[Trùng sinh] Sự tái sinh
Editor: Trầm Lăng
Beta ngày: 04/07/2025
Chương 3
Tại trường THPT số 1 – một ngôi trường có thành tích tổng thể không mấy nổi bật này, lực học của học sinh lớp V – vốn là lớp kém – tệ như thế nào không cần nói cũng biết.
Năm 1990 ở thành phố Lệ Vân, nền kinh tế vừa mới phục hồi, nền tảng văn hóa của người dân còn yếu kém, năng lực quản lý hành chính vẫn còn hạn chế, nên rất dễ sản sinh ra những “người thuộc thế giới thứ hai” giấu mình trong góc tối của xã hội. Chỉ cần nhìn vào việc người nhà họ Giang lúc trước dám ngang nhiên chuyển nhượng di sản đã được công chứng của ông ngoại nhà họ Giang cũng đủ thấy tình hình an ninh trật tự của thành phố Lệ Vân lúc ấy đáng lo đến mức nào.
Này những “anh đại chị đại” ngày nào cũng lên phố ăn chơi trác táng tiệc tùng rượu chè tiền hô hậu ủng, họ sống một cách buông tuồng trong bầu không khí kỷ cương gần như vô hình. Lâm Kinh Trập từng hứng kiến cảnh “đế chế” ấy sụp đổ, khói bụi mịt mù, xác người la liệt, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng khi nó còn rực rỡ huy hoàng, nó từng khiến người ta phải nghiêng mình say mê.
Đám học sinh lớp V hầu hết đều đã từ bỏ hy vọng thi đại học. Khi các lớp khác đã yên lặng vào học, thì tại nơi cuối hành lang – chỗ gần nhà vệ sinh nhất – học sinh lớp V gần như dã tụ tập ở góc hành lang xem náo nhiệt. Lâm Kinh Trập vừa xuất hiện đằng sau Cao Thắng và Hồ Ngọc lập tức nhận được sự chào đón như một anh hùng chiến thằng trở về vậy ——
Đám thanh niên nổi loạn này đã thân thiết tranh nhau ùa lên vỗ vai đập lưng anh, nhao nhao khích lệ ——
“Anh em, mày ngầu vãi lò!”
“Má nó, tao đã muốn chửi mụ Lý Ngọc Dung giả tạo đó từ tám trăm năm trước rồi!”
“Đúng thế, dạy cái gì mà tiếng Anh JB [1], đánh trọng âm từ đơn còn chẳng khớp còn dám khoác lác mình chuẩn giọng London…”
Học sinh lớp I luôn thấy mình hơn người, xưa nay chẳng mấy khi chơi với học sinh lớp khác. Hồ Ngọc sợ Lâm Kinh Trập thấy hụt hẫng vì bị chuyển từ lớp I giỏi toàn diện xuống lớp V chẳng bao giờ chịu học bài này, vội vàng đuổi chúng vào lớp. Nào ngờ, Lâm Kinh Trập không những không bài xích hay khó chịu những bạn học kém ấy, mà còn bình thản đối mặt với những lời trêu chọc của chúng, thậm chí còn nhếch miệng ra vẻ khinh thường, vung tay nện một cú thật “ngầu” vào vai thằng bạn đứng đầu nhóm.
“Sắp tốt nghiệp đến đít rồi, tao sợ đéo gì bả.”
Cậu bạn đó sững người mất hai giây rồi nở nụ cười chân thành hơn hẳn. Cậu ta vung tay đẩy mấy đứa đàn em ban nãy cố tình chắn đường ra, tiện thể khoát tay lên trên bả vai Lâm Kinh Trập, lần này giọng điệu đã thân mật hơn: “Bro à, Lâm Kinh Trập đúng không, tao tên Đặng Mạch, sau này bọn mình là anh em tốt nhé.”
