Muốn trồng hoa tươi, trước tiên phải học cách dọn sạch bùn cát.
—
Khương Hồi trong lòng bứt rứt, tối nay ăn xong liền sớm về phòng.
Triệu Hi lên lớp chín, mỗi ngày bài vở ngập đầu, thời gian bận rộn cũng nhiều hơn.
Thành tích của cậu rất tốt. Nhờ yêu cầu cao của Khương Hồi, mỗi kì thi cậu luôn đứng trong top ba, bài tập cũng chẳng phải vấn đề khó.
Chỉ trừ những lúc thật sự bí bách, cậu hiếm khi mang bài hỏi Khương Hồi.
Vì thế, hầu như mỗi lần làm xong bài tập trở về phòng, Khương Hồi đã nằm ngủ từ lâu.
Nhưng hôm nay có vẻ khác.
Khương Hồi tắm xong, lau tóc, ngồi xuống mép giường, lơ đãng xem điện thoại xem. Rồi anh nghe tiếng gõ cửa.
Không ngoài dự đoán, giờ này chắc chắn là Triệu Hi. Nhưng từ khi thân thiết với Khương Hồi, cậu chẳng còn gõ cửa trước khi vào phòng nữa.
Trừ khi cậu làm gì sai, hoặc Khương Hồi đang giận.
Trong lúc Khương Hồi đang ngẩn ngơ, Triệu Hi đã bưng một cốc sữa ấm bước vào: “Chú nhỏ.”
Ánh mắt Khương Hồi lướt qua cốc sữa trên tay cậu, hơi khó hiểu: “Em làm xong bài tập rồi?”
Triệu Hi không đáp ngay. Cậu đặt cốc sữa sang một bên, nhẹ nhàng và tự nhiên cầm lấy khăn từ tay Khương Hồi, đứng bên cạnh giúp anh lau tóc.
Khương Hồi khựng lại, nhưng không ngăn cản.
Đây không phải lần đầu Triệu Hi làm việc này. Khương Hồi lười quản, cậu muốn lau thì cứ để cậu lau.
Trên người Triệu Hi thoang thoảng mùi trà thanh mát, phải đứng gần mới ngửi thấy, chắc là mùi sữa tắm cậu hay dùng.
Mỗi lần ngửi mùi này, Khương Hồi đều cảm thấy rất yên tâm, nhưng anh dù có tắm thế nào cũng không ra được mùi giống hệt.
Mà dùng cùng loại sữa tắm với cháu trai chỉ để có mùi giống nhau, nói ra sao cũng thấy kỳ kỳ… Anh thử hai lần rồi bỏ cuộc.
Khương Hồi nhắm mắt, bình tĩnh trong mùi hương thoang thoảng ấy.
Triệu Hi khẽ nói: “Cháu sấy tóc cho chú nhé.”
Khương Hồi “Ừm” một tiếng.
Triệu Hi trò chuyện bâng quơ: “Mai cuối tuần, chú muốn ăn gì?”
Từ khi Khương Hồi khen tay nghề cậu không tệ, Triệu Hi thường xuyên theo dì Lý học nấu ăn. Qua vài năm rèn luyện, tay nghề cậu đã khá lắm rồi.
Mỗi khi Khương Hồi đau dạ dày hay muốn ăn gì đó, cậu luôn xung phong làm cho anh.
Nhưng lần này, nghe xong, Khương Hồi chỉ khẽ cau mày: “Không cần phiền phức, em tập trung học đi.”
Triệu Hi lặng thinh, không đáp ngay. Cậu bỏ khăn xuống, lấy máy sấy không tiếng ồn ra.
Gió ấm thổi qua mái tóc mềm mại của Khương Hồi. Ngón tay cậu nhẹ nhàng lùa vào tóc anh, động tác thuần thục và dịu dàng, như đang mát-xa.
Triệu Hi đều giọng: “Không phiền đâu ạ. Mai dì Lý nghỉ, gọi đồ ăn ngoài không tốt cho dạ dày.”
