họ im hơi lặng tiếng lâu như vậy, vì đã đoán được tình cảnh hôm nay của Triệu Thanh chắc chắn có bàn tay của Khương Hồi. Họ cũng nghĩ rằng Triệu Thanh sẽ không thật sự gặp chuyện.
Nhưng không ngờ lần này chuỗi bằng chứng quá đầy đủ, Triệu Thanh thật sự không thoát được, họ mới hoảng loạn, không kìm được, xách đồ đến gặp Khương Hồi.
Khương Hồi không ngăn cản, để họ vào nhà.
Lúc đó, Triệu Hi vừa được nghỉ đông, đang ngồi nghiêm túc làm bài tập trên bàn trà cạnh sofa. Vợ của Triệu Thanh, Từ Lâm, liền tiến tới bắt chuyện:
“Đây là Tiểu Hi phải không? Ôi, bà bận quá, thời gian qua không đến thăm cháu được, Tiểu Hi đừng trách bà nhé.”
Triệu Hi khéo léo tránh bàn tay bà ta định đặt lên vai mình.
Sắc mặt Từ Lâm lập tức thay đổi.
Triệu Phong, con trai Triệu Thanh, cũng là anh họ của nguyên chủ, lập tức bất mãn: “Chẳng có chút lễ phép nào. Không chào hỏi người ta thì thôi, người lớn nói chuyện cũng không biết đáp lại sao?”
Khương Hồi bước tới, thân hình chắn giữa tầm mắt của họ.
“Tôi để các người vào, không phải để nghe các người chỉ trích cháu tôi thiếu lễ phép.”
Từ Lâm vội nói: “Đúng, đúng, đúng, không sai! Phong, con đừng nói bậy! Tiểu Hi nhà người ta là tính cách trầm ổn!”
Triệu Phong đành ấm ức ngậm miệng.
Từ Lâm quay sang Khương Hồi, nở nụ cười tươi: “Tiểu Hồi à, bác gái muốn nói chuyện với cháu về chuyện của bác cả. Hay là để Tiểu Hi lên lầu làm bài tập trước nhé…”
“Không cần, thằng bé không phải người ngoài. Bác cứ nói thẳng đi.” Khương Hồi không nặng không nhẹ cắt lời bà ta.
Từ Lâm có chút ngượng ngùng, đành phải dời ánh mắt khỏi Triệu Hi: “Là thế này, chuyện của bác cả cháu, chắc cháu cũng biết rồi. Bọn ta không rõ chuyện này là sao, chỉ nghe nói đang điều tra vụ của anh hai cháu, rồi tự dưng ông ấy bị đưa đi. Thời gian trước không dám làm phiền cháu vì chuyện này, nhưng bác cả cháu ở trong đó lâu thế rồi, vẫn chưa về. Bọn ta nghe nói… là cháu kiện ông ấy?”
“Liệu có phải có hiểu lầm gì không? Chuyện này chúng ta có thể ngồi xuống nói rõ mà…”
Đang giả ngu với anh sao?
Muốn vờ như không biết gì, lừa anh rằng Triệu Thanh bị oan, rồi thuyết phục anh rút đơn kiện, thả người ra?
Khương Hồi thờ ơ gật đầu: “Đúng, tôi kiện. Không có hiểu lầm gì. Bác cả thuê người gây tai nạn cho anh hai tôi, cảnh sát đã có chuỗi bằng chứng đầy đủ, cũng chẳng cần tôi xen vào.”
Anh nói tiếp: “Ý bác gái là ông ấy bị oan? Vậy bác nên nói với cảnh sát, nói với tôi chẳng ích gì. Vì chuyện của Triệu Thanh mà tôi không giận chó đánh mèo đuổi cả nhà bác đi, đã là tốt tính lắm rồi.”
Nói xong, Khương Hồi cười khẩy: “Tưởng bác gái hôm nay đến đây để nói gì, hóa ra chỉ đến giả ngu lừa người, chẳng thú vị gì.”
Thái độ nhẹ nhàng nhưng cứng rắn, không mặn không nhạt của anh rõ ràng chẳng có chút ý định nhân nhượng nào.
Từ Lâm ho khan, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Cháu nói thế là sai rồi, chúng ta dù gì cũng là người một nhà, có gì mà không vượt qua được. Hơn nữa, giờ cháu chỉ còn vài người thân là bọn ta để nương tựa lẫn nhau. Nếu lại có chuyện gì ồn ào, truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho, đúng không?”
Trong lúc nói, Triệu Hi lặng lẽ mang đến cho Khương Hồi một cốc sữa.
Khương Hồi quen tay nhận lấy, nhấp một ngụm, không đáp lại ngay.
