Chương 2
Editor: Cô Rùa
..o0o..
Tiếp đó mấy ngày, Trình Bạch quả nhiên biểu hiện so với trước kia không có gì khác biệt, suy đoán về bạn gái bí ẩn kia của bọn Trương Cường cũng dần chấm dứt —— dù sao nhịp điệu sinh hoạt của Trình Bạch cũng không phải mập mờ không rõ ràng, sáng lên lớp, tối làm bài, hoàn toàn tìm không ra dấu vết yêu đương gì cả.
Thẩm Niệm lại có chút buồn bực, sau khi đàn anh tìm cậu tố khổ, lại bắt đầu tường tận kể về kế hoạch theo đuổi người kia với cậu.
Cậu cụt hứng mà ném điện thoại vào trong ngăn kéo, Trương Cường và Lý Tuấn Hào buổi chiều đều có môn tự chọn nên đã rời phòng, trong phòng ngủ chỉ còn lại cậu và Trình Bạch.
Cậu nhắm mắt lại chỉ cảm thấy uể oải, khi nãy đàn anh nói quả thật đã kích động tới cậu, người mà hắn thích đã đồng ý ra ngoài đi xem phim với hắn.
Còn tìm Thẩm Niệm hỏi nên coi phim nào.
Thẩm Niệm muốn mắng người, mà lại không biết nên mắng ai.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Trình Bạch đứng dậy rót nước. Trời nóng nực, bọn họ ở phòng ngủ cũng chỉ mặc một cái áo mỏng, từ góc độ mà cậu nhìn sang, cơ nhục phía sau lưng Trình Bạch, còn thêm cái vóc người chuẩn tam giác hết sức rõ ràng.
Trước đây Trương Cường bọn họ thảo luận bạn gái bí ẩn của Trình Bạch cũng có nói: “Bạch Thần tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng lại rất đẹp trai, thành tích cũng tốt, rất hấp dẫn nữ giới.”
Thẩm Niệm duỗi thẳng chân chặn đường không cho người ta trở về học, nói: “Trình Bạch, chúng ta làm tình đi.”
Cậu không biết tại sao vừa mới mở miệng ra lại nói cái này, mà khi nó ra khỏi miệng rồi cậu cũng chẳng cảm thấy hối hận.
Có thể do tâm tình hiện tại quá mức phiền muộn chăng.
Trình Bạch đứng ở bên giường cậu, ở trên cao nhìn xuống cậu, “Thất tình à?”
Thẩm Niệm trở mình, chôn mặt ở trong gối, “Coi là vậy đi, tuy rằng tôi và anh ấy căn bản cũng chưa có cái gì gọi là bắt đầu.”
“Ở đây luôn sao?”
“Hả?” Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới Trình Bạch sẽ thật sự đồng ý, cậu gãi gãi đầu, “À thì, hai người kia học tới năm giờ lận.”
Trình Bạch đi cất ly nước lên bàn, sau đó cởi áo, nói: “Vậy bắt đầu đi.”
Trong phòng ngủ không có dầu bôi trơn, Trình Bạch dùng tinh dịch của Thẩm Niệm để thay thế.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Niệm ở trong trạng thái tỉnh táo làm loại chuyện này, có chút không được tự nhiên, còn có chút xấu hổ.
Cậu cảm giác mình nằm trên giường tựa như con cá chết, không nhúc nhích.
May là Trình Bạch đại khái cũng không cần cậu hỗ động cái gì, Thẩm Niệm cũng chỉ phụ trách nghe hiệu lệnh từ y, bảo vươn mình thì vươn mình, bảo nhấc chân liền nhấc chân.
Trình Bạch biết tâm tình hiện tại của cậu không tốt chỉ muốn phát tiết, cho nên ngoại trừ làm dạo đầu, lúc đâm vào một chút cũng không dịu dàng, mỗi lần đi vào đều dùng lực đi vào thật sâu.
Thẩm Niệm vốn không hề kiềm chế giọng của mình lại, dù sao cậu ở trước mặt Trình Bạch cũng không phải là lần đầu tiên mất mặt, Trình Bạch vươn tay che cái miệng cậu lại còn bị cậu cắn một cái.
Trình Bạch không cho cậu phát ra tiếng, chờ Thẩm Niệm rốt cuộc cũng buông lỏng miệng ra để lại một dấu răng mới nhắc nhở cậu: “Đây là phòng ngủ.”
Đây là phòng ngủ, là nơi không có cách âm.
Thẩm Niệm nhắm mắt lại, bản thân cậu tại sao lại cùng Trình Bạch ở trong phòng ngủ làm loại chuyện này.
Mà ý nghĩ của cậu cũng chẳng kéo dài được bao lâu, Trình Bạch đã đâm cậu tới thần hồn đều phân làm ba ra bảy, chẳng còn tinh lực để suy nghĩ ba cái khác.
Thẩm Niệm ôm vai Trình Bạch, tại thời điểm hắn đưa cậu đến cao trào thì gọi một tiếng ‘đàn anh’, kết quả bị Trình Bạch tàn nhẫn tét một cái vào mông, hắn tàn bạo mà cắn lỗ tai của Thẩm Niệm nói: “Lần sau còn ở thời điểm này gọi người khác, tôi đánh chết cậu.”
Thẩm Niệm nhắm mắt lại cười nói: “Cậu phải nói là làm chết tôi thì mới đúng chứ?”
Trình Bạch hơi nheo mắt, một lát sau mới nói: “Cũng không phải là không thể.” Sau đó tách đùi Thẩm Niệm ra, tăng nhanh tốc độ quất vào.
Sau khi làm xong Trình Bạch nằm úp sấp trên người cậu nghỉ ngơi một chốc, rút dương vật của mình ra cứ vậy đi vào phòng tắm.
Không nói một câu nào, mà Thẩm Niệm còn muốn cảm ơn hắn vì đã im lặng như vậy.
Không nói thì không xấu hổ, cậu hiện tại nằm ở trên giường, trong đầu chỉ còn lại dư âm từ cơn khoái cảm, cũng không còn nhớ tới bài vở gì ở lớp.
Trình Bạch tắm rửa xong thì thả rong chim đi ra, từ tủ quần áo tìm ra một bộ mặc lên. Thẩm Niệm nằm ở trên giường thưởng thức vóc người của hắn. Trình Bạch ném quần áo trên sàn vào máy giặt, trở về nói với Thẩm Niệm: “Đi tắm đi, bọn họ cũng sắp trở về rồi.”
Thẩm Niệm gật gật đầu, từ đầu giường lấy một cái áo thun tròng lên, tuy rằng từ chỗ cậu đến buồng tắm chỉ mất vài bước, nhưng cậu và Trình Bạch không giống nhau.
Vừa mới đứng lên, thứ gì đó đã từ bên trong mông cậu thuận theo bắp đùi chảy xuống, Thẩm Niệm chậc một tiếng, nói: “Cậu lần sau đừng bắn ở bên trong nữa đấy.”
Trình Bạch đáp một tiếng, đeo tai nghe tiếp tục làm bài.
Thẩm Niệm từ buồng tắm đi ra, bọn Trương Cường cũng đúng lúc trở về, kinh ngạc nói: “Tiểu Niệm, cậu tắm sớm vậy?”
Cậu đáp một tiếng: “Ừm, trời nóng quá.” Đột nhiên nhớ tới bãi chiến trường ở trên giường, cậu giương mắt nhìn lại, Trình Bạch đã giúp cậu dọn dẹp. Người kia vẫn ngồi ở đó làm bài, nhìn không giống vừa mới làm chuyện đó xong tí nào.
Thẩm Niệm cười nhẹ một tiếng, người này thú vị thật đấy.
Kể từ hôm ấy, Thẩm Niệm cảm thấy cậu và Trình Bạch đã gần gũi hơn được một chút.
Mà học bá[1] này lại hoàn toàn không cho cậu cơ hội, mỗi ngày ngoại trừ ở trong phòng làm bài thì chính là ở thư viện, sáng sớm cuối tuần lại không biết chạy đi đâu.
[1] ám chỉ ng học rất giỏi, học tra là ngược lại.
Thẩm Niệm buồn bực mà kéo tai nghe xuống, hỏi Trương Cường bọn họ: “Các cậu có biết Bạch Thần đi đâu rồi không?”
Lý Tuấn Hào nằm ở trên giường, không biết đang nhắn tin qua lại với nữ sinh nào, nói: “Không phải Bạch Thần cứ đến cuối tuần là đi làm thêm ở sở giáo dục sao.”
Bọn họ mới học năm hai, tuy rằng Trình Bạch thành tích tốt, mà đi làm ở sở giáo dục cũng giống như đi chạy việc vặt cho người khác vậy.
Thẩm Niệm theo bản năng cảm thấy chỉ có sinh viên thiếu tiền mới đi làm cái này.
Trình Bạch thiếu tiền sao, cậu không biết, từ trước đến giờ cậu có rất nhiều thứ không biết về Trình Bạch.
Hiện tại cậu đối với Trình Bạch, cũng không phải là muốn tìm hiểu hay gì cả, chỉ có thể nói, hiếu kì và nhu cầu thôi.




