Đợi em hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn
—
Khương Hồi không nặng không nhẹ liếc Triệu Hi, lười để ý.
Có lẽ vì Lý Nhuận ghé qua, tâm trạng anh không tốt, cả bữa cơm ăn trong im lặng khác thường.
Lúc anh súc miệng, Triệu Hi đi theo, đứng cạnh nói: “Nghe bảo Chú Lý đến để cầu xin cho Tổng giám đốc Lưu?”
Khương Hồi: “Nói là trả ân tình, không tính cầu xin.”
“Vậy chú nhỏ có đồng ý không?”
“Em nghĩ sao?”
Triệu Hi như vô tình hỏi: “Chú Lý trước đây thân với chú nhỏ lắm à?”
Khương Hồi: “…Bình thường.”
“Nghe chú ấy bảo trước đây chú nhỏ cũng từng hoạt bát lắm…” Triệu Hi chống cằm nhìn anh, mắt sáng lên, “Em thật muốn xem chú nhỏ hoạt bát thế nào.”
Khương Hồi hoạt bát đã chết từ năm mười lăm tuổi, vào cái ngày anh bỏ lỡ kỳ thi trung học, mất đi mắt phải.
Anh trả lời trong lòng.
Em hỏi là Khương Hồi, hay Triệu Hồi?
Nhưng ngoài mặt, anh chỉ nhạt nụ cười, bình thản: “Chuyện cũ rồi.”
Rõ ràng không muốn nhắc thêm.
Triệu Hi không nói tiếp, tự nhiên đổi đề tài: “Nói mới nhớ, sáng nay em về trường lấy đồ, gặp chuyện thú vị.”
“Chuyện gì?”
“Có người tìm kiếm tài năng bảo em, gương mặt này rất hợp vào giới giải trí.” Triệu Hi thoải mái, “Nhưng mà em từ chối.”
Khương Hồi im lặng hai giây: “Em muốn vào?”
“Muốn thì em từ chối làm gì?” Triệu Hi ngạc nhiên, “Đương nhiên không muốn, em đã vào công ty làm, đâu gánh nổi nghề thứ hai.”
Thấy Khương Hồi vẫn hờ hững, thậm chí im lặng hơn, Triệu Hi thấy lạ.
Cậu nghĩ, đổi đề tài ‘an toàn’ hơn: “Em được nghỉ, mai là cuối tuần, chú nhỏ có muốn đi dạo phố không?”
Khương Hồi chẳng hứng thú: “Dạo phố thì hay ho gì?”
Triệu Hi: “Nhà mình cần mua đồ dùng, bàn chải, dép, rồi tấm cào móng cho Nhóc Con cũng nên thay. À, còn chuyện triệt sản cho nó.”
Nhóc Con là mèo đực, đã động dục hai lần, vì lý do sức khỏe nên chưa triệt sản. Họ bàn rồi, không định cho nó phối giống, nên phải triệt sản.
Nói đến đây, Khương Hồi gật đầu: “Được thôi.”
Anh vừa đặt cốc súc miệng xuống, Triệu Hi đã bước tới, hôn anh.
Khương Hồi đôi khi nghi cậu nghiện hôn, không chỉ bám người, mà nụ hôn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon đều không thể thiếu, hở ra là hôn, chẳng phải muốn làm gì, chỉ thích ở chung với anh.
Tiếng gõ cửa cắt ngang nụ hôn vội vàng.
Khương Hồi theo phản xạ đẩy cậu ra: “…Chuyện gì?”
Giọng trợ lý Trần vang lên ngoài cửa: “Mười phút nữa họp, sếp.”
Khương Hồi chợt nhớ ra, chiều hai giờ anh có cuộc họp, giờ đã một giờ năm mươi: “Biết rồi.”
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.
Triệu Hi câu ngón tay anh, giọng đầy ấm ức: “Sao cứ như chúng ta đang yêu đương vụng trộm vậy…”
Khương Hồi thầm nghĩ, chẳng phải sao? Anh qua loa: “Về phòng đi, tôi bận rồi.”
Triệu Hi nhìn anh, thở dài: “Thôi được, nghe chú nhỏ.”
Ban đầu Triệu Hi đúng là thấy mối quan hệ lén lút như ngoại tình có phần kích thích, nhưng giờ nhiều hơn là sự mông lung.