Dù đã xuyên không, Khương Hồi vẫn giữ thói quen cũ, bận việc là quên ăn, bệnh dạ dày tái phát vài lần, Triệu Hi cũng biết anh có tật này.
Khương Hồi im lặng hai giây: “Em lúc nào cũng lo thói quen của tôi, còn em thì sao?”
Triệu Hi khựng lại một chút.
“Cháu luôn muốn hỏi… Chú nhỏ, dạo này chú có phải không vui không?”
“Có phải gần đây công ty gặp chuyện gì không?”
Khương Hồi lặng lẽ mím môi, quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt: “Không có.”
Ngay cả Triệu Hi cũng nhận ra, xem ra anh thật sự buông thả quá rồi, cảm xúc đã có thể tùy tiện lộ ra trước mặt cậu.
Thấy anh né tránh không đáp, Triệu Hi cũng đoán được gì đó, không hỏi tiếp, chỉ nhẹ giọng: “Chú nhỏ, cháu chăm sóc thói quen của chú vì chú là người quan trọng nhất với cháu.”
“Cháu không thấy việc chăm sóc chú có gì không tốt. Ngược lại, thấy chú vì sự chăm sóc của cháu mà thoải mái, thư giãn, cháu rất vui.”
“Chú vui, cháu cũng vui.”
“Hơn nữa, chú đã chăm sóc cháu rất nhiều. Không có chú nhỏ, làm sao có cháu của hôm nay.”
Khương Hồi im lặng một lúc. Trong tiếng ù ù khe khẽ của máy sấy, anh bất ngờ cảm thấy trái tim đang xáo động dường như được mấy lời của cậu thiếu niên này kỳ diệu xoa dịu.
Anh cúi mắt, khẽ hừ: “Tùy em.”
Triệu Hi cười: “Thế chú nhỏ giờ còn buồn không?”
Khương Hồi liếc xéo cậu: “Em nghĩ em là ai, nói vài lời hay ho là khiến tôi vui được à?”
Triệu Hi gật gù: “Cũng đúng.”
Cậu nghĩ một lát: “Vậy lần thi tới, cháu lấy hạng nhất cho chú nhỏ xem, được không?”
Khương Hồi khẽ nghiêng đầu nhìn cậu.
Triệu Hi thần sắc nghiêm túc, rõ ràng không đùa. Cậu thật sự có ý định này.
Có lẽ vì Khương Hồi thường xuyên, cố ý hay vô ý, lải nhải bên tai cậu về việc học, khiến cậu nghĩ rằng anh rất quan tâm đến thành tích của cậu. Vậy nên cậu thực sự tin rằng nếu lấy được hạng nhất, có lẽ chú nhỏ sẽ vui.
Dù thật ra, Khương Hồi chỉ sợ cậu như mình ở thế giới kia, ngay cả cấp ba cũng chẳng được học.
Khương Hồi cười: “Chỉ một lần?”
Triệu Hi chớp mắt: “Vậy, từ nay về sau lần nào cũng hạng nhất?”
“Khẩu khí lớn đấy.”
“Chú nhỏ dạy mà, chỉ cần có thực lực, nói thế gọi là tự tin.”
“Vậy đợi em làm được rồi nói.”
Triệu Hi khẽ cười, không tiếp tục chủ đề, chỉ chăm chú sấy tóc cho anh.
Trong tiếng ù ù trầm thấp, cậu nói: “Chú nhỏ, tóc chú dài rồi.”
Nên cắt thôi.
Từ khi Triệu Hi đảm nhận việc sấy tóc, mỗi lần anh cắt tóc đều dựa vào cậu nhắc nhở.
Khương Hồi không mở mắt, “Ừm” một tiếng.
…
Chưa đầy nửa tháng, Triệu Hi quả nhiên mang về hạng nhất.
Nhưng điều cậu không biết là khi Khương Hồi nhìn bảng thành tích của cậu, trong lòng lại càng thêm phức tạp.
