Chương 5:
Tuy rằng Giang Triết Dật cảm thấy hành động của Tống Thanh rất khó hiểu, nhưng rốt cuộc là chính anh đã nhận lời của cậu, cũng chỉ có thể vừa tức giận lại buồn cười mà ngồi bên cạnh Tống Thanh để chơi game cùng.
Không quá vài phút, Tống Thanh lại bất tri bất giác mà muốn anh tắt mic đi. Đến khi thấy Tống Thanh vừa chơi vừa trò chuyện vui vẻ với người bên kia, thậm chí còn thân mật gọi “Tiêu Tiêu” thì Giang Triết Dật cuối cùng cũng hiểu người này muốn làm gì.
Chẳng qua là muốn dùng vẻ mặt ngây thơ nhất để nhìn anh ăn mệt rồi tự tức giận mà không dám nói gì.
Anh và Tống Thanh đã trả thù qua lại nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết những ý đồ xấu xa không cần nói ra đó?
Nhưng chỉ cần Tống Thanh còn nguyện ý trêu chọc anh một ngày, Giang Triết Dật liền nguyện ý cả đời bầu bạn cùng cậu chơi ván game không có điểm dừng này.
Việc Tống Thanh chủ động mời Nghiêm Tiêu chơi game thật ra nằm ngoài dự kiến của hắn, nhưng khi cậu thiếu niên cười hì hì mà không chút bận tâm dùng tên gọi thân mật gọi hắn, tim hắn lại không thể tránh khỏi mà lỡ mất hai nhịp. Hắn thuận thế vừa vẩn vơ suy nghĩ rốt cuộc hôm nay có gì đặc biệt, vừa trò chuyện cùng Tống Thanh.
Tối nay Tống Thanh dường như nói chuyện đặc biệt nhiều, đem cả những việc nhỏ nhặt như hạt mè cũng kể hết cho Nghiêm Tiêu nghe, bao gồm cả chuyện nửa đêm bò dậy học bài. Nghiêm Tiêu vừa định bảo cậu đi ngủ sớm một chút để nghỉ ngơi cho tốt, những lời nghẹn trong lòng chưa kịp nói ra như là nếu không hắn sẽ lo lắng.
Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ và tiếng hôn từ phía bên kia màn hình của Tống Thanh, cùng với một giọng nói trầm thấp khác của một thiếu niên.
Lúc này hắn mới đột nhiên phản ứng lại cái gì đó, nhìn chằm chằm vào cái ID chỉ có một chữ “Giang” trên màn hình, nhớ lại những chuyện đã nghe được trong trường.
Ví dụ như Tống Thanh có một người bạn thân lớn lên cùng nhau tên là Giang Triết Dật, là nhân vật nổi tiếng ở trường đối diện, ví dụ như đôi khi người này còn đến đón Tống Thanh tan học, bóng dáng hai người đi trên đường hợp nhau đến lạ.
Một ván game cũng chỉ khoảng mười phút, Tống Thanh dường như bị nụ hôn kia làm xáo trộn tâm trạng, sau khi ván game kết thúc liền vội vàng offline. Đến khi lòng bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi, Nghiêm Tiêu cũng không đợi được nửa lời thừa thãi nào từ Tống Thanh.
Hắn chỉ có thể như một người thất tình, bực bội lại khó chịu ném điện thoại sang một bên, ngồi trên giường đoán ý nghĩ của Tống Thanh.
Nhưng mà hắn không thể tìm thấy một lý do nào để chứng minh kết luận “thái độ của Tống Thanh thay đổi là vì hắn” này. Nghiêm Tiêu luôn cảm thấy mình như bị chơi xỏ một vố, là hắn tự nguyện đưa mặt ra để chờ đợi đối phương lừa gạt, nhưng hắn cố tình không thể nảy sinh dù chỉ một tia thất vọng hay chán ghét đối với Tống Thanh.
Trước khoảnh khắc tắt đèn, Nghiêm Tiêu trong đầu chợt nhớ đến câu nói lưu truyền giữa các nữ sinh, có thể dùng để tỏ tình: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
Khi hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sự yên tĩnh và đêm khuya, trước mắt trống rỗng, làm gì còn có ánh trăng nào đâu?
Chỉ còn lại tiếng tim hắn đập rõ ràng.
Đối với Tống Thanh mà nói, giữ nhiều chuyện trong lòng đồng nghĩa với lãng phí tinh lực và thời gian, giống như việc mâu thuẫn với Giang Triết Dật rồi lại không hiểu sao lại hòa giải.
