30. Mang theo tớ
Thành phố B mang theo rất nhiều tin đồn nhưng cũng vì bọn họ nổi danh quá, người giỏi nhất trong kỳ thi đại học bỗng nhiên chạy đến chỗ cô gái hạng nhì thổ lộ.
“Khúc Dao.” Đường Miểu thở hổn hển mang Khúc Dao từ trong biển người dự thi gọi ra, “Giúp tớ một việc gấp với.”
“Việc gì?”
Đường Miểu nghiến răng, “Tớ nhớ cậu nói anh cậu học về máy tính.”
“Đúng thế.” Khúc Dao gật đầu.
“Giúp tớ tra địa chỉ IP này đi, xin cậu đó.”
Khúc Dao gật đầu tức khắc, trên giấy là một địa chỉ mail.
“Đây là…”
Đường Miểu nhớ đến tối ba ngày trước khi thi đại học đã nhận được một tin nhắn —-
“Miểu Miểu, sinh nhật vui vẻ nhé. Thi vào đại học A luôn phần tớ nha.”
Khúc Dao nhìn vẻ mặt của Đường Miểu thì không nói gì thêm, “Được… Tớ sẽ giữ bí mật.”
31. Tàm tạm
Đường Miểu vào trong nhà xoa xoa tóc, bên ngoài mưa to lắm.
“Luận văn sao rồi?” Đường Chiến quan tâm hỏi một câu.
“Tàm tạm ạ.”
Đường Chiến bật cười, mẹ Đường cũng không nhịn được mà lắc đầu, “Con thật là.”
“Tàm tạm” của Đường Miểu giúp cậu đậu thủ khoa đại học ở thành phố B, giúp cậu đậu đúng chuyên ngành trong đại học A, giúp cậu vượt mọi chông gai mà giành lấy học bổng quốc gia trong 4 năm liền.
Mọi người nghĩ rằng cậu sẽ học chuyên sâu hoặc là đi du học nhưng không ngờ được rằng cậu lại quyết định lập nghiệp.
Đôi khi mẹ Đường còn nghi ngờ rằng túi khóc nhỏ hồi đó cũng như thằng nhóc bây giờ có phải là con trai của mình không?
Mỗi khi như thế này, Đường Chiến lại trầm mặc, sẽ thân thiết mà giúp Đường Miểu chặn một làn sóng, “Con nó thích là được rồi.”
“Sinh nhật này con muốn làm gì? Có muốn mời bạn học đến nhà chơi không?” Mẹ Đường hỏi cậu, Đường Miểu ngẩn người, thì ra mai là sinh nhật của mình, lắc lắc đầu, “Cứ tùy ý ở nhà là được rồi ạ.”
“Bạn học đâu? Sao không mời đến?” Mẹ Đường còn nhớ hồi trước Đường Miểu hay mang Kỳ Minh về nhà chơi, chuyện của Kỳ Minh bà cũng biết nhưng lại không biết rõ chuyện tình bên trong.
“Ăn cơm đi.” Đường Chiến đưa cho Đường Miểu đĩa rau,”Con nó lớn rồi, nó muốn thế nào thì thế ấy đi.”
“Cảm ơn ba.” Đường Miểu cúi đầu ăn miếng cơm.
Ăn cơm xong, Đường Miểu với ba mẹ xem thời sự, mẹ Đường huyên thuyên, “Con không muốn thi cảnh sát sao? Dù sao cũng có hai anh trai con, ba con cũng có thể giúp cho con chút.” Địa vị hiện giờ của nhà họ Đường không chỉ là giúp thôi đâu.
Đường Miểu cười nhạt, không nhìn rõ biểu cảm, “Không đâu. Mẹ, con hơi mệt, lên lầu trước đây.”
Đường Chiến thở dài một hơi, đáy mắt đen tối mịt mù.
32. Không khóc
Đường Miểu không ngủ một đêm, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cứ kiểm tra mail liên tục cũng không thấy lá thư nào xuất hiện.
Cậu cảm thấy ngực hơi đau, đau âm ỉ.
Vì sao Kỳ Minh lại thất hứa?
Thật ra Đường Miểu không biết gì cả, cậu chỉ biết được rằng cứ đến sinh nhật hằng năm sẽ nhận được một lá thư lạ, một lá thư không thể nào hồi âm được —
Đường Thủy Thủy, sinh nhật vui vẻ nha.
Kỳ Minh, tên khốn kiếp này!