Thành tích của Triệu Hi không chỉ đủ để vào cấp ba, mà còn có thể ngồi vào ngôi trường tốt nhất thành phố, thậm chí cả tỉnh.
Cuộc đời cậu đã rực rỡ tươi sáng. Tờ bảng điểm bình thường nhưng chói lọi này dường như đang nói với Khương Hồi: Cậu ấy đã khác xa anh rồi.
Nhìn nụ cười kín đáo nhưng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Triệu Hi, Khương Hồi đè nén chút u uất trong lòng, gật đầu, mỉm cười: “Tốt lắm.”
Thấy anh cuối cùng không còn giữ vẻ mặt lạnh tanh, Triệu Hi rõ ràng thả lỏng hơn, lưng cũng ưỡn thẳng hơn.
Cậu vui vẻ như chú cún con tung tăng, lại bắt đầu tất bật lo trước lo sau cho Khương Hồi, khuôn mặt tràn đầy thích thú.
Một năm sau, như dự đoán, Triệu Hi đạt điểm thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba, đỗ vào trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố, Trường Trung học Số một Giang Thành
Các đề thi là do Khương Hồi tự mình giúp cậu ôn luyện. Một tuần trước kỳ thi, anh thậm chí mang hết công việc về nhà làm.
Dù Triệu Hi học giỏi, hiếm khi hỏi bài anh, nhưng Khương Hồi có thể thấy trong mắt cậu, dù anh chưa từng học cấp ba, những bài cậu cho là khó, anh chưa từng giải sai.
Vậy nên, khi nhìn tờ giấy báo trúng tuyển cấp ba của Triệu Hi, Khương Hồi ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong mắt chỉ toàn là trống rỗng.
Rõ ràng họ là cùng một người, cùng hoàn cảnh gia đình, cùng trải qua những tháng ngày ấy.
Nhưng năm mười lăm tuổi, người nhận được thông báo trúng tuyển chỉ có Triệu Hi, không phải anh.
Tiếc thật.
Tiếc rằng anh không còn là thiếu niên, cũng chẳng thể quay về năm mười lăm tuổi để thi lại lần nữa.
Cảm giác u uất quen thuộc trào dâng trong lòng, Khương Hồi cụp mắt, lấy cớ có việc rồi lên lầu.
Triệu Hi nhìn theo bóng lưng anh, nụ cười trên mặt dần khép lại.
Cậu nắm chặt tờ thông báo, đứng tại chỗ, lòng thấp thỏm không yên, chẳng hiểu sao dù mình đạt thành tích tốt, vào trường giỏi, mà chú nhỏ… trông vẫn không vui.
Có lẽ…
Có lẽ cậu chưa đủ nổ lực để chú nhỏ cảm thấy tự hào.
…
Lên cấp ba, Triệu Hi dường như trưởng thành hơn nhiều.
Cậu dồn nhiều tâm sức vào việc học hành, thậm chí còn chăm chỉ hơn trước.
Khương Hồi nhìn thấy hết, chỉ nghĩ là áp lực học tập ở cấp ba lớn. Dù sao Triệu Hi tự biết cân nhắc, nên anh không quản nhiều.
Ngoài tập trung làm việc kiếm tiền, anh cố ý nới lỏng việc quản lý Triệu Hi. Lúc rảnh, anh hoặc ngủ bù, hoặc nghe nhạc, đọc sách, cũng tự tìm được chút thảnh thơi.
Khi người ta có tiền rồi, không còn bận rộn, thường muốn tìm kiếm sự thỏa mãn về mặt tinh thần. Khương Hồi không có nhiều sở thích, âm nhạc là một trong số đó.
Nhưng anh chẳng có thời gian hay hứng thú tự học, cũng không có năng khiếu. Anh chỉ thích nghe.
Một đối tác nghe nói anh thích nghe nhạc, liền tặng cả một thùng album kinh điển của nhiều ca sĩ khác nhau.