Cậu ta cao ráo, da ngăm đen, nhưng nhờ đường nét gương mặt sắc sảo nên lại toát ra một vẻ đẹp trai rất riêng. Lâm Kinh Trập sao lại không nhận ra cậu ta được? Đặng Mạch sau này chính là người sống hạnh phúc nhất trong đám học sinh lớp V. Từ thời còn đi học, cậu ta đã biết cư xử khéo léo. Sau này không tiếp tục học lên nữa bèn ra ngoài “lăn lộn” như đám Cao Thắng. Chỉ là cậu ta không tìm “đại ca” mà tự mình mở quán bar, làm ăn phát đạt đến nỗi gần như tất cả các quán bar ở thành phố Lệ Vân và các thành phố lân cận đều mang tên cậu ta. Lâm Kinh Trập có ấn tượng khá tốt về người này, vì Đặng Mạch là người trọng tình nghĩa, sau này còn thường xuyên đến viếng Hồ Ngọc. Thời điểm Cao Thắng bị tuyên án, Lâm Kinh Trập chạy về tiễn đưa, Đặng Mạch đã đến trước anh một bước, cậu ta cũng giống anh giấu chuyện Hồ Ngọc đã qua đời để Cao Thắng không phải ra đi trong đau khổ tột cùng.
Chỉ bằng việc này thôi, Lâm Kinh Trập đã biết ơn vô cùng.
Thỉnh thoảng nhớ lại bản thân kiếp trước đã vô tâm vô phế như thế nào, anh lại thấy hối hận từ tận đáy lòng. Khi đó anh không thể chấp nhận việc mình bị chuyển xuống lớp V, luôn tỏ thái độ bài xích với mọi thứ xung quanh, anh từ chối chơi với đám bạn học mà trong ấn tượng của anh đều là những kẻ “không đàng hoàng” này, cũng chưa từng nghĩ đến việc Hồ Ngọc sẽ buồn thế nào vì chuyện đó. Con người ta chỉ đến khi đánh mất rồi mới nhận ra những gì mình bỏ lỡ lại quý giá biết nhường nào.
******
Đến những tháng cuối năm lớp 12, chương trình học gần như chỉ gói gọn trong việc ôn tập các kiến thức đã học. Lâm Kinh Trập ngồi dưới ánh đèn bàn, lật đọc từ đầu đến cuối một quyển sách toán học nâng cao, tốc độ lật sách nhanh chóng mặt.
Bên cạnh anh là một chồng sách dày cộm đã được xếp gọn, không thiếu một môn học nào cả.
Đề thi đại học năm nay gồm những câu gì, sau hơn hai mươi năm, anh thật sự không còn nhớ rõ. Anh chỉ có chút ấn tượng mơ hồ về phạm vi ra đề, nói chung đối với một học sinh THPT số 1 bình thường, nó là một đề thi khó, rất rất rất là khó.
Học cả một ngày, Lâm Kinh Trập vẫn không thấy mình ôn trúng được phần trọng điểm nào trong phạm vi “mơ hồ” kia, chắc chẳng thể đặt hi vọng vào tài liệu ôn tập của các thầy cô rồi, anh quyết định tự lực cánh sinh.
Sau khi về nhà thắp hương cho linh cữu của ông ngoại, anh bèn đi thẳng đến nhà sách Tân Hoa, chọn lựa mấy cuốn đề thi thử từng môn, mua lại tất cả những quyển mà anh tự đánh giá là có nội dung khó nhất về.
Vừa bước chân vào nhà Cao Thắng, anh đã bắt đầu học hành miệt mài.
Bất cứ ai bắt đầu học tập lại sau mười mấy năm bỏ bê sách vở đều phát hiện ra rằng tất cả kiến thức từng khắc ghi năm xưa giờ đã chữ thầy trả thầy hết rồi. Ngoại trừ tiếng Anh – môn mà anh vẫn sử dụng thường xuyên nên còn giữ được trình độ – thì các môn khác, Lâm Kinh Trập phải bỏ rất nhiều công sức mới có thể dần lấp đầy những lỗ hổng kiến thức của mình.
Cao Thắng bất lực trước đống bài tập này, ngồi co rúm một bên run lẩy bẩy: “Cho tao nghỉ một lát đi mà? Gọi mày đến nhà tao là để mày ăn cơm cơ mà!”
Lâm Kinh Trập dừng bút lại, cau mày liếc nhìn cậu, rồi dùng nắp bút gõ bàn một cái, trầm giọng nói: “Mày lại đây, để tao giảng cho mày đề này.”
Cao Thắng nhìn chằm chằm vào quyển sách đang bị đè dưới tay anh, hoàn toàn không có công thức nào mình từng được học, cậu vừa sợ vừa hãi, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể dấy lên chút dũng khí nào để từ chối, cậu đành thận theo bản năng bước tới.