Đường Miểu kìm nén xúc cảm muốn cắn môi, một hai năm trước mới bắt đầu, lúc đó Kỳ Minh còn nói với cậu rằng — Miểu Miểu, sinh nhật vui vẻ nha. Tớ rất nhớ cậu hoặc là chờ tớ trở lại.
Nhưng mà bây giờ lại trở thành ‘Đường Thủy Thủy’ rồi…
Đường Miểu biết sự khác biệt giữa chúng, Kỳ Minh muốn mình quên cậu ấy đi.
Quên ranh giới một đêm kia đi.
Kỳ Minh! Từ đầu đến đuôi cậu đều là tên khốn cả!
Nếu… Cậu gửi cho tớ lời chúc sinh nhật vui vẻ, bảo tớ rằng vậy là ổn rồi, tớ không thèm khóc đâu.
Chỉ có thể nói, so với mình Kỳ Minh càng muốn được dỗ Đường Miểu hơn, chắc không ngại đường sá xa xôi đâu ha?
Vào phút cuối cùng trong ngày, rốt cuộc Đường Miểu cũng nhận được mail của Kỳ Minh —
Đường Thủy Thủy, sinh nhật vui vẻ nha.
Kéo liên tục đến dòng cuối cùng còn có một câu —
Miểu Miểu, tớ rất nhớ cậu.
Đường Miểu an tâm mà đi ngủ, đã 36 tiếng cậu không chợp mắt rồi.
Kỳ Minh, tớ cũng rất nhớ cậu.
Tuy rằng cậu là đồ khốn nạn, viết tuốt bên dưới như vậy ai thấy được chứ?
33.
“Em trai đi đâu đấy? Có hẹn hả?” Đường Túc Hoắc vừa mới tiến vào nhà lớn đã mở miệng trêu ghẹo.
“Tuyết lớn như vậy, có thể phong tỏa núi hay không đây?” Mẹ Đường lo lắng nhìn thời tiết bên ngoài.
“Lại đi lên núi, thích cái gì chứ, Valentine lại đi lên núi?”
“Valentine gì đó?” Đường Chiến hỏi một câu.
“Chú à, không phải chú lạc hậu đến thế chứ? Ngày 14 tháng 2 bên phương Tây là ngày lễ tình nhân đó.”
“14 tháng 2…” Sao Đường Chiến lại không nhớ rõ, đó là ngày ông ký tên lên tờ giấy truy nã mà.
“Quả nhiên là lễ tình nhân sao…”
Ông nhìn tuyết lớn như lông ngỗng mịt mờ bên ngoài.
“Cũng không biết Tiểu Miểu có về ăn tối kịp không nữa.” Mẹ Đường thở dài nói: “Còn mời khách nữa.”
“Hủy.” Đường Chiến đứng dậy nói.
“Hả?” Mẹ Đường kinh ngạc hỏi lại.
“Tôi nói hủy.” Không còn nghi ngờ gì nữa Đường Chiến ngầm chỉ thị mệnh lệnh.
“Đường Chiến ông có ý gì chứ?” Lúc này mẹ Đường rất nóng giận, “Tiểu Miểu lớn như vậy rồi ngay cả bạn gái cũng chưa có, người ta đều lập nghiệp sau đó lập gia đình, bây giờ đã có công việc rồi, Tiểu Miểu cũng hai mươi lăm cũng nên lập gia đình rồi đúng chứ? Dù không nghĩ đến chuyện kết hôn cũng phải bàn chuyện có bạn gái chứ.”
Đường Chiến không biết phải giải thích việc này như thế nào nhưng ông cũng không nỡ lòng nào lại đâm một đao vào cuộc sống của con trai mình nữa.
Đường Túc Hoắc ngờ ngợ đoán được chút ít, bất đắc dĩ mà nhún vai, “Chú, chậm rồi, người đã ở dưới lầu.”
34. Cầu bình an
“Thí chủ, hôm nay tuyết lớn, miếu thờ không mở cửa.” Tiểu đạo đồng mở cửa dò xét một cái đầu nhỏ.
“Thật không?” Đường Miểu mờ mịt, “Cảm ơn.”
Qua một lúc lâu, tiểu đạo đồng lại mở cửa, nhìn thấy Đường Miểu vẫn đứng ở đó. Vì muốn vào xem mà dù trên tay đã đóng lại, trên người đầy tuyết rơi, lòng cũng không nỡ, “Thí chủ thành tâm, đi theo tôi.”