Khi cậu tỉnh dậy vào sáng hôm sau, ngoài việc nghĩ rằng có ngày nào đó nhất định phải chơi Giang Triết Dật một trận, để anh nếm trải cảm giác đau lưng mỏi chân, Tống Thanh khi đối mặt với anh lại biến thành cái dáng vẻ khi âm khi dương, tùy ý đó.
Vốn dĩ nghĩ buổi chiều sẽ về trường sớm để khỏi phải nói nhảm với Giang Triết Dật, nhưng khi ăn trưa cậu lại bất ngờ nhận được tin nhắn từ trường học, thông báo thời gian quay lại trường đã đổi thành buổi tối.
Cậu ở nhà thật sự rất chán, huống hồ bên cạnh còn có cái tên phiền toái Giang Triết Dật. Lúc xem chương trình TV nhàm chán, cậu đột nhiên muốn ra ngoài xem một bộ phim điện ảnh.
Tùy tiện chọn một bộ phim kinh dị được đánh giá không tồi, mua xong vé cậu mới dựa vào cửa phòng Giang Triết Dật, tuyên bố muốn anh cùng đi xem phim với cậu.
Giang Triết Dật vừa vặn thu dọn xong đồ đạc, nghe thấy yêu cầu đột ngột của Tống Thanh cũng không thấy phiền, thay một bộ quần áo rồi định cùng cậu ra ngoài. Anh còn định buổi tối đưa Tống Thanh ra ngoài ăn một bữa rồi đưa về trường, anh luôn bận tâm vì Tống Thanh, cố gắng giúp đối phương tránh khỏi mọi sai lầm và những con ‘đường vòng’, dù Tống Thanh có không cảm kích đi chăng nữa.
Trên thực tế, anh đã sớm diễn tập trong đầu hàng ngàn vạn khả năng về tình yêu của họ, chờ đợi một ngày nào đó có thể thực hiện. Ban ngày ra ngoài xem phim kinh dị không đông bằng buổi tối, Tống Thanh lại chọn chỗ ngồi cuối cùng, chỉ kém là mua luôn vé tình nhân.
Lúc này Giang Triết Dật muốn nghiêm túc cùng cậu xem phim, thì Tống Thanh lại bắt đầu không thành thật. Lát thì muốn đút Giang Triết Dật ăn bắp rang uống Coca, lát thì muốn nắm tay anh chơi đùa.
Cốt truyện phim nhàm chán, cũ rích và sến sẩm, Giang Triết Dật xem được một nửa gần như có thể đoán được kết cục, những cảnh cố làm ra vẻ huyền bí trong lòng chẳng hề gợn sóng. Rất nhanh hắn phát hiện sự khác thường của Tống Thanh chẳng qua là vì sợ hãi, vừa có hiệu ứng âm thanh đáng sợ là cậu liền suýt nữa rụt cả người vào lòng anh.
Ở cùng Tống Thanh sẽ trở nên ngu ngốc, Giang Triết Dật trước sau tin tưởng không nghi ngờ điều này. Anh suýt nữa thì quên mất, sở thích xem phim kinh dị của Tống Thanh chưa bao giờ thay đổi, chỉ là thích xem phim kinh dị là một chuyện, sợ hãi khi xem phim lại là một chuyện khác.
“Sợ à?” Anh hỏi.
Tống Thanh dùng sức nhéo tay anh một cái, chột dạ nói: “Sao có thể, đừng có nói bậy nói bạ.”
Ánh sáng lạnh từ màn hình chiếu vào mặt Tống Thanh, Giang Triết Dật hơi nghiêng đầu, thấy Tống Thanh không dám nhìn thẳng vào màn chiếu, ánh mắt né tránh. Anh đột nhiên có xúc động muốn hôn Tống Thanh.
Giang Triết Dật cuối cùng vẫn không thể thực hiện hành vị xúc động bất chợt này, mặc dù chuyện này đối với họ cũng chẳng hiếm lạ gì.
Anh quen lợi dụng danh nghĩa bạn thân để làm đủ mọi chuyện khác người với Tống Thanh.
Từ lần đầu tiên họ làm tình trong căn phòng chật chội, đã định sẵn rằng họ nhất định sẽ cứ thế dây dưa với nhau. Ngày hôm đó, Tống Thanh rên rỉ nghe thật đáng yêu và đáng thương, ánh mắt cậu nhìn hắn cũng mềm mại, trái tim Giang Triết Dật gần như tan chảy trong nước mắt của Tống Thanh.
