Cộng tình
“Bạch Hoa.”
Mao Cửu nói: “Tên thật, không phải biệt danh.”
Tưởng Lương nói: “Cô ấy tên Bạch Hoa.”
Mao Cửu ngẩng đầu: “Các người gọi cô ấy là Tiểu Bạch Hoa không phải là ngoại hiệu?”
Tưởng Lương ra vẻ đương nhiên, nói: “Đúng vậy, gọi biệt danh của người khác nhiều là không lễ phép.”
Mao Cửu: Không ngờ tố chất của các người cao như vậy.
Mao Cửu đặt la bàn lên bàn, không cần nhìn tới nó. Bày biện bùa Chiêu Hồn và bùa Định Hồn ở hai bên, buông bút chu sa. Cậu ngắt ít tàn hương bôi lên bùa chiêu hồn, mười ngón tay linh hoạt gấp nó thành hình tam giác, đặt trong lòng bàn tay. Mười ngón giao nhau tạo thành một tư thế kỳ lạ mà xinh đẹp.
Tưởng Lương ngồi một bên xem mà ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Bắt đầu chiêu hồn à?”
Mao Cửu gật đầu: “Ừ, tôi nhớ cậu có nói gần đây có thể thấy ít quỷ ảnh phải không?”
Tưởng Lương sửng sốt: “Hình như tôi không có nói trước mặt ngài —“
“Tôi nghe thấy lúc cậu nói chuyện với Trần Tuyết. Không cần lo lắng, chỉ là vận may của cậu hơi thấp thôi, qua một thời gian sẽ không sao. Nhưng tôi cần cậu hỗ trợ.”
“Không thành vấn đề. Ngài muốn tôi giúp gì?”
“Tôi cần cậu cộng tình.”
Cộng tình? Tưởng Lương từng đọc được từ này trong sách, là sử dụng ngôn hành cử chỉ của người khác để nhìn trộm tình cảm trong nội tâm của đối phương. Nhưng cái này thì có liên quan gì đến chiêu hồn?
“Không phải cậu muốn biết Bạch Hoa chết như thế nào sao? Cách tốt nhất là để hồn phách của cô ấy nhập vào người cậu cho cậu cộng tình với cô ấy. Thể chất của cậu thiên âm, quỷ hồn dễ dàng nhập vào. Thể chất của tôi là cực dương, dương khí sung túc, quỷ hồn sợ nhất. Bọn họ không dám nhập vào tôi nên không thể cộng tình được.”
Tưởng Lương hỏi: “Có nguy hiểm không?”
Mao Cửu nhíu mày, liếc hắn, bất mãn: “Tôi ở đây thì sao mà nguy hiểm được?”
Tưởng Lương ngậm miệng không hỏi tiếp, cũng tràn ngập hứng thú đối với việc bị quỷ nhập. Nhưng chốc lát sau hắn lại tò mò hỏi: “Không phải chiêu hồn lên rồi hỏi cô ấy một chút là được à? Tại sao phải cộng tình?”
“Người có ba hồn bảy phách, sau khi chết bảy phách tiêu tán trong nhân gian. Chỉ lưu lại ba hồn, gồm Thiên Hồn, Địa Hồn và Mệnh Hồn. Thiên Hồn là bản ngã, tiềm thức, không có thương tổn, không có ý thức tự chủ. Mệnh Hồn là chủ hồn, nó nhớ rõ những chuyện xảy ra khi còn sống, đồng thời cũng nhớ rõ hận thù. Nếu đoán không sai, Quách Hồi hẳn là bị Mệnh Hồn của Bạch Hoa giết chết. Mệnh Hồn của cô ấy đã hóa thành lệ quỷ, quay trở lại lấy mạng những người đã hại mình. Tôi đưa cô ấy tới, không thể hỏi được gì, không chừng còn phải đánh đấm một trận, nên tôi chiêu Thiên Hồn của cô ấy tới để cô ấy cộng tình với cậu. Nhưng …”
Mao Cửu chần chừ nói: “Cậu cộng tình với cô ấy tức là cậu phải thừa nhận tất cả những cảm xúc bị phản bội, bị thương tổn mà cô ấy đã trải qua. Còn nữa … cậu phải trải qua tình cảnh lúc cô ấy bị giết … cậu có thể chịu được không?”