“Cảm ơn tiểu đạo trưởng.”
Tai tiểu đạo đồng đỏ lên, hơi ngượng ngùng.
Đường Miểu cung kính mà quỳ xuống, thật ra cái gì cậu cũng không cầu chỉ là ngày này hằng năm đến đây để cầu bình an cho một người thôi.
“Thí chủ, tôi nghe nói hôm nay là ngày lễ tình nhân.”
“Thật không?” Đường Miểu có hơi sợ, cậu chỉ nhớ rõ hôm nay là ngày Kỳ Minh rời đi.
Đã mấy năm rồi? Cứ cho là bảy năm đi. Tám năm kháng chiến đều thành công, cũng không biết cậu còn có thể chờ Kỳ Minh được nữa không.
“Thí chủ có muốn cầu nhân duyên không? Miếu Nguyệt Lão sau đại điện rất linh nghiệm…”
Thật ra nơi này Đường Miểu từng đến rồi, năm lớp 11 đó cậu chuồn đến bái Nguyệt Lão khiến Kỳ Minh còn giận dữ với cậu.
Năm đó cậu còn cầu xin, còn thành tâm mong người có thể thấy rõ lòng ngưỡng mộ của cậu, có hiệu nghiệm cậu còn chưa trở về tạ lễ.
Lúc này cậu chỉ mong đừng khiến cậu chờ đợi lâu như vậy, dù rằng qua bao lâu cậu vẫn đợi.
“Thí chủ cần một sợi dây hồng không?”
Đường Miều cười, “Tôi đã từng cầu rồi.”
Cúng tiền công đức xong, Đường Miểu rời đi cùng với tiểu đạo đồng. Lúc đóng cửa tiểu đạo đồng hiếu kỳ hỏi: “Sợi dây hồng kia có linh nghiệm không?”
“Linh nghiệm.”
Hồi đó cậu tham lam cầu xin được bạc đầu cùng với Kỳ Minh.
“Ngốc nghếch, đâu ai tự xin thứ này cho mình đâu.”
35. Rất đau lòng
“Cô nói gì?” Đường Miểu hoàn hồn.
Nữ sinh tốt tính trả lời: “Anh có tính toán gì chưa? Sẽ ở lại thành phố B định cư ư?”
Đường Túc Hoắc mỉm cười nói: “Hình như đời này Tiểu Miểu sẽ không hưởng thụ cuộc sống bên ngoài thành phố B đâu.”
“Vì chưa thử qua nên mới nếm thử đúng không? Anh hai.” Đường Miểu tiếp được câu nói trong đầu hắn. “Em còn trẻ, anh đừng hòng trói buộc được em, biết anh hâm mộ em rồi, tiếc nha cảnh sát Đường.”
Đường Túc Hoắc nghiến răng, rốt cuộc có biết đây là đối tượng giới thiệu cho nhóc không hả?
Nữ sinh thay đổi sắc mặt: “Vậy về sau anh muốn phát triển ở đâu?”
“Ra nước ngoài đi.” Đường Miểu lạnh nhạt nói: “Anh hai tôi ổn định hơn tôi, anh hai anh chưa có bạn gái mà đúng không?”
Đường Túc Hoắc: “…” Hắn còn chưa chơi đủ mà!
“Tiểu Miểu, con!” Mẹ Đường hơi lo sợ, đột nhiên bà phát hiện càng ngày mình càng không hiểu rõ được đứa con yếu đuối từ bé đến lớn của mình.
“Con phải ra nước ngoài sao?” Đường Chiến nghiêm túc hỏi.
Đường Miểu gật đầu, “Vài năm nữa không sai lắm, lúc đó sẽ mang công ty bán đi ra nước ngoài một chuyến.”
Đường Chiến ngắm kỹ lại đứa con của mình, thì ra ngay từ đầu nó đã có ý đồ này…
“Ba, đừng nhìn con như thế, còn chưa biết phải đi đâu nữa. Con còn chưa biết nơi xuất ngoại đầu tiên là ở đâu nữa mà.”
Tên khốn Kỳ Minh này, không tiết lộ ra nửa chữ, mỗi lần tra IP đều là các quốc gia khác nhau.
Cậu đoán rằng mỗi lần người kia gửi mail xong sẽ nhanh chóng đi đổi IP sang quốc gia khác. Một là cân nhắc an toàn, hai là không muốn cậu tìm được.
Ngu ngốc quá đi, nhưng cậu cũng rất đau lòng.