Skip to main content
Món Tráng Miệng –
Chương 4

Chương 4

Editor: Cô Rùa

..o0o..

Sau khi xác nhận rõ ràng mối quan hệ rồi, quan hệ giữa Thẩm Niệm và Trình Bạch ngược lại so với trước đây càng tốt hơn, có lúc Trình Bạch đi thư viện, cậu ở phòng ngủ không có gì làm sẽ lẽo đẽo theo sau hắn làm cái đuôi nhỏ.

Hai người còn lại trong phòng ngủ vốn cũng không rõ, có một ngày ở phòng ngủ nhìn xuống dưới lầu thấy đàn anh và tên bạn trai của gã nắm tay nhau trở về, cũng không đi tìm Thẩm Niệm nữa, ngược lại chạy đi tố với Trình Bạch, nói tâm tình Thẩm Niệm gần đây không quá tốt, bảo hắn cũng quan tâm cậu ấy một chút.

Đối với loại quan tâm như anh trai của Trương Cường, Thẩm Niệm thật sự rất cảm động.

Buổi tối hôm đó, ở bên trong nhà nghỉ ngoài trường học, Trình Bạch tiến vào sâu bên trong Thẩm Niệm, một bên hôn tai cậu hỏi: “Quan tâm như vậy đã hài lòng chưa?”

Thẩm Niệm tai đỏ chót, tay đấm chân đá, mà Trình Bạch lại rất dễ dàng trấn áp được cậu, cùng cậu đồng thời đạt đến cao trào.

Hai người trải qua sinh hoạt trên giường rất hài hoà.

Trình Bạch quả thật sống không uổng phí, hàng họ rất lớn, sức chịu đựng lại lâu, mỗi lần đều có thể làm Thẩm Niệm dục tiên dục tử, lúc rên rỉ cũng mơ hồ không rõ là đừng dừng lại hay không dừng lại nữa.

Hơn nữa Trình Bạch nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế ở chung với nhau rồi có thể phát hiện hắn là một người rất dịu dàng, tỉ mỉ, làm việc nói chuyện đều đúng mực, ở trên giường dưới giường đều khiến cậu thoải mái.

Có một ngày Thẩm Niệm lại tới chờ Trình Bạch tan làm, hai người đi phố ăn vặt, vì một tô cháo cá và tôm hùm cay mà tranh chấp, Trình Bạch kiên trì nói Thẩm Niệm nên ăn đồ ăn thanh đạm, Thẩm Niệm cảm thấy bản thân không đến nỗi yếu như vậy, hai người ngoài miệng ồn ào, tay kéo qua kéo lại, nhưng vẫn là không chịu buông nhau ra.

Đi tới tiệm cháo hoa, điện thoại của Thẩm Niệm lại vang lên, cậu liếc mắt coi thông báo, buông tay Trình Bạch ra, đi tới một bên nghe, lúc trở lại vẻ mặt có chút không ổn cho lắm, vẫn luôn cúi đầu, mặc cho Trình Bạch ở trong tiệm cháo chọn cháo cá cũng không phản đối.

Chờ món ăn gọi xong rồi, Thẩm Niệm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: “Vừa rồi đàn anh gọi điện cho tôi.”

Trình Bạch đang rót nước cho cậu động tác thoáng dừng lại một chút, rất nhanh cũng khôi phục lại như thường, đáp một tiếng, “Ừm.”

Giọng Thẩm Niệm nói chuyện mỗi lúc càng nhỏ, cúi đầu cắn ly giấy, “Anh ấy nói, anh ấy thất tình, muốn tôi, đêm nay đi quán bar kia với anh ấy.”

Trình Bạch liếc nhìn cậu một cái, sau đó bưng ly của mình lên uống một ngụm, Thẩm Niệm vẫn luôn nhìn trộm hắn, cậu cắn môi dưới hỏi: “Cậu muốn nói gì không?”

“Không có.”

“Nói đi mà.”

Trình Bạch hai tay khoanh lại để trước bàn, “Tôi vốn muốn nói anh ta thật trơ trẽn, mà tôi nghĩ cậu không thích người khác nói xấu anh ta.”