Tưởng Lương ngẩn ra trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hắn nói, hắn muốn biết tại sao Bạch Hoa lại chết, ít nhất vào bây giờ, ngay tại lúc này, trên đời này phải có một người biết và nhớ rõ nguyên do chết của cô ấy.
Xem như là nỗi áy náy của Tưởng Lương vì không kịp thời cứu giúp Bạch Hoa.
“Nhưng mà, người giết Quách Hồi … là Bạch Hoa sao?” Không phải hắn không tin nhưng Bạch Hoa là một người rất đơn thuần, lương thiện, không thể tưởng tượng được bây giờ cô ấy lại trở thành lệ quỷ giết hại mạng người để báo thù.
“Nếu các cậu chơi cái trò gọi quỷ đó mà gọi được thứ gì tới thật, nó đã mang Bạch Hoa đi thì sẽ không tiếp tục ra tay với những người khác. Quỷ giới cũng phải có quy tắc, việc này cũng giống như buôn bán, hai bên đã thoả thuận cả tiền lẫn hàng. Một phần hàng mà lại muốn hai phần tiền thì là người hay thần gì cũng đều phẫn nộ.”
“Vừa rồi ngài không có nói với Trần Tuyết như vậy …”
Mao Cửu vô tội: “Hù dọa cô ta một chút không được sao?”
Mao Cửu bắt đầu chiêu hồn, cậu thầm niệm chú ngữ chiêu hồn của Mao Sơn, niệm hơn mười lần. Đèn trong phòng bắt đầu lập lòe, không khí lúc minh lúc ám, có cảm giác quỷ hồn sắp xuất hiện như trong phim ma luôn.
Bất tri bất giác, một cơn gió lạnh thổi tới. Tưởng Lương sờ cánh tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không biết vì sao mà giờ phút này hắn lại cảm thấy trong lòng hơi khủng hoảng, cảm giác sởn tóc gáy lan tràn khắp cả người.
Trong căn phòng trống rỗng tràn đầy những thứ gì đó không thể nhìn thấy bao vây xung quanh hai người, nhìn chằm chằm bọn họ.
Bỗng nhiên, kim trong la bàn đặt trên bàn điên cuồng chuyển động, tình cảnh này làm Tưởng Lương nghĩ đến trường hợp từ trường mất khống chế. Hắn lại nghĩ tới một vài hội nghiên cứu thần quái từng nói, linh hồn … thật ra một loại từ trường.
Chuyển động mãnh liệt như vậy thì chứng tỏ trong phòng có rất nhiều thứ.
Tưởng Lương nuốt nước miếng tiến sát lại gần Mao Cửu.
Mao Cửu cũng biết trong phòng tập hợp rất nhiều thứ, bùa chiêu hồn của cậu có phải là vẽ chơi đâu, hiệu quả chuẩn cmnr. Tuy chưa chắc nó đúng như cậu mong muốn.
Mao Cửu bỗng mở mắt, lạnh giọng quát lớn: “Bạch Hoa ở trấn X nhanh tới gặp! Người không liên quan mau trở về!”
Vừa dứt lời, một cơn cuồng phong nổi lên trong phòng, ánh đèn chớp tắt, bên tai giống như có tiếng quỷ khóc sói gào, từng đợt gió âm hàn xuyên qua bên người. Một lúc lâu sau trong phòng mới yên tĩnh lại.
Mao Cửu mở bùa Chiêu Hồn, lấy ít tàn hương bên trong bôi lên đỉnh đầu Tưởng Lương, sau đó đưa cho hắn một lá bùa Định Hồn. Bẻ gảy nửa phần đầu đang cháy của nén hương, đặt trên ngón giữa, bàn tay hướng về phía trước, bắn nó về một phía trong phòng.
Ngay lập tức, một cái quỷ ảnh trong suốt xuất hiện, bay tới bay lui.
Tưởng Lương kêu lên một tiếng thất thanh: “Bạch Hoa!”
Mao Cửu đẩy hắn một cái để hắn tiến lên phía trước: “Để cô ấy xuyên qua thân thể của cậu, chờ sau khi cô ấy nhập vào cậu thì tự dán bùa Định Hồn lên trán mình.”
Tưởng Lương tiến lên, chờ hồn phách của Bạch Hoa nhập vào mình rồi vội dán bùa Định Hồn lên người. Vừa dán lên, Tưởng Lương lập tức cảm thấy mình đã bị đưa tới một nơi khác, biến thành Bạch Hoa.