Họ rõ ràng là duyên trời tác hợp, trời sinh một đôi. Những việc như âu yếm, làm tình, nào có việc gì không phải chỉ những người yêu nhau mới làm?
Nếu một ngày nào đó Tống Thanh sẽ chủ động tỏ tình với anh, Giang Triết Dật chắc chắn sẽ hưng phấn đến mức chạy thẳng ra sân thể dục chạy năm vòng.
Có lẽ là hình tượng lãnh đạm của Giang Triết Dật trước mặt người ngoài khiến anh không thể làm những việc này, có lẽ là Tống Thanh không muốn cho anh toại nguyện, nói tóm lại là cho đến bây giờ, anh vẫn không thể chờ được ngày mà Tống Thanh chủ động lại gần.
Ban đầu anh cho rằng Tống Thanh chỉ là ngại ngùng nói những từ ngữ tình tình ái ái, sau này mới phát hiện trong thế giới của đối phương, việc làm tình với người khác, với việc thích hay không thích, yêu hay không yêu, căn bản không liên quan. Tống Thanh chỉ cần bản thân cậu vui vẻ thoải mái là được, đâu có thời gian rảnh rỗi để bận tâm người làm những chuyện này là ai.
Đôi mắt có thể lừa người, miệng có thể nói dối, khoảng cách giao tiếp cũng có thể duy trì trong mối quan hệ bình thường. Nhưng Giang Triết Dật không thể làm được việc không nhìn cậu.
Cho dù đời này họ sẽ không ở bên nhau, anh cũng sẽ không cho đối phương dù chỉ là một chút khả năng rời đi. Đây là người anh đã nhìn lớn lên, dựa vào cái gì mà phải nhường cho người khác?
Bộ phim sắp kết thúc, biên kịch cứ khăng khăng phải nhồi nhét một chút cốt truyện thanh xuân sến sẩm, duy mỹ vào một bộ phim kinh dị. Giang Triết Dật xem đến nghẹn lời, tiện thể trong lòng oán giận một hồi về trình độ chọn phim của Tống Thanh. Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Tống Thanh nghẹn nước mắt lau nước mũi.
Giang Triết Dật bất đắc dĩ chủ động giúp cậu lau nước mắt, tiện thể cười nhạo rằng điểm rơi nước mắt của đối phương thật kỳ lạ. Tống Thanh khinh thường mắng một câu “Cậu thì biết cái gì.”
Khi ra khỏi rạp chiếu phim, Giang Triết Dật vẫn không nhịn được hỏi: “Tống Thanh, tại sao cậu đối xử với tôi luôn lạnh nhạt thế?”
Tống Thanh tiện tay ném chai Coca rỗng vào thùng rác, cảm thấy cạn lời với câu hỏi rõ ràng nghe có vẻ ngớ ngẩn của Giang Triết Dật, cậu trả lời ngắn gọn:
“Sao tôi biết được.”
Hai người ăn xong bữa tối, vừa vặn còn nửa giờ nữa là đến giờ tự học buổi tối, đủ để Giang Triết Dật đưa cậu đến cổng trường.
Tống Thanh lợi dụng trời tối không nhìn rõ, trực tiếp vòng tay ra phía trước ôm lấy eo Giang Triết Dật. Tình yêu một khi yêu sai đối tượng, sẽ biến thành một hình phạt khổ sở hại người hại mình. Dù có rõ ràng mọi hành động thân mật của Tống Thanh chỉ là do thói quen và tiện tay, nhưng khi đối phương tựa vào lưng mình, Giang Triết Dật vẫn không kìm được mà suy nghĩ nhiều.
Dừng xe ở ngã tư đối diện trường, Giang Triết Dật nhìn Tống Thanh không quay đầu lại mà đi vào màn đêm. Chiếc cặp đeo một bên vai vung vẩy, tùy tiện giống như chính con người cậu. Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đối phương nữa Giang Triết Dật mới chạy về trường anh.
Tống Thanh nghĩ đến việc lại có thể có một tuần không bị cái tên phiền toái Giang Triết Dật này quấy rầy, lại không cần bị chịch theo đủ mọi tư thế, tâm trạng cậu liền vô cùng tốt. Thậm chí khi thấy Nghiêm Tiêu đứng ở cổng trường đợi mình, cậu còn cong khóe miệng nhe răng nanh với đối phương, còn thêm một câu “Chào buổi tối” hiếm hoi.