“Mày nhìn vào hình chóp tam giác này, DE vuông góc tại trung điểm của SC…”
Lâm Kinh Trập giảng bài rất chậm, vừa giảng cho bạn vừa ôn tập lại cho bản thân, qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của anh trở nên trong và rõ hơn trước kia nhiều, lúc này lại đè âm nhỏ giọng khiến Hồ Ngọc vừa vào cửa cũng phải ngẩn người.
Cao Thắng chỉ hiểu được lơ mơ đề bài toán này, lại phân một nửa sự chú ý lên mặt của Lâm Kinh Trập. Dưới ánh đèn gương mặt nghiêng của cậu thiếu niên hiện lên gầy gò mà sắc sảo phối với hàng mi dày và dài, anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt nhưng cũng thật thu hút.
Cao Thắng có hơi hoang mang, trên người Lâm Kinh Trập tản ra một loại khí chất khiến cậu cảm thấy thật xa lạ.
Đó là một khí chất không thuộc về thành phố Lệ Vân, từ sáng sớm khi đi đón anh, Cao Thắng đã cảm nhận được điều đó, suốt cả ngày hôm nay ngoại trừ cậu và mẹ cậu thì Lâm Kinh Trập đều tỏ ra xa cách với tất cả mọi người.
Lâm Kinh Trập trước đây tuy cũng khá hướng nội, nhưng hoàn toàn không giống bây giờ. Cao Thắng rất hiểu bạn mình, biết rằng Lâm Kinh Trập thực ra là một thiếu niên ngoài mạnh trong yếu, bề ngoài tỏ ra kiên cường, nhưng nội tâm lại tự ti nhút nhát. Song hôm nay, sự nhút nhát dù cố che giấu vẫn thoáng hiện kia dường như đã biến mất hoàn toàn.
“Giải lao một lát đi.” Hồ Ngọc đứng ở cửa nghe một chốc, thấy Lâm Kinh Trập không nản chí vì thất bại trong kỳ thi thử thì vui mừng bưng hai bát cơm vào phòng. Khi đặt bữa tối trước mặt hai thằng bé, bà bèn liếc nhìn quyển sách Lâm Kinh Trập đang dạy cho Cao Thắng, hơi ngạc nhiên: “Hình như tài liệu này không nằm trong phạm vi ôn tập mà trường học khoanh vùng nhỉ? Dùng để ôn thi đại học liệu có khó quá không con?”
Lâm Kinh Trập nhìn chiếc bát đặt trước mặt mình, miệng bát to như cái thau nhỏ đầy ụ thức ăn, thậm chí còn có một khúc móng giò [2] to nằm chễm chệ nữa.
Mà trong bát của Cao Thắng lại chỉ có một miếng móng giò nhỏ kèm xương.
Thời buổi này, đời sống của người dân bình thường không cao, Hồ Ngọc lại không có biên chế giáo viên chính thức, nên chẳng được phân nhà ở trường, các chế độ phúc lợi hằng ngày cũng kém hơn một chút. Cha Cao Thắng đi làm thuê ở tỉnh khác, hai mẹ con đành thuê một căn nhà lụp xụp ở khu dân cư gần trường học, diện tích vô cùng nhỏ hẹp. So với mức lương giáo viên của Hồ Ngọc, giá thịt lúc này thật sự là đắt đỏ.
Lòng Lâm Kinh Trập cũng chẳng dễ chịu gì.
Tuy rằng biên chế của giáo viên THPT số 1 có hạn, nhưng Hồ Ngọc đã giảng dạy nhiều năm, theo lý thuyết kiểu gì cũng được vào danh sách. Ấy vậy mà đầu năm ngoái, danh sách biên chế mà THPT số 1 trình lên cho Sở Giáo dục lại không hề có tên người giáo viên kỳ cựu này, trái lại, Lý Ngọc Dung vừa tiếp nhận vị trí giáo viên tiếng Anh lớp 11 thay cho giáo viên cũ lại có mặt trong đó.
Thế thời không bằng người, Lâm Kinh Trập hiểu rõ việc kiếm tiền lúc này là điều cấp bách. Sau khi suy tính trong lòng, anh mới đè nén cơn tức trong ngực xuống. Đối mặt với Hồ Ngọc, sắc mặt anh dịu đi nhiều, vừa chia đôi khúc móng giò lớn, vừa giải thích: “Đề ôn tập và tài liệu trường phát đều dễ quá, con thấy không lạc quan lắm.”