Hắn thấy ‘mình’ hân hoan nhảy nhót chạy về phía Quý Ngôn, rõ ràng cảm nhận được trong lòng ‘mình’ vui vẻ biết bao nhiêu, thích Quý Ngôn biết bao nhiêu. Hắn thấy ‘mình’ vốn ngoan ngoãn lại liên tục nói dối với người nhà vì Quý Ngôn, nửa đêm lén ra ngoài chơi những trò chơi ‘mình’ không thích nhưng Quý Ngôn thích.
Không, không phải ‘mình’. Là Bạch Hoa.
Hắn thấy Bạch Hoa trao thân cho Quý Ngôn, lòng tràn đầy niềm tin và hạnh phúc. Ai ngờ thứ nhận lại là thái độ lạnh nhạt và ánh mắt ghét bỏ. Ấm ức, sợ hãi khiến Bạch Hoa không biết phải làm sao, chỉ đành miễn cưỡng nghe theo*.
*Ép dạ cầu toàn (委曲求全): miễn cưỡng thỏa hiệp.
Quách Hồi đề nghị đi tới mộ viên chơi gọi quỷ, Bạch Hoa rất sợ. Người trong trấn của cô thờ phụng quỷ thần, mùng một và mười lăm mỗi tháng đều phải cúng, càng không cần phải nhắc tới những ngày lễ quỷ thần lớn nhỏ.
Bạch Hoa tin những chuyện đó, cũng rất sợ, ngay cả miếu thờ cũng không dám vào, cô sợ nhìn thấy những tượng thần âm trầm, đáng sợ trong đó. Cô hết lời khuyên can Quý Ngôn nhưng lại bị hắn mất kiên nhẫn mắng cho một trận.
Bạch Hoa cảm thấy ấm ức, sau đó lại thấy ánh mắt của Quách Hồi khi nhìn mình, lạnh băng, không hề có ý tốt. Cô biết Quách Hồi không thích mình, Quý Ngôn nói là bởi vì Quách Hồi thích hắn, hắn lại từ chối cô ta nên Quách Hồi mới thầm ghi hận cô.
Bọn họ đến mộ viên chơi, mấy vòng trước còn đỡ, Bạch Hoa đi theo Quý Ngôn. Sau đó Quý Ngôn làm quỷ, cô đành đi cùng với Tô Tĩnh. Tô Tĩnh dẫn cô đến một chỗ gặp Quách Hồi và Tôn Toàn.
Cô thấy ánh mắt tràn ngập ác ý của mấy người họ thì sợ hãi xoay người muốn chạy trốn nhưng bị cản lại. Cô sợ hãi nhìn Tôn Toàn cười đáng khinh nhào tới …
Mao Cửu nhíu mày nhìn sắc mặt trắng bệch của Tưởng Lương, cả người hắn run rẩy, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, cậu biết đã đến đoạn trải nghiệm vô cùng đau đớn của Bạch Hoa. Nếu còn tiếp tục cộng tình chỉ e không ổn, cậu xoay người cầm bút chu sa, cách không vẽ bùa lên mặt Tưởng Lương, sau đó xé bùa Định Hồn xuống.
Sau khi hồn phách Bạch Hoa chạy ra thì nhanh chóng chấm một vệt chu sa lên trán Tưởng Lương để tránh hồn phách của Bạch Hoa mang hồn phách Tưởng Lương cùng ra theo. Mao Cửu chạm lên người hắn thì phát hiện cả người Tưởng Lương như vừa rớt vào hầm băng rét lạnh.
Cậu vội vàng lấy mấy cái chăn bông trong tủ quần áo ra đắp lên người Tưởng Lương rồi mở cửa sổ thông gió. Cậu cắn rách ngón trỏ, chấm một giọt máu của mình lên trán Tưởng Lương, cảm giác lạnh băng thoáng chốc rút đi.
Tưởng Lương mở mắt, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Mao Cửu đưa cho hắn một ly nước ấm, “Cậu ổn không?”
Tưởng Lương nhận cái ly, uống một hơi cạn sạch, nói: “Để tôi bình tĩnh chút.”
Mao Cửu gật đầu, thu Thiên Hồn của Bạch Hoa vào trong một mảnh vải vàng, gói lại rồi dán bùa lên.
Tưởng Lương nhìn cậu làm, trong lòng hơi không nỡ, hỏi: “Có hại gì tới cô ấy không?”