Vốn dĩ vẫn đang ghi hận việc Tống Thanh lợi dụng mình, Nghiêm Tiêu vừa nghe thấy giọng đối phương liền không nói ra bất kỳ lời chất vấn nào nữa.
Chỉ cần ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Tống Thanh, hắn liền yêu và tìm đủ mọi lý do bao che cho đối tượng thầm mến. Rốt cuộc Tống Thanh chưa bao giờ đồng ý yêu đương với hắn, ngoài một câu “Tôi yêu em” khi tình mê ý loạn, hắn cũng chưa từng nghiêm túc tỏ tình với Tống Thanh.
Tống Thanh bây giờ đang nợ hắn, một ngày nào đó cậu sẽ phải cam tâm tình nguyện trả lại. Nếu đã như vậy, hắn nguyện ý tạm thời bị đối phương lợi dụng.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ chuông reo, trong lớp học toàn là người đang trò chuyện và chép bài tập. Giữa những âm thanh ồn ào hỗn loạn, Tống Thanh đột nhiên hỏi hắn có muốn trốn nửa tiết tự học tối không.
Cậu không nói vì sao, muốn đi đâu, đi làm gì, và vì sao lại rủ hắn. Nghiêm Tiêu không hề cảm thấy Tống Thanh sẽ cảm thấy một chút áy náy nào với hắn, nhưng mà trước mặt Tống Thanh, mọi nguyên tắc của hắn đều có thể bỏ qua.
Nghiêm Tiêu chợt nhớ ra, hôm nay dường như có giáo viên lớp khác đến coi lớp, cùng lắm thì tìm một lý do để lừa dối qua loa.
Tống Thanh kéo hắn chạy lên sân thượng tầng cao nhất của nhà thể chất, chẳng thèm bận tâm nền đất có bẩn hay không mà ngồi xuống. Đừng nói Nghiêm Tiêu cảm thấy khó hiểu, ngay cả Tống Thanh cũng không nghĩ ra mình làm gì mà lại chạy đến nơi này, cúi mắt suy nghĩ vài giây mới nhớ lại mình chỉ đơn thuần không muốn ở trong lớp học.
Nếu bây giờ có ai nói muốn dẫn cậu bỏ trốn, Tống Thanh có lẽ sẽ không chút do dự gật đầu đồng ý, lập tức chạy vào màn đêm và không bao giờ quay lại nữa.
“Em với Giang Triết Dật có quan hệ gì?” Nghiêm Tiêu hỏi cậu.
Tống Thanh lúc này mới nhớ lại hôm qua khi chơi game, Giang Triết Dật quả thật đã rất khó chịu mà ấn cậu xuống sofa hôn, đến mức cậu mất luôn hứng thú chơi tiếp.
Cậu chưa kịp tắt mic, xem ra vẫn bị Nghiêm Tiêu nghe thấy.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi, nhưng mà… Cậu ghét cậu ta lắm à?”
Vấn đề này Nghiêm Tiêu cũng không biết nên trả lời thế nào, hắn cố ý câu hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngửa đầu nhìn chằm chằm đối phương, “Tống Thanh, em thích tôi không?”
Trong một ý nghĩa nào đó, im lặng tức là chấp thuận. Tống Thanh dù có ngu ngốc đến mấy cũng không thể không nhận ra sự úp mở trong lời nói của Nghiêm Tiêu. Có lẽ là gió đêm nay quá ấm áp, đến mức khiến đầu óc Tống Thanh cũng nóng lên, cậu không cần suy nghĩ liền bật ra một câu: “Hay là, tôi cho cậu một cơ hội tán tỉnh tôi?”
“Nhưng mà sau này đừng cố ý làm rơi bút xuống đất nữa, tôi nhặt cũng phiền lắm aiz.”
Tống Thanh nói chuyện với giọng điệu bình thường như thể hỏi hắn hôm nay có ăn cơm không, Nghiêm Tiêu nhìn sân trường trống không, tim đập nhanh đến mức suýt ngừng lại.
Hắn lại gần Tống Thanh, hơi thở ấm áp, hỗn loạn, “Vậy khi tôi tán tỉnh em, có thể hôn em không, có thể làm tình với em không?”
Thiếu niên vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Xem tâm trạng của tôi đã.”
Chương này không ngắn chút nào! 😈