“A.” Lần này đổi thành Thẩm Niệm không phản đối, nằm nhoài trên bàn tiếp tục cắn ly giấy.

“Cậu còn rất luỵ nhỉ.” Trình Bạch phê bình một câu.

“Không phải luỵ mà, chỉ là, thói quen thôi.” Thẩm Niệm cũng không hiểu bản thân mình nữa, cậu vươn tay chọt chọt Trình Bạch: “Ài, đêm nay cậu, đi chung với tôi được không?”

Trình Bạch hơi kinh ngạc: “Đi làm gì? Giúp cậu chăm sóc con ma men kia, hay là giúp cậu làm bình phong? Muốn tôi giả làm bạn trai cậu?”

“Không phải!” Thẩm Niệm cũng không rõ bản thân mình rốt cuộc muốn gì, suy nghĩ một chút lại nằm xuống trên bàn, “Chỉ là, tôi cũng không biết làm sao để đối mặt với anh ấy, cậu ở bên cạnh tôi, tôi nhìn cậu, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.”

“Tôi hiểu rồi.” Trình Bạch vỗ cái bộp, “Cậu muốn tôi ở bên cạnh làm người qua đường, ngộ nhỡ anh ta uống say có thể coi cậu là lốp xe phòng hờ hay không mà ra tay, sau đó tôi sẽ chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không.”

“Ha ha ha ha ha ha cậu thật là.” Thẩm Niệm cười tới không nhặt được mồm, duỗi tay chỉ vào mũi của hắn, “Trước đây không hề phát hiện cậu lại là người như vậy đó.”

“Tôi thế nào?” Trình Bạch cũng duỗi tay chỉ vào mũi cậu, còn duỗi thẳng ra, chọt chọt cái mũi của cậu.

“Cái đồ tsundere [1].”

[1] Trong ngoài không đồng nhất

Trình Bạch dời ngón tay từ chóp mũi xuống, tại đôi môi của cậu nhấn hai cái, nói: “Bây giờ tôi đang công khai tsundere.”

Thẩm Niệm há mồm, cắn ngón trỏ của Trình Bạch —— Nói cắn thì cũng không đúng lắm, chính xác là hai cánh môi ngậm lấy không chịu buông, hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện, mãi cho đến tận cháo được bưng lên, Trình Bạch mới vội vã thu hồi ngón tay về.

Uống hai ngụm cháo, Thẩm Niệm lại hỏi nhỏ, “Cho nên tối nay cậu đi với tôi nha, được không?”

Trình Bạch đặt muỗng xuống, hỏi: “Vậy cậu muốn báo đáp tôi như thế nào đây?”

Thẩm Niệm cười hề hề nói: “Bữa ăn này tôi mời.” Mà nhìn ánh mắt của Trình Bạch, cậu lại hí mắt, hỏi: “Vậy cậu muốn gì?” Mí mắt không ngừng liếc trộm hắn.

Trình Bạch làm bộ suy nghĩ một hồi, lại gần hạ thấp giọng nói: “Lần sau làm, cậu phải liếm cho tôi.”

Mặt Thẩm Niệm trong nháy mắt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu thật là.” Nhưng âm lượng tức giận giảm dần phảng phất như có chút gì đó mềm mại, nghe vào tai lại giống như đang làm nũng.

Hai người bọn họ ở trên giường từ trước đến giờ cũng không có chơi trò gì, tư thế cũng chỉ là những cái cơ bản nhất, tựa như cái gậy xoa bóp chuyên nghiệp cùng cái máy rửa chén vậy. Mà lần trước Thẩm Niệm dưới sự trợ giúp của Trình Bạch, lần đầu tiên hoàn thành thuận lợi bài kiểm tra, tâm tình rất tốt, buổi tối còn đặt biệt chủ động, hôn Trình Bạch, từ đôi môi xuống bụng dưới, cuối cùng còn học động tác từ GV, lè lưỡi liếm chỗ đó của Trình Bạch.