Nhưng Khương Hồi kén chọn. Nhạc thịnh hành hiện nay, ngoài vài bài hát ru êm dịu, chẳng bài nào hợp gu anh. Thế nên đống đĩa ấy về cơ bản chỉ để trong thư phòng phủ bụi.
Ngày tháng cứ thong thả trôi, từng ngày lặng lẽ qua đi.
Ngày 8 tháng 11, sinh nhật của nguyên chủ.
Từ khi đến đây, Khương Hồi không thích rườm rà. Sinh nhật anh cứ theo ngày của nguyên chủ mà làm. Có lẽ vì không phải sinh nhật thật của mình, hoặc cũng có thể vì tuổi tác lớn dần, sống trong giàu sang vài năm, anh bắt đầu mất hứng với những nghi thức phù phiếm.
Mấy năm đầu, anh còn nhập gia tùy tục, tổ chức tiệc sinh nhật, mời đối tác và các gia đình quyền thế đến, làm đầy đủ lễ nghi.
Nhưng hai năm nay, sinh nhật chỉ đơn giản là ăn vài miếng bánh kem ở nhà cho xong.
Triệu Hi thấy thế quá qua loa, nhưng không thuyết phục được anh. Nghe dì Lý nói sinh nhật phải ăn mì trường thọ, thấy Khương Hồi không muốn rắc rối, nên mỗi năm cậu bèn tự tay vào bếp, nấu một bát mì nóng hổi cho anh.
Năm nay, Khương Hồi đã chuẩn bị tinh thần rằng Triệu Hi sẽ về sớm nấu mì mừng sinh nhật. Nào ngờ cậu mãi đến chín giờ tối mới về nhà.
Nói không hụt hẫng là giả. Có một người luôn để tâm đến mọi việc của anh, dù ngoài mặt anh tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn vui.
Nhưng rốt cuộc là trẻ con, có lẽ thấy anh chẳng hứng thú, năm nay cậu lười chuẩn bị cho anh chăng.
Nghe tiếng cửa chính mở, Khương Hồi bưng cốc sữa, liếc nhìn điện thoại.
Chín rưỡi tối.
Trường cấp ba của Triệu Hi mười giờ mới tan học tối.
Cậu không xin nghỉ sớm để về, nhưng dường như cũng chẳng đi học tối, vì cậu không mặc đồng phục.
Đi chơi với bạn bè à?
Khương Hồi đứng ở cầu thang nhìn xuống. Ánh đèn ở lối vào chiếu lên người Triệu Hi, trông cậu như đang vội vã.
Áo khoác còn chưa cởi, cậu đã nhìn quanh, ánh mắt lướt từ sofa trống không sang các góc trong nhà, như đang tìm bóng dáng Khương Hồi.
Khương Hồi lạnh lùng quan sát vài giây, cuối cùng lên tiếng: “Về rồi à?”
Triệu Hi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn qua: “Chú nhỏ, chú vẫn còn thức?”
Khương Hồi: “Em nghĩ tôi nên ngất đi rồi à?”
Câu đùa lạnh nhạt này chẳng buồn cười, vì thường ngày giờ này Khương Hồi đúng là đã ngủ say như chết.
Triệu Hi ho khan một tiếng, vội vàng thay giày, bước nhanh lên lầu, đến trước mặt Khương Hồi thì khựng lại. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, đưa ra một chiếc hộp: “Cho chú.”
Lúc này Khương Hồi mới để ý cậu cầm một hộp quà được gói tinh tế.
Anh khựng lại: “Cái gì đây?”
Triệu Hi hắng giọng, lộ rõ vẻ căng thẳng: “…Album.”
Album?
Giọng Triệu Hi nhỏ đi: “Quà sinh nhật tặng chú. Chúc mừng sinh nhật.”
Khương Hồi nhướng mày.
Còn tưởng có ý tưởng gì mới mẻ, hóa ra cũng chỉ là chiêu trò cũ rích mà đối tác làm ăn hay dùng.