Anh vừa định gắp nửa phần móng giò đưa cho Cao Thắng, đũa còn chưa vươn ra thì bát đã nặng xuống. Cao Thắng còn rất tự nhiên chia cho anh nửa khúc móng giò nhỏ rồi mới cúi đầu ăn lấy ăn để phần cơm và thức ăn còn lại trong bát.
Lâm Kinh Trập hơi sững lại, vẫn gắp thịt cho Cao Thắng, Cao Thắng lại che lại miệng bát của mình, quay người đi: “Ăn của mày đi, gầy như cái sào ý.”
Hồ Ngọc cũng thấy hơi khó hiểu về việc Lâm Kinh Trập tự tìm tài liệu ôn thi cho mình: “Bộ đề thi và sách tham khảo của trường đều do các thầy cô bộ môn suy nghĩ cặn kẽ mới viết ra, con chỉ cần học kỹ mấy cái đó thì việc củng cố kiến thức sẽ không còn gì đáng lo nữa.”
Bà cầm quyển sách lên cẩn thận đọc thử vài trang, lông mày cũng hơi nhíu lại: “Những kiến thức này đều nằm ngoài phạm vi ôn tập của đề cương, sẽ không thi vào đâu.”
Bà lớn lên ở nông thôn, tốt nghiệp trường sư phạm ở thành phố lân cận, cả đời từng đi đâu xa hơn, nên đương nhiên cũng không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến mức nào.
Lâm Kinh Trập đã qua cái tuổi chuyện gì cũng phải tranh luận rạch ròi lý lẽ cho đối phương hiểu rồi, anh càng coi trọng kết quả hơn, thế nên dứt khoát bịa chuyện: “Trước đây ông ngoại từng nói với con rằng học sinh THPT số 1 tỉnh Quần Nam đều ôn tập bằng bộ tài liệu ôn thi này.”
THPT số 1 [3] Quần Nam! Đó là nơi nào chứ!
Đôi mắt của Hồ Ngọc lập tức trợn to. Nếu như nói THPT số 1 Lệ Vân chính là ngôi trường hàng đầu của thành phố Lệ Vân, vậy thì THPT số 1 Quần Nam chính là trường cấp ba nổi tiếng nhất của tỉnh Quần Nam. Tỷ lệ đỗ trường đại học trọng điểm mỗi năm của THPT số 1 ở Quần Nam cao hơn THPT số 1 ở Lệ Vân… ít nhất là hơn năm lần khoảng cách giữa hai bờ Đại Tây Dương.
Riêng cái tên trường thôi đã khiến Hồ Ngọc – người hiểu rõ con đường học hành gian nan ra sao – kính nể sâu sắc, bà cẩn thận nâng quyển sách lên: “Con nói thật chứ?”
“Còn cả mấy quyển này nữa ạ.” Lâm Kinh Trập đẩy qua cả chồng sách mình đã đọc và lọc ra, nói thêm: “Tiến độ của trường chúng ta không giống trường họ lắm ạ.”
Đó là THPT số 1 của Quần Nam đấy! Hồ Ngọc hơi xấu hổ thầm nghĩ, sao giống nhau được con?
Tuy nhiên, những điều Lâm Kinh Trập tiết lộ lại khiến bà như được khai sáng, tỉ lệ đỗ đại học hàng năm của THPT số 1 Lệ Vân có sự chênh lệch rất lớn với các trường cấp ba khác trong tỉnh, phải chăng nguyên nhân lại nằm ở chỗ phạm vi ôn tập quá rập khuôn và hạn hẹp?
Bà chưa bao giờ nghi ngờ về nguồn tin của ông ngoại nhà họ Giang, có lẽ người ông đã mất ấy của Lâm Kinh Trập là người có học thức, nho nhã và có địa vị xã hội cao nhất mà bà từng gặp trong đời. Ông cụ biết rõ tình hình ở tỉnh thành như lòng bàn tay là chuyện đương nhiên.
Việc này liên quan đến tương lai của học sinh, một khi nghĩ sâu, lập tức trở thành chuyện khẩn cấp như lửa cháy lông mày. Hồ Ngọc thậm chí không kịp dọn dẹp bát đũa, vội vàng lấy giấy bút ghi lại tên mấy bộ sách, rồi lập tức quay người chạy đi nghiên cứu ngay.
Hai tay Cao Thắng run cầm cập đến nỗi sắp không cầm nổi bát: “Kinh… Kinh Trập, mày muốn mạng của tao à.”