Hôm đó chú nhỏ bảo không thể công khai.
Cậu sững hai giây rồi lướt qua, vì nhận ra tâm trạng chú nhỏ vì chủ đề này mà trầm xuống, cậu không muốn vì chuyện nhỏ này làm anh không vui.
Nhưng thật ra cậu chẳng lướt qua được.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Khương Hồi, cùng câu “Không được” kia, vẫn luôn vang vọng trong đầu cậu.
Cậu tự nhủ, vì chú nhỏ chưa sẵn sàng công khai.
Vậy sau này thì sao?
Chú nhỏ không nhắc đến ‘sau này’.
Đã hơn nửa năm, anh cũng chưa từng nhắc đến công khai.
Triệu Hi không khỏi nghĩ, lẽ nào cứ lén lút thế này cả đời?
Hay chú nhỏ căn bản chưa nghĩ đến tương lai với cậu?
Nhưng nhìn bóng lưng Khương Hồi, Triệu Hi vẫn đè nén những suy nghĩ rối ren.
Có lẽ cậu chưa làm đủ, chưa cho chú nhỏ đủ cảm giác an toàn.
…
Hôm sau họ đến trung tâm thương mại trước, mua đồ dùng hàng ngày. Đây không phải lần đầu cùng đi mua sắm, trước đây dù Khương Hồi không thích dạo phố, nhưng trạng thái thoải mái, khác hẳn vẻ lạnh lùng ở công ty, nên Triệu Hi luôn thích đi cùng anh.
Nhưng hôm nay không hiểu sao, anh cứ thất thần.
Triệu Hi hỏi dép lê mới thích màu gì, Khương Hồi ngẩn người hai giây mới phản ứng: “Tùy.”
Triệu Hi lấy hai đôi, một trắng một xanh, hình thỏ con.
“Chú nhỏ hôm nay nghĩ gì thế?”
Khương Hồi định thần: “…Hửm? Không có gì.”
Triệu Hi không nhịn được cười: “Thôi, đi tiếp nào.”
Khương Hồi hé môi, nhận ra suốt cả buổi mình chẳng chủ động chọn lấy món gì, xe hàng toàn đồ do Triệu Hi bỏ vào, trong lòng hơi chột dạ: “…Mua xong hết rồi?”
“Gần hết.” Triệu Hi cố ý thở dài: “Ai bảo tâm của chú nhỏ không ở chỗ em, dạo phố thế này có gì vui, em cũng chịu.”
Khương Hồi ho khan: “Hôm nay hơi không tập trung, xin lỗi.”
Triệu Hi không thật sự có ý trách, thấy anh không muốn nói, cũng không ép. Hai người lại trêu nhau mấy câu cho qua chuyện, xách đồ ra xe, rồi tiện đường đưa Nhóc Con để lại trên xe đến bệnh viện thú y.
Mặt trời tháng Bảy gay gắt, Khương Hồi ôm mèo, Triệu Hi che ô cho anh.
Bệnh viện này họ chọn kỹ lưỡng, tuyệt đối uy tín.
Đồng nghĩa với chi phí cũng không rẻ, khách tới đây đa phần là “con sen” trẻ giàu có, yêu thương động vật. Thế nên, “gia đình ba người” vừa vào cửa, lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
Chị lễ tân mỉm cười đứng dậy chào, vì đặt trước, nghe làm triệt sản thì dẫn họ đến ngoài phòng phẫu thuật, đợi ca trước xong.
Nhóc Con ban đầu lạ lẫm hơi căng thẳng, nhưng nhanh chóng nằm dài trên đùi Khương Hồi, lim dim để anh vuốt ve, chẳng hay biết chuyện gì sắp xảy ra.
Giao mèo cho bác sĩ, hai người định ở bên chờ, nhưng nghe nói ở cạnh lúc triệt sản sẽ khiến mèo nghĩ họ làm, rồi ghi hận, nên thôi.
Phòng chờ có nhiều chủ nuôi khác, nhưng hai người họ chẳng cần phải tỏ ra thân mật hay xa cách gì cả, cứ tự nhiên trò chuyện đôi câu, xem điện thoại, mà vẫn toát ra cảm giác hòa hợp khiến người ngoài khó chen vào.