Liệu có phải lấy cớ người lớn trong nhà mừng sinh nhật, đi chơi quên giờ, rồi tiện tay mua đại một album để đối phó không?
Khương Hồi lơ đễnh nghĩ xấu về cậu.
Anh nhận hộp quà, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Dù sao quà sinh nhật cũng đã tặng, anh không đến mức mặt lạnh ngay trước mặt Triệu Hi.
Triệu Hi liếm môi, muốn nói gì đó, ấp úng hồi lâu mà chẳng thốt ra lời, mặt lại đỏ lên.
Khương Hồi đợi một lúc không thấy cậu nói, hơi mất kiên nhẫn, kìm giọng hỏi: “Sao thế?”
Triệu Hi lại ho vài tiếng, lắp bắp: “Không, không có gì, chú… nhớ nghe nhé.”
Cậu ngừng hai giây: “Chú đói không? Cháu đi nấu mì đây.”
Khương Hồi “Ừm” một tiếng, rồi lại nói: “Khoan đã.”
Triệu Hi dừng bước, quay lại nhìn anh.
Khương Hồi nâng hộp quà trên tay, giọng khó đoán: “Em không đi học tối, vì cái này à?”
Triệu Hi: “…Vâng.”
Khương Hồi khẽ hừ, nét mặt nhàn nhạt, không nói tin hay không.
Triệu Hi tưởng anh không vui vì mình bỏ học tối: “Cháu xin phép rồi, không phải trốn học đâu.”
Khương Hồi trở về phòng, đặt album sang một bên, tiện tay mở một cuốn sách.
Nhưng không hiểu sao, hôm nay sách chẳng thể đọc nổi.
Lật vài trang, tâm trí anh vẫn mơ hồ, cuối cùng vẫn cầm album lên.
Anh cứ thấy thằng nhóc này đang giấu anh chuyện gì đó.
Anh mở hộp, bìa album chỉ có bốn chữ: Chúc Mừng Sinh Nhật.
Ngoài ra là một loạt bánh kem và pháo hoa trang trí lòe loẹt, phong cách rực rỡ, vui tươi.
Lẽ nào là bài hát chúc mừng sinh nhật?
Khương Hồi càng thêm nghi ngờ, chưa từng thấy album nào như thế này.
Bên trong chẳng có gì, chỉ có một đĩa CD và một chiếc USB bên dưới.
Đĩa CD thì khó phát, phải ra phòng sách tìm máy nghe, nên Khương Hồi trước tiên tải nhạc từ USB vào điện thoại.
Tên bài hát là “Hoa trong tháng năm”.
Anh từng nghe bài này, có thời gian rất thích dùng nó làm nhạc ru ngủ, giai điệu dịu dàng xen chút u hoài.
Nhưng nói nó đặc biệt đến mức nào, thì hình như cũng không hẳn.
Anh đeo tai nghe, lòng tò mò lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
Trong tai nghe, sau đoạn dạo đầu guitar hơi non nớt, một giọng nam nhẹ nhàng, sâu lắng vang lên bên tai anh.
“Người yêu dấu, nhân gian lãng mạn tựa như một đóa hoa.”
Khương Hồi khựng lại.
“Muốn trồng hoa tươi, trước tiên phải học cách dọn sạch bùn cát.
Nhìn xem, luôn có người nắm tro bụi trong tay, lại rắc lên ánh bình minh.
Mây sẽ bay lên, mưa sẽ rơi xuống.
Chẳng cần vội vã, người kiên nhẫn mới có thể thấy được cổ tích.”
…
Khương Hồi nghe mà ngẩn ngơ.
Không phải vì bài hát quá hay, hay quá dở.
Điều khiến anh kinh ngạc nhất là – giọng hát này, anh quen thuộc đến không thể quen hơn.
Là Triệu Hi.
—
Tác giả có lời muốn nói: “Hoa trong tháng năm”, bài hát trong chương trình Gala đón xuân 2025, một ca khúc rất dịu dàng. [Mắt lấp lánh]




