Chương 2: Là em à.
Edit: Charon_1332
______
Bởi vì đến muộn nên em mới tắm được một nửa nước đã lạnh ngắt, bây giờ không nóng như mùa hè, ngay cả mấy chàng thanh niên sức dài vai rộng cũng chẳng chịu nổi cái gắt của nắng cuối thu. Nguyễn Tụng vội vội vàng vàng dội sạch bọt rồi quấn khăn tắm vào, xách giỏ đồ cúi đầu đi ra ngoài.
Đi đến chỗ gửi đồ, em trông thấy Ôn Tư Khanh ngồi trên ghế, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót đen, đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nguyễn Tụng quay ngoắt đầu đi theo bản năng, sàn gạch ẩm ướt khiến em bị trượt chân, Nguyễn Tụng loạng choạng té cái uỵch, khăn tắm đang quấn trên người cùng tuột ra.
Ôn Tư Khanh nghe thấy động tĩnh vội đứng dậy đỡ Nguyễn Tụng lên, anh nắm lấy cánh tay nhỏ gầy của Nguyễn Tụng rồi kéo em lên.
Gần quá, Nguyễn Tụng cảm tưởng như chóp mũi của mình sắp đụng phải cơ ngực săn chắc của Ôn Tư Khanh luôn rồi.
Nguyễn Tụng túm khăn tắm bọc mình lại kín mít, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
“Không sao, sàn trơn lắm, cậu đi cẩn thận.” Ôn Tư Khanh dặn cậu xong lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Alo dì cả ạ, ban nãy con có chút việc.”
Ngăn đựng đồ của Nguyễn Tụng ở tận trong cùng, em lề mề lôi quần áo ra, quay lưng về phía Ôn Tư Khanh bắt đầu thay. Tai em vẫn vểnh lên nghe chuyện, em nghe thấy Ôn Tư Khanh vẫn luôn a dua theo người ở đầu dây bên kia, có đôi khi thì đạp lại mấy câu.
“Dì cả à, dì yên tâm đi con không có chuyện gì hết, con hứa cuối năm sẽ mang người yêu về ra mắt mà.”
“Ui chao, năm ngoái mi cũng nói y chang! Con xem con cũng 25 tuổi đầu rồi mà chẳng có lấy mảnh một tình vắt vai. Mẹ con trông thì bình tĩnh thế thôi chứ nó lại chả sốt hết cả ruột rồi kia kìa.”
Ôn Tư Khanh nhỏ giọng đáp: “24 thôi, đã qua sinh nhật đâu.”
Dì cả không nghe thấy, nói tiếp: “Để dì giới thiệu cho con con bé này, được lắm, con đi gặp thử xem sao.”
Ôn Tư Khanh đưa mắt nhìn Nguyễn Tụng đang quay lưng về phía mình, thầm nghĩ xu hướng tính dục của mình cũng không phải bí mật chẳng thể cho ai biết thế là tự nhiên dứt khoát nói: “Dì à, con thích con trai.”
Dì cả nghẹn họng chỉ biết “À” một tiếng, tuy rằng bây giờ đã có thể kết hôn đồng giới nhưng nó vẫn rất khó để chấp nhận.
“Thế, thế Tiểu Khanh à, con bảo dì cứ từ từ mà, mấy bữa nữa dì gọi lại cho con nhé.” Dì cả cúp máy cái rụp, Ôn Tư Khanh thở phào một hơi.
Nguyễn Tụng đang cài cúc nhưng tay em run quá không cài được, những lời mà Ôn Tư Khanh vừa nói em đều nghe được hết.
Hóa ra anh thích con trai ư?
Nguyễn Tụng không khỏi mừng thầm trong lòng, em mải nghĩ về tâm sự mà mình mà không để ý Ôn Tư Khanh đã đi tới sau lưng em.
“Nguyễn Tụng?”
Nguyễn Tụng bị dọa cho sợ run người, em run rẩy quay người lại, trông thấy Ôn Tư Khanh đã mặc xong quần áo từ bao giờ, đang đứng ngay cạnh em.
“Cậu muốn về chung không?” Ôn Tư Khanh hỏi.
Cầu mà không được ấy chứ, Nguyễn Tụng gật đầu như giã tỏi, xách giỏ đi theo Ôn Tư Khanh.