Một giây sau lại cau mày nói: “Vị kỳ kỳ ấy, tanh quá.”

Trình Bạch cười ôm chầm lấy cậu, đương nhiên hắn sẽ không cưỡng ép Thẩm Niệm làm những chuyện này, mà khuôn mặt nhăn thành một nhúm của Thẩm Niệm lại kích phát dục vọng xấu xa của hắn, hắn lấy cái đó cọ trên người Thẩm Niệm, cọ cho hai má đôi phương đều đỏ lên.

Thẩm Niệm bị hắn bắt nạt, hai con mắt đều đỏ lên, chóp mũi cũng hồng hồng, hắn lại cảm thấy đáng yêu muốn xỉu, dùng nụ hôn sâu ngăn lại oán giận của Thẩm Niệm.

Hiện tại Trình Bạch đề ra yêu cầu như vậy, Thẩm Niệm tất nhiên đỏ mặt, khụ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “Liếm thì liếm,” chợt phát hiện âm lượng của mình có hơi lớn, nhìn xung quanh một cái, hạ thấp giọng nói: “Liếm thì liếm, chốt nha!”

“Được.” Trình Bạch cười, ngoắc ngón út với cậu, sau đó xoa nhẹ mái tóc của cậu nói, “Ăn trước đi.”

Có thể là do một quãng thời gian dài không cùng đàn anh qua lại, buổi tối khi Thẩm Niệm nhìn thấy hắn, cảm giác so với trước đây có chút gì đó không giống nhau.

Thẩm Niệm đối với đàn anh coi như là chấp nhất, trước đây cậu sợ người khác khi biết được tính hướng của mình thì sẽ bị khinh thường này nọ, đàn anh là đồng loại đầu tiên mà cậu gặp, cũng dạy cậu nhìn thẳng vào bản thân, lúc thường đàn anh cũng không ít lần thả thính cậu, nhưng mỗi khi Thẩm Niệm muốn đi xa hơn một bước, hắn đều giả ngu lùi về. Khiến Thẩm Niệm vẫn cho rằng cậu có phải là hiểu lầm cái gì hay không.

Đương nhiên, mặc kệ thế nào đi nữa, hành hạ vài lần như vậy, cậu cũng rất mệt mỏi.

Trước đây đàn anh chưa có đối tượng, Thẩm Niệm ở bên cạnh hắn hao phí không biết bao nhiêu lại chẳng nhận được gì, sau khi hắn yêu đương, Thẩm Niệm cũng tự giác không liên hệ với hắn nữa.

Hiện tại hắn thất tình, lại chạy tới tìm cậu. Mặc kệ lần này là có ý gì, lúc Thẩm Niệm nhìn thấy hắn thì tự nói với mình, có ý gì đi nữa thì cũng kết thúc rồi, lần này là chắc chắn.

Cậu cảm thấy chán như con gián, theo đàn anh chạy tới quán bar, còn không bằng đi khách sạn với Trình Bạch nạp năng lượng.

Nhớ tới Trình Bạch, cậu quay đầu lại nhìn một chỗ trong quán bar.

Trình Bạch đến đây cùng cậu nhưng lại không có lại chỗ cậu, an vị ở một góc trong quầy bar, nói là sợ bản thân và cậu cùng xuất hiện thì đàn anh sẽ bất tiện.

Thẩm Niệm cũng chẳng còn mong chờ gì với tên đàn anh này nữa.

Không ngoài cậu dự đoán, từ lúc cậu ngồi xuống, đàn anh đã bắt đầu cằn nhằn liên miên về bạn trai cũ, nói đến chỗ thương tâm còn nghẹn ngào.

Thẩm Niệm nghe tai này lọt tai kia, cũng không có cảm giác vui vẻ hay vì hắn mà đau lòng giùm, như là đang nghe một câu chuyện hết sức bình thường.

Nói đến một nửa, đàn anh cũng đã hơi say, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh một chuyến.

Không có đàn anh che chắn tầm nhìn, Thẩm Niệm nhanh chóng nhìn bên kia quầy bar.

