Chương 5: Ghét bỏ em.
Edit: Charon_1332
___________
Trần Luật Minh ngồi cười đùa với Lâm Tĩnh Văn một hồi, chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Lâm Tĩnh Văn bảo với cậu người nhận nuôi em là một người phụ nữ họ Kỷ, là giáo sư dạy văn học Trung Quốc ở trường đại học, bà có hai đứa con một trai một gái đang sống ở nước ngoài, bạn đời của bà thì vừa mới qua đời hồi năm ngoái. Bà Kỷ là người cực kì hào sảng và cởi mở, không những vậy mà tư tưởng cũng thoáng nên nói chuyện với giới trẻ