Hồ Ngọc vừa đi, Lâm Kinh Trập liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh kiệm lời thường thấy, anh liếc mắt nhìn bộ dạng “kêu trời” của Cao Thắng, chỉ giận mài sắt không thành kim: “Cô Hồ suốt ngày bị Lý Ngọc Dung chỉ vào mũi mắng, chẳng lẽ mày chưa từng nghĩ đến chuyện phải giành lại chút danh dự cho mẹ mình à?”
Cao Thắng biến sắc, thu lại dáng vẻ đùa cợt, trong đôi mắt lộ ra nỗi thống khổ từ tận đáy lòng.
Lâm Kinh Trập gõ bàn một cái nói: “Mày có chí là được rồi, lại đây, để tao giảng bài tiếp theo cho mày.”
******
Ở bên này, chàng thiếu niên đang đứng trước bờ vực lầm đường lạc lối bị một chiêu “khích tướng” kích phát tinh thần chiến đấu, còn bên nhà họ Giang, mẹ Giang Nhuận lại bị tin tức thằng con mình mang về chọc tức đến mức suýt ngất.
“Kỷ luật?!”
Mấy ngày nay, ngay cả lễ viếng linh cữu của cha mình, Giang Hiểu Vân cũng không có thời gian tham gia, một lòng lo chuyện chạy suất tuyển thẳng đại học cho con trai, không biết đã tiêu bao nhiêu là tiền, vậy mà đúng lúc then chốt trước kỳ tuyển sinh, trường lại đột ngột ra thông báo xử lý kỷ luật?!
Đùa gì thế, tuyển thẳng đơn giản như vậy à? Mỗi năm, THPT số 1 Lệ Vân chỉ có một suất vào đại học Quần Nam thôi, biết bao nhiêu phụ huynh tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán đây này, điều kiện lại khắt khe kinh khủng. Ngoại trừ phải học giỏi toàn diện, nhận được giải thưởng của thành phố, thì học bạ ở trường của học sinh cũng không được phép có bất kỳ vết đen nào.
Giang Hiểu Vân thậm chí đã đi “bôi trơn” lên tận Sở Giáo dục để lo danh hiệu “Học sinh ba tốt” cấp thành phố cho con, một khi bị xử lý kỉ luật, tất cả đều đổ sông đổ bể.
“Sao lại như thế được chứ!” Giang Hiểu Vân tức giận đến suýt nữa thì vỡ tim, “Cô giáo Lý nhà mày cầm phong bì rồi, cô ta đã hứa là sẽ giúp mày cơ mà!”
Giang Nhuận bật khóc hu hu, bây giờ thì tuyệt vọng thật. Đến khi tan học nó còn đang lo lắng chuyện bị xử lý kỷ luật thì Lý Ngọc Dung vừa hết tiết đã chạy không thấy bóng đâu, ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có.
Việc Lý Ngọc Dung nhận tiền là giao dịch ngầm, cùng lắm chỉ hứa giúp đỡ một chút phía nội bộ trường mà thôi. Suất tuyển thẳng chỉ đủ cho một người, Giang Hiểu Vân biếu tiền, các phụ huynh của học sinh khác cũng biếu mà, ngay cả hiệu trưởng THPT số 1 cũng không biết mình nhận bao nhiêu phong bì rồi. Trông chờ hiệu trưởng công khai đối đầu với quyết định của trưởng phòng Giáo dục Chính trị á, đúng là viển vông.
Nghe Giang Nhuận kể lại chuyện đã xảy ra, Giang Hiểu Vân chửi ầm lên: “Lại là Lâm Kinh Trập! Thằng con hoang có mẹ đẻ không có mẹ dạy này, nhất định là nó cố ý!”
Cha Giang Nhuận ngồi hút thuốc một bên, nghe vậy không khỏi cau mày: “Bà phân biệt phải trái chút đi, rõ ràng là thằng con chúng ta chủ động trước…”
“Ông câm miệng đi!” Nguyên nhân Giang Hiểu Vân hận Lâm Kinh Trập bắt nguồn từ chuyện cổ vật, lần này chẳng qua chỉ là cái cớ để trút giận mà thôi. Bị bà quát một tiếng, cha Giang thân ở rể không có địa vị gì trong gia đình bèn im bặt theo thói quen.