Mao Cửu thả lỏng, nói: “Yên tâm đi. Làm như vậy là để bảo vệ Thiên Hồn của cô ấy, phụng dưỡng một thời gian thì có thể đầu thai. Nhưng có lẽ kiếp sau sẽ bệnh tật ốm yếu. Mệnh Hồn của cô ấy phạm vào sát nghiệt, sợ là không thể cùng đi đầu thai được.”
“Tôi … Tôi thấy nguyên nhân chết của Bạch Hoa.” Tưởng Lương nghĩ đến những gì Bạch Hoa đã gặp phải, nỗi sợ hãi thổi quét trong lòng hắn.
Vì cộng tình nên Tưởng Lương hoàn toàn trải qua những gì Bạch Hoa đã trải qua giống như bản thân mình cũng bị, cảm nhận tất cả sợ hãi và tổn thương trong đó.
“Bạch Hoa bị quỷ mang đi nhưng lại bị Quách Hồi, Tô Tĩnh và Tôn Toàn hại chết.”
Quách Hồi đề nghị trò chơi này vì muốn Bạch Hoa phải chết, cô ta bắt tay vào chuẩn bị từ sớm. Đầu tiên là hợp tác với Tô Tĩnh, Tôn Toàn, để Tô Tĩnh lừa cô ấy tới, sau đó để Tôn Toàn làm nhục Bạch Hoa. Cô ta và Tô Tĩnh đứng một bên quay lại quá trình, kiêu ngạo, đắc ý cười nói.
Bạch Hoa rất tuyệt vọng, nhưng đó còn chưa phải địa ngục.
Quách Hồi làm xong những chuyện đó rồi cột Bạch Hoa vào cạnh một ngôi mộ lộn xộn, còn nói: “Theo như tôi tìm hiểu, những ngôi mộ lâu ngày không được quét dọn này dễ sinh ra ác linh nhất. Chúng ta chơi trò chơi này rất dễ thu hút ác linh đó nha. Cô ở lại đây chơi với nó đi.”
Quách Hồi tính toán rất kỹ, đầu tiên là hủy hoại Bạch Hoa. Dù cho không có ác linh thì Bạch Hoa cũng sẽ không tiếp tục ở bên cạnh Quý Ngôn, mà cô ta cũng đã hả được cơn tức giận trong lòng. Đương nhiên nếu Bạch Hoa bị ác linh mang đi thì càng tốt.
Tưởng Lương nhắm mắt lại, vừa đau đớn vừa chất chứa thù hận: “Con mèo mà Quách Hồi mang theo không phải thuần màu đen mà là một con mèo bị nhiễm màu trắng!”
Lúc ấy bọn họ đi qua đi lại tìm mấy lần nhưng bởi vì không phải mèo đen nên Bạch Hoa sống sờ sờ lại bị ác linh tra tấn đến chết ở ngay trước mặt bọn họ.
********
Ngao, tui thuộc đảng mèo nên muốn giải thích thêm tý về mèo đen và linh miêu: Trong truyền thuyết Việt Nam, mèo có màu đen tuyền được gọi là linh miêu. Người chết chưa khâm liệm nếu không canh kỹ, để linh miêu nhảy qua thì xác chết sẽ bật dậy (hồi nhỏ tui hay bị dọa như này). Mèo ma nhất là loại sinh vào giờ Mão (5 – 7 giờ sáng), tháng Mão, năm Mão, bị nghi ngờ có liên hệ với cõi âm nhiều nhất. Người ta cho rằng, mèo gào vào nửa đêm là điềm báo sẽ có tai ương, kêu 7 tiếng thì sẽ có người phải lìa đời, còn kêu 9 tiếng thì oan hồn người chết về nhập vào con mèo như muốn đi đòi mạng người còn sống. Những con mèo hay gào vào đêm người ta cho rằng chúng là quỷ dữ, chuyên báo hiệu cái chết.
Nói chung mèo đen muốn thông linh thì phải thuần một màu đen, hoặc có thể nhiễm một chút màu vàng đậm ở giữa trán như linh miêu (gọi là con mắt thứ ba) mới có thể nhìn thấy ma quỷ. Con mèo mà mấy người kia dùng trong truyện có một chỗ màu trắng, gọi là huyết thống không thuần khiết, nên mất khả năng thông linh.
Thật ra chỉ là di truyền sắc tố về màu lông qua các đời như da người thôi nhaaaaa. Đừng mê tín hỡi các thanh niên trẻ thế hệ mới!!!!!!!