“Chốc nữa về luôn hay ăn cơm trước?”
“Tùy.”
“Bình trà lần trước bị Nhóc Con làm vỡ, về nhớ mua thêm một cái.”
“Ừ, nhớ rồi.”
“Chú nhỏ tối qua ngủ không ngon lắm nhỉ?” Triệu Hi như nhớ ra điều gì, hỏi.
Nửa năm qua, Khương Hồi nhất quyết bảo mình không bệnh, không chịu đi bác sĩ, Triệu Hi cũng không ép anh.
Nhưng rõ ràng, từ khi ở bên nhau, Khương Hồi thoải mái hơn trước, ít gặp ác mộng và mất ngủ. Triệu Hi yên tâm hơn nhiều, vốn nghĩ anh sẽ dần bình thường.
Song không biết có phải hôm qua gặp Lý Nhuận chạm đến góc nào trong lòng, tối qua anh trở mình suốt, ngủ rất bất an.
Nhưng trước câu hỏi của Triệu Hi, Khương Hồi chỉ nhẹ nhàng: “Cũng ổn… tốt hơn trước. Đừng căng thẳng, tôi nói rồi, chỉ là tư thế ngủ.”
“…Được thôi.” Triệu Hi không tranh cãi, miễn là trạng thái anh tốt lên.
Nửa tiếng sau, Nhóc Con triệt sản xong được đẩy ra, còn mê man vì thuốc, trông yếu ớt vô cùng.
Bác sĩ gọi: “Chủ của Nhóc Con.”
Cả hai đồng thời đứng dậy.
Bác sĩ ngẩn ra: “Là ai?”
Triệu Hi cười: “Cả hai bọn tôi.”
Khương Hồi không phủ nhận.
Bác sĩ nhìn thêm vài lần, ho khan: “Nhớ về cho nó đội nón để tránh liếm vết mổ, 12 tiếng sau phẫu thuật không ăn uống…”
Ra khỏi bệnh viện, một cô gái ngập ngừng bước tới, gọi họ.
“Chào hai anh, cho hỏi quan hệ của hai người là…”
Triệu Hi do dự hai giây, nhìn Khương Hồi, như chờ anh trả lời.
Khương Hồi mơ hồ đoán được ý cô, im lặng một lúc rồi nói: “Người nhà.”
Cô gái chớp mắt, rồi lại hỏi, giọng đầy mong đợi: “Người nhà? Vậy… anh này có người yêu chưa ạ?”
Cô hỏi Khương Hồi.
Khương Hồi khựng lại: “Có rồi.”
Cô không hỏi thêm, thất vọng rời đi.
Hai người suốt đường không nói, đặt Nhóc Con vào túi mèo ở ghế sau. Khương Hồi lên ghế phụ, hôm nay bác Vương nghỉ, Triệu Hi lái xe.
Triệu Hi không khởi động ngay mà khẽ hỏi: “Người yêu chú nhỏ vừa nói là em đúng không?”
Khương Hồi đang thắt dây an toàn khựng lại: “Chứ còn ai?”
Triệu Hi cười khẽ: “Em tưởng chú nhỏ không định nói với ai chuyện đang yêu.”
Khương Hồi đáp: “Chỉ là một người qua đường thôi, sau này cũng chẳng gặp lại. Cô ấy có thể nghĩ tôi chỉ đang nói dối để từ chối.”
Nói cách khác, chuyện có hay không thừa nhận tình cảm, cũng chẳng quan trọng. Câu “đã có người yêu” kia, có thể được coi như một cách khéo léo để giữ khoảng cách, thế thôi.
Triệu Hi chớp mắt, nhìn anh, ánh mắt dao động: “…Nếu hôm nay người bị hỏi có người yêu là em thì sao?”
Cậu khẽ nói: “Chú nhỏ nghĩ, em nên trả lời thế nào?”
Khương Hồi thấy khó chịu, tránh ánh mắt dò xét của cậu, hời hợt ném câu hỏi lại: “…Em muốn trả lời thế nào?”
Triệu Hi nghĩ một lúc: “Em sẽ nói, người bên cạnh tôi đây chính là người yêu của tôi.”
Mí mắt Khương Hồi khẽ run.