Triệu Phong nghe một lúc, rất bất mãn với thái độ của Khương Hồi, nhưng anh không phải người hắn ta dám động vào, nên chỉ trút giận lên Triệu Hi: “Buồn cười, bọn tao ngồi đây cả buổi, sao không thấy mày rót cho bọn tao cốc nước nào? úng là thằng nhóc nhìn người mà đối xử!”
Triệu Hi liếc nhìn hắn.
Ánh mắt bình tĩnh, thậm chí mang chút châm biếm mơ hồ.
Nhưng nhìn kỹ lại, dường như chẳng có gì.
Bị một đứa trẻ nhìn bằng ánh mắt ấy, Triệu Phong lập tức nổi trận lôi đình, đứng bật dậy: “Mày nhìn kiểu gì thế!”
Từ Lâm giật mình, vốn đang tức giận không chỗ xả, quát: “Mày làm gì mà om sòm thế!”
Triệu Phong chỉ vào Triệu Hi: “Mẹ! Mẹ xem thằng nhóc này nhìn con thế nào!”
Khương Hồi chưa kịp nói, Triệu Hi lại lạ lùng liếc Triệu Phong, ngồi ngay ngắn bên cạnh Khương Hồi, giọng non nớt nhưng rất bình tĩnh: “Tôi chỉ thấy chú nói chuyện rất buồn cười thôi.”
Triệu Phong ngẩn ra: “Buồn cười cái gì?”
Triệu Hi nghiêm túc: “Khách bình thường, tôi sẽ rót nước và chào hỏi. Nhưng các người vốn chẳng phải người tốt, nên tôi không thấy cần phải lịch sự.”
Triệu Phong sững sờ, tức đến xì khói, ngay cả Từ Lâm cũng ngẩn người, không ngờ một đứa trẻ lại nói năng sắc bén như vậy.
“Em họ, cậu không dạy dỗ nó à? Đây là gia giáo nhà cậu sao?”
“Tôi thấy Tiểu Hi nói có lý lắm.” Khương Hồi cười lạnh: “Đến nhà người khác, đối với chủ nhà mà mỉa mai, lớn tiếng quát tháo, đây là gia giáo của anh à?”
“Chúng ta không cần nói tiếp nữa. Lần này để các người vào cửa là nể tình xưa, cũng là để nói rõ lần cuối. Nhà các người, đám họ hàng hút máu này, chúng tôi không với tới nổi.”
Anh đứng dậy, thu lại biểu cảm, gọi vệ sĩ vào: “Đuổi hai người này ra.”
“Sau này thấy họ, bất kể đến làm gì, không được cho vào. Nếu có ai mặt dày không đi, cứ báo cảnh sát.”
Mẹ con nhà Từ Lâm tái mặt, gào lên muốn anh nương tay, nhưng Khương Hồi đã thẳng thừng quay người lên lầu.
Hai vệ sĩ không chút nương tình, lôi họ ra ngoài cùng với đống quà đắt tiền mà họ tiếc của mua mang theo.
“Cậu chủ nhà tôi nói,” một vệ sĩ đẩy gọng kính đen, lạnh lùng, “Quà từ gia đình hung thủ giết người, không biết có dính máu không. Cậu ấy chê bẩn.”
“Cầm về bán đi, đốt thêm ít tiền giấy cho Triệu Thanh.”
Mẹ con Từ Lâm phản ứng thế nào, Khương Hồi không biết, cũng lười biết.
Vụ án kết thúc, anh kiên quyết kiện, liên quan đến hai mạng người, cộng thêm công ty bị điều tra vì trốn thuế và nhiều tội danh khác… Với thế lực đang lên của nhà họ Triệu áp chế, Triệu Thanh khó thoát án tử, gia đình tiếp tay cho hắn cũng chẳng khá hơn.
So với quá trình từng gian nan thu thập chứng cứ để lật đổ cha Khương năm xưa, lợi thế đứng trên đỉnh kim tự tháp lại hiện rõ trước mặt Khương Hồi.
Trong lòng anh thoáng chút cảm giác kỳ lạ, nhưng rồi lặng lẽ đè nén cảm xúc ấy xuống.
Đến đây, nhiệm vụ của nguyên chủ đã hoàn thành 99%.
Ngay cả 002 cũng không ngờ anh lại xử lý mọi chuyện thuận lợi như vậy, chưa cần nửa năm đã nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ.
…Chỉ là, nguyên chủ Triệu Hồi dễ bị lừa thế, anh càng khiến cậu ta trông vô dụng hơn.
Khương Hồi lật sách nhàn nhã: “Còn 1% là gì?”
002 đáp: 【Dù nhiệm vụ gần như hoàn thành, nhưng vì anh từng nhận nuôi Triệu Hi trái quy định, giờ để đảm bảo cậu ấy có thể thay nguyên chủ tiếp quản sản nghiệp, anh cần nuôi dạy cậu ấy ít nhất đến năm mười tám tuổi.】
Nói cách khác, anh còn phải ở lại đây ít nhất tám năm nữa.