Ông chỉ là một giáo viên tiểu học, người hiền lành từ trong xương tủy, nào đấu nổi với Giang Hiểu Vân? Giang Hiểu Vân nhìn dáng vẻ cúi đầu hút thuốc không có tiền đồ của ông, còn định mắng thêm vài câu nữa, may mà bị tiếng chuông điện thoại trên bàn trà cắt ngang.
Khi nhấc máy, giọng điệu của Giang Hiểu Vân lập tức trở nên cực kỳ kính cẩn lễ phép: “Trưởng phòng Vương, là ngài đấy ạ! Ấy, chuyện đó ngài cứ yên tâm, bảo kiếm tặng anh hùng, chờ mấy ngày nữa nhất định tôi sẽ tự tay mang đến tặng ngài!”
Cúp điện thoại xuống, đầu bà ta đau nhói.
Đúng là họa vô đơn chí, chuyện tuyển thẳng cho con trai thì gấp như lửa sém lông mày, đống đồ cổ bên Lâm Kinh Trập thì chẳng có chút tiến triển nào.
Người gọi điện đến chính là một trưởng phòng của Sở Tài nguyên trên tỉnh, phụ trách việc quy hoạch và phân lô đất đai. Giang Hiểu Vân và em trai (cũng là cậu ruột của Lâm Kinh Trập) Giang Tri mấy năm trước mở một công ty bất động sản nhưng mãi chẳng có chút danh tiếng nào, thua thiệt cũng chỉ vì không có quan hệ. Bây giờ khó khăn lắm mới có người dắt nối làm quen với vị Thần Tài này, bà ta hận không thể đặt đối phương trong tay, nâng lên đầu mà thờ mọi lúc mọi nơi.
Vị Thần Tài này cũng chẳng có đam mê gì, chỉ có sở thích duy nhất là… sưu tầm đồ cổ. Chính vì vậy mà Giang Hiểu Vân mới bắt đầu để ý đến đống cổ vật mà cha bà để lại, bắt đầu nhận ra giá trị của chúng. Nhờ vào bộ sưu tập đó của ông ngoại Giang, bọn họ mới thành công làm quen được với vị trưởng phòng Vương này. Sau nhiều tháng trời chỉ đưa ngân phiếu khống [4], đối phương dần cạn kiên nhẫn, thậm chí công khai hối thúc chuyện “đồ cổ”.
Giang Hiểu Vân lo đến đau thắt cả tim gan, bà ta uống ừng ực mấy ngụm nước nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào, cuối cùng nghiến răng, đập tay xuống bàn ——
“Lưu Đức, ông vào thư phòng lấy hộ tôi cuốn sổ ghi chép số điện thoại.”
Cha Giang Nhuận sững sờ: “Bà định làm gì?”
Giang Hiểu Vân âm trầm nói: “Gọi điện thoại cho chị tôi.”
Chị ruột của bà ta, cũng chính là người mẹ ruột đã tái giá từ lâu của Lâm Kinh Trập, người chồng thứ hai của chị ta làm trong ngành bất động sản [5] ở tỉnh lị [6].
Hết chương 3
[1] Tiếng Anh JB: mình tra ra một trung tâm dạy IELTS và TOEFL bên Trung.
[2] Móng giò
[3] Mỗi một tỉnh/ thành phố đều có một trường THPT số 1, ý là trường cấp 3 đánh số 1 trong tỉnh/tp đó thôi XD
[4] Ngân phiếu khống (Khẩu ngữ dùng trong ngân hàng) hay còn được gọi là rubber cheque 空头支票 séc khống, chi phiếu khống. Ở đây nghĩa là: hứa suông.
[5] Nguyên văn là điền sản: bao gồm đất đai và những gì dính liền vĩnh viễn với mảnh đất đó, sau này mình sẽ thay thế thêm bằng từ “địa ốc” và không giải thích lại nữa.
[6] Tỉnh lị: Thủ phủ là trung tâm hành chính của một đơn vị hành chính cấp địa phương, như tiểu bang, vùng, tỉnh, huyện, xã, tổng…thủ phủ của một tỉnh được gọi là tỉnh lỵ, thủ phủ của một huyện được gọi là huyện lỵ.
=========
Lăng: Để tính xem, truyện sẽ có tầm 3 map, map học đường thành phố Lệ Vân, map Thân Thị nơi Kinh Trập khởi nghiệp và map to nhất dài nhất chính là map Yên Thị nơi chồng chồng Kinh Trập yêu đương và phát triển sự nghiệp.