Triệu Hi nghiêng người, hôn nhẹ lên má Khương Hồi: “Chú nhỏ, đôi khi có thể không cần quá cẩn thận. Để người qua đường biết anh đang yêu em thì có sao đâu… hay là anh định cả đời không công khai với em?”
Tim Khương Hồi khẽ thắt lại. Anh biết, sớm muộn gì câu hỏi này cũng sẽ đến.
Nhạc trong xe bật lên, một bài dân ca nhẹ nhàng do Triệu Hi thu, chỉ có ở riêng trong xe cậu mới mở.
Khương Hồi rất thích nghe.
Hay đúng hơn, anh luôn rất thích mọi bài hát Triệu Hi thu cho mình.
Im lặng hai giây, anh hỏi: “Vậy em tự tin, chắc chắn có thể ở bên tôi cả đời?”
Triệu Hi đáp ngay: “Em chưa từng nói với chú nhỏ sao?”
“Gì cơ?”
Triệu Hi nghiêng người lại gần, thì thầm bên tai anh: “Khi bắt đầu ở bên anh, em đã xác định, người em muốn chỉ có mình anh.”
“Sao em chắc được sau này sẽ không thay lòng?” Khương Hồi hỏi ngược.
Không phải anh không tin cậu, mà là không tin lòng người.
Mối quan hệ này, từ đầu đã như một trò đùa.
Triệu Hi ở trường có bạn học trẻ trung, ra xã hội sẽ gặp người tốt hơn. Nếu một ngày bị phồn hoa hay danh lợi mê hoặc, có lẽ cậu sẽ thấy Khương Hồi cũng chỉ thường thôi.
“Chúng ta ở bên nhau lâu thế rồi, anh thấy em có thay lòng không?”
“Chưa tới một năm.”
Triệu Hi mím môi, không cố chấp: “Dù em không nghĩ mình sẽ thay lòng, nhưng nếu chú nhỏ lo lắng, có thể giám sát em.”
Khương Hồi cong môi, như thấy buồn cười, quay nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: “Ai rảnh thế.”
Triệu Hi cười, bất ngờ hỏi: “Nếu em làm được, có thưởng không?”
Khương Hồi nhướng mày: “…Ý em là đã nghĩ ra phần thưởng rồi?”
Triệu Hi: “Chẳng gì qua mắt được chú nhỏ.”
“Vậy em muốn thưởng gì?”
“Đàn ông ở nước ta hai mươi hai tuổi có thể kết hôn.” Triệu Hi nói, “Nếu em làm được, chúng ta kết hôn nhé.”
Khương Hồi ngẩn ra: “…Gì?”
Triệu Hi liếm môi, mắt đầy ý cười dịu dàng: “Chú nhỏ không muốn công khai, thì chúng ta không công khai. Đợi đến ngày chú nhỏ hoàn toàn tin em không thay lòng… đến khi em hai mươi hai tuổi, chúng ta hủy đi quan hệ họ hàng, rồi kết hôn, được không?”
Cậu nắm tay anh, giọng ấm áp chặn hết lời từ chối: “Cuối năm có thời gian, chúng ta mua xe caravan, cùng Nhóc Con đi du lịch, đến núi Phú Sĩ, nhà thờ Thánh Sophia, vách Tình Nhân… tất cả nơi anh nói muốn đi.”
“Cùng nhau.”
Xe caravan, Khương Hồi luôn thích thú, nhưng vì không cần nên chưa mua.
Những điểm đến cậu liệt kê, đều là nơi anh vô tình nhắc khi lướt video.
Chỉ nói vu vơ, nhưng Triệu Hi nhớ hết, không chỉ biết anh thật sự muốn đi, mà còn nhớ lâu thế.
Khương Hồi hồi lâu không đáp.
Ánh mắt anh nhìn về phía trước, nơi Triệu Hi không thấy được, trong đáy mắt là từng lớp sóng cảm xúc dâng lên rồi lại lặng xuống.
Ngón tay anh bị cậu nắm khẽ co lại, mơ hồ: “Để sau này nói.”
Triệu Hi khẽ cười, hôn nhẹ lên khớp tay anh: “Được, để sau này nói.”
Trong giai điệu nhẹ nhàng của nhạc trong xe, cậu siết chặt tay anh.
Cậu thích từ “sau này”.
Sau này của cả hai.