Vừa nhìn đã muốn nổi khùng, Trình Bạch chân dài ngồi ở trên ghế cao, bên cạnh còn có một cậu em đang khoát tay lên vai hắn.

Thẩm Niệm không nhìn nổi nữa, đứng dậy đi tới chỗ của Trình Bạch.

Mới vừa tới sau lưng Trình Bạch, đã nhìn thấy Trình Bạch bắt lấy cánh tay đang khoát trên vai hắn.

Quả thật là không thể nhịn nỗi.

Cậu ôm lấy vai Trình Bạch từ phía sau, đi tới nhìn cậu em kia hỏi: “Đây là ai vậy?”

Ánh mắt cậu em kia chuyển động giữa bọn họ, còn chưa kịp nói gì, tay đã bị Thẩm Niệm kéo xuống khỏi vai Trình Bạch, còn được tặng cho một vẻ mặt chán ghét, mà Trình Bạch ở một bên cưng chiều nhìn cậu, lúc trả lời trong mắt đều tràn đầy ý cười: “Không biết.”

Cậu em kia trắng trợn liếc Thẩm Niệm một cái, ghét bỏ rời đi.

Thẩm Niệm xoay người ngồi ở trước mặt Trình Bạch, “Cậu được đấy, chưa được bao lâu đã đi dụ dỗ người khác rồi.”

“Tôi không có dụ dỗ…”

“Cục cớt, tôi mới vừa nhìn thấy cậu sờ tay cậu ta. Nếu tôi không tới, có phải cậu còn tiếp tục sờ những chỗ khác nữa không?”

“Không có mà.” Trình Bạch bị cậu bắn đại bác liên thanh thì bật cười: “Mới nãy tôi muốn bỏ tay cậu ta xuống, sau đó thì cậu tới rồi.”

Thẩm Niệm biết mình hiểu lầm, trên mặt có chút áy náy, đẩy tay hắn một cái: “Đừng có cười.”

Trình Bạch khoát tay lên vai Thẩm Niệm: “Làm sao, cậu với người tình trong mộng ở bên kia ôn chuyện, còn không cho tôi tìm bạn nhỏ à.”

“Cậu dám.” Thẩm Niệm quơ quơ nắm đấm, “Hồi trước có nói, trong lúc chúng ta qua lại không cho tìm người khác rồi mà.” Cậu nhìn bên cạnh một chút, hạ thấp giọng: “Cậu còn dám ve vãn người khác thì tôi sẽ không liếm cho cậu nữa đâu đấy, không đúng, trực tiếp chấm đứt với cậu luôn.”

Lần này Trình Bạch cười đến không ngừng lại được, cả người gần như đều nằm nhoài trên bả vai Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm bị hắn cười tới xấu hổ, đẩy hắn một cái: “Đừng cười nữa, hình tượng Bạch Thần đi đâu rồi? Mau mau nhặt lại đi.”

“Không nhặt.” Trình Bạch vất vả lắm mới ngừng cười được, ngồi thẳng dậy, cũng hạ thấp giọng nói chuyện với cậu, “Cậu đều liếm cho tôi, tôi ở trước mặt còn giữ cái hình tượng gì nữa. Lượm lên cũng bị cậu liếm cho rớt.”

Thẩm Niệm vỗ một cái lên cánh tay hắn, “Cậu thật là!” Suy nghĩ một hồi lại nói: “Không được, cậu vẫn nên tới ngồi cùng tôi đi, nếu không quay đầu đi lại thấy cậu đi ghẹo người khác nữa.”

Trình Bạch còn chưa kịp ngăn cản, hai người vừa mới cử động đã nhìn thấy đàn anh ngồi ở đối diện, hướng về phía bọn họ phất phất tay, lần này Trình Bạch muốn không qua cũng không được.

Thẩm Niệm lôi  hắn tới ngồi cạnh với mình, tận lực giới thiệu với đàn anh, “Đây là bạn cùng phòng của em, tên là Trình Bạch.”