Gió thu xào xạc chỉ thổi trong chốc lát đã khiến tai Nguyễn Tụng đỏ bừng, nhưng em lại không muốn đội mũ lên, vì mũ áo hôm nay xấu lắm.
“Trước kia chúng ta từng quen nhau hả?” Ôn Tư Khanh nói ra nỗi nghi vấn trong lòi, sau đó nói tiếp: “Trí nhớ tôi không tốt lắm, không nhớ mình gặp cậu lúc nào.”
Nguyễn Tụng cuộn ngón tay, khẽ nói: “Hai, hai năm trước ở, ở trường trung, trung học liên, liên kết Đại học, học Sư Phạm*, anh đã, đã giúp em.”
* 附中, có nghĩa là các trường học trung học liên kết, phụ thuộc ( nhà máy hoặc trường học phụ thuộc vào một cơ cấu nào đó.) Học trường này thì vẫn phải thi đại học bình thường chứ không tuyển thẳng ngoại trừ các trường đại học nghệ thuật và thể thao thì có quy định riêng. Mình không biết bên VN mình có kiểu trường như z khum nữa.
Ôn Tư Khanh thấp giọng nhẩm lại cái tên “Trường trung học liên kết Đại học Sư Phạm” lập tức nhớ ra. Lúc đó anh vừa đón con cho chị thì thấy một đám côn đồ đang bắt nạt một cậu học sinh mặc đồng phục thế là bèn đuổi đám đó đi, hình như còn cho cậu học sinh ấy số điện thoại của mình nữa.
“Là em à! Anh nhớ ra rồi.” Ôn Tư Khanh hơi bất ngờ, anh vươn tay đo chừng đầu Nguyễn Tụng mấy lần: “Anh nhớ hình như hồi em mới cao đến vai anh thôi, mà giờ đã cao như này rồi.”
Kỳ thực thì bây giờ cũng không cao lên là mấy.
Nguyễn Tụng không dám cười quá lớn, sợ xấu mắt, vì vậy chỉ mím môi cười.
“Về sau cái đám kia có còn làm phiền em nữa không?” Ôn Tư Khanh hỏi.
“không, không ạ.” Nguyễn Tụng trả lời.
Ôn Tư Khanh gật đầu. “Thế là tốt rồi.”
Khu kí túc của nghiên cứu sinh và sinh viên không ở chung khu thế nên hai người chào tạm biệt nhau nơi ngã ba.
Nguyễn Tụng không muốn nói lời tạm biệt nhưng cũng không thể bắt Ôn Tư Khanh đừng đi được, em cứ đứng ở giao lộ nhìn bóng Ôn Tư Khanh dần xa.
Em bỗng muốn hét to một tiếng nhưng da mặt em mỏng, dễ ngại, vì thế chỉ đành nhảy tưng tưng tại chỗ, hạnh phúc như muốn vỡ òa. Em che mặt, sợ chút hạnh phúc này sẽ biến mất nếu bị người khác trông thấy.
“Bé nói lắp!”
Nguyễn Tụng vừa quay người liền trông thấy một quả bóng rổ đang bay thẳng đến chỗ em khiến em sợ hãi nhắm chặt mắt, bóng không đập vào mặt em mà chỉ có một cơn gió nhẹ thổi tới, em ngước mắt thì bắt gặp đôi mắt mang đầy ý cười của hắn.
Trời se se lạnh mà Lương Kha Dụ chỉ mặc một cái áo ngắn tay, quanh người tỏa ra khí nóng như cái bếp lò.
“Cậu đứng đây làm gì thế?” Lương Kha Dụ hỏi.
“Không làm, làm gì cả.” Nguyễn Tụng quay người đi về phía ký túc xá, bỗng một quả bóng bay vào tay em.
Lương Kha Dụ bảo: “Cầm về phòng giúp tôi với.”
Nguyễn Tụng ném bóng xuống đất, bóng nảy lên mấy lần rồi lăn xuống xen đường, em nghiêm túc nói: “Đồ của, của mình thì, thì tự cầm, cầm về đi. Đừng có, có sai tôi, tôi hoài.”
Ôn Tư Khanh đã từng nói với em, không được ngậm bồ hòn làm ngọt mãi mà phải học được cách phản kháng.
Lương Kha Dụ liếc nhìn bóng rổ đang lăn lông lốc trên đất rồi lại nhìn Nguyễn Tụng, hắn tiến lên phía trước một bước khiến Nguyễn Tụng thấp thỏm lùi về sau.
Hắn không những không giận mà còn cười toe toét: “Được rồi, bé nói lắp cũng cứng ghê ta.”
“Không, không được gọi, gọi tôi là bé, bé nói lắp.”
“Cứ gọi cứ gọi đấy.” Lương Kha Dụ cong người nhìn thẳng vào Nguyễn Tụng, nhếch môi nói: “Bé nói lắp ~~”
Lúc giận Nguyễn Tụng sẽ không biết nói gì, em phải nghĩ thật lâu mới nghĩ ra một câu để đốp lại nên lần nào em cũng cãi thua hết, rất thiệt luôn.
“Ê Dụ, mày đang làm gì đấy, đã bảo nay thâu đêm cơ mà?”
Một đám trai gái ăn mặc diêm dúa đi đến, vừa gọi Lương Kha Dụ vừa chạy qua chỗ hai người.
Lương Kha Dụ là con nhà trâm anh thế phiệt có tiếng, lại còn đẹp trai nên rất nổi ở trong trường. Nhờ có cái mã đẹp nên thường được đám ong bướm bạn xấu bu quanh.
“Qua liền đây.” Lương Kha Dụ đáp rồi lại cúi đầu nhìn Nguyễn Tụng đang trừng mắt nhìn hắn, khẽ cười: “Bai bai, bé nói lắp.”
“Không, không được gọi, gọi tôi là bé, bé nói lắp!” Nguyễn Tụng siết chặt tay quát.
Đám trai gái kia nghe xong thì cười ầm lên, có người còn nhại giọng Nguyễn Tụng.
Nguyễn Tụng khụt khịt mũi rồi xoay người chạy biến, vừa chạy vừa an ủi bản thân không cần bực mình với người mình ghét, làm hỏng tâm trạng.
Phòng ký túc là phòng bốn người, Lương Kha Dụ thì không hay ở đây lắm, hai người bạn cùng phòng cũng có người yêu hết nên thi thoảng cũng không về phòng. Mà nay khi Nguyễn Tụng về phòng thì phòng vắng tanh, đoán chừng nay em lại ở một mình rồi.
Em leo lên giường rồi kéo rèm giường lại, phấn kích lăn lộn trong cái ổ nhỏ của mình.
Những lời nói với Ôn Tư Khanh hôm nay nhiều không đếm xuể, chỉ vậy thôi cũng đủ để em vui cả tuần rồi.
Đợi đếm khi em lăn mệt nằm thở hổn hển giữa giường, em lại nhớ đến từng chi tiết khi mình ở chung với Ôn Tư Khanh. Trước mắt bỗng hiện lên cảnh Ôn Tư Khanh khoả thân cùng cái thứ bự bự mềm xèo giữa hai chân anh. Nguyễn Tụng xấu hổ nhắm mắt lại, nhưng khi nhắm mắt thì hồi ức lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Quần ngủ đùn lên thành một túp lều nhỏ, Nguyễn Tụng thầm mắng mình biến thái nhưng cơn nứng chẳng thể nguôi trong một khắc, quần lót mới thay cũng ướt chèm nhẹp, dính nhớp.
Em tụt quần xuống, lần mò tìm tới khe thịt giữa hai chân rồi khẽ đâm hai ngón tay vào.
Nghĩ đến cơ thể lõa lổ của Ôn Tư Khanh, em vừa nứng vừa ngại, “anh” bạn nhỏ chưa trải sự đời lập tức bắn tùm lum.
Nguyễn Tụng không dám nghỉ ngơi mà rón rén ôm quần áo bẩn vào phòng chứa nước giặt.
Đợi đến khi dọn dẹp sạch sẽ em lại leo lên giường, thần kinh đang căng chặt của Nguyễn Tụng bấy giờ mới dần thả lỏng. Em cầm điện thoại lướt wall Ôn Tư Khanh như bình thường, nhìn status anh vừa đăng, đó là ảnh chụp một buổi diễn tập kịch, nhìn thì chắc là ở hội trường trường.
Nguyễn Tụng like tus sau đó vùi mặt vào chăn cười khúc khích, đôi mắt nai cong thành hình trăng non, trước kia em còn không dám thả react, hôm nay coi như là có tiến bộ lớn rồi.