Đàn anh và Trình Bạch chào hỏi một chút, sau đó quay đầu lại nói: “Anh còn tưởng đây là bạn trai của em chứ, vừa nãy thấy hai người rất thân mật.”

Trình Bạch giải thích nói: “Lúc nãy có người tới tiếp cận em, Thẩm Niệm giúp em thoát thân thôi.”

Thẩm Niệm cau mày nhìn hắn, giận hờn phụ hoạ thêm một câu: “Đúng, cậu ta là  trai thẳng.”

“À.” Biểu tình của đàn anh có vẻ tốt lên không ít, cầm ly rượu tiếp tục uống với Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm trước đây vì muốn ở bên đàn anh nên mới làm bộ biết uống chứ thật ra cậu không biết uống rượu, hiện tại tâm tình chẳng hiểu sao có chút buồn bực, trái lại uống rất nhiều. Uống được phân nửa, đàn anh đột nhiên nhận được điện thoại ra ngoài nghe, Trình Bạch ngăn Thẩm Niệm, lấy đi ly rượu trong tay cậu: “Đừng uống nữa.”

Thẩm Niệm rút tay về, nhìn chằm chằm hắn nói: “Mới nãy cậu nói gì với đàn anh vậy? Nguỵ trang đến mức tôi cũng tin là hai chúng ta không thân quen.”

Trình Bạch nhướng mày nhìn cậu: “Vậy mới nãy tại sao cậu lại nói tôi là trai thẳng.”

Thẩm Niệm thấp giọng nói: “Tôi nghĩ cậu nói như vậy là không muốn ở trước mặt người khác công khai tính hướng.”

“Tôi không nghĩ như vậy, chỉ là không muốn phiền phức thôi.” Trình Bạch mở một chai rượu khác, “Mà tôi cũng chẳng để ý. Chẳng qua tôi cảm thấy, nếu cậu còn muốn theo đuổi anh ta thì không cần thiết cho anh ta biết, mất công anh ta lại nghi ngờ này nọ.”

“Tôi cũng không có để ý như vậy.” Im lặng một hồi, Thẩm Niệm đột nhiên nói.

“Không để ý cái gì?”

Ngón tay Thẩm Niệm lặng lẽ nắm lấy tay Trình Bạch: “Không ngại cho anh ấy biết quan hệ của chúng ta rất tốt, thậm chí, không ngại anh ấy biết tới loại quan hệ của chúng ta.”

Trình Bạch quay đầu lại nhìn cậu, hai người đều không lên tiếng, mà mắt thấy đàn anh gọi điện thoại xong đang trở lại, Thẩm Niệm nhanh chóng buông tay Trình Bạch ra.

Đàn anh cười với Thẩm Niệm nói, hắn có mấy đứa bạn cũng đang ở gần đây, hỏi cậu có muốn đi chơi cùng không.

Thẩm Niệm lắc đầu một cái, nói: “Em phải trở về phòng sớm, còn có bài tập chưa làm.”

Trên mặt đàn anh có mấy phần thất vọng, mà rất nhanh đã thu thập xong đồ của mình rời đi.

“Sao không đi với anh ta?” Trình Bạch dựa vào ghế sau lưng, quay đầu lại nhìn cậu: “Tôi nhớ cậu bài tập làm xong hết rồi mà.”

Thẩm Niệm cũng dựa vào ghế, nghiêng đầu đối diện nhìn hắn, hạ thấp giọng nói: “Không phải là muốn đi làm… Khụ khụ, cái kia cho cậu sao?”

Trình Bạch nở nụ cười, khoé miệng giương cao lên một chút, tiếng cười không có phát ra, mà trong mắt lại tràn đầy ý cười, “Tôi cũng không nói bắt buộc phải là ngày hôm nay mà.”

Thẩm Niệm cố ý nhíu mày: “Tôi muốn ngày hôm nay đó, có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề.” Trình Bạch tiến tới gần cậu, tại thời điểm Thẩm Niệm cho rằng bọn họ sẽ hôn nhau, hắn lại đột nhiên dừng lại, chỉ là vươn tay lướt trên môi cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi rất mong chờ đấy.”

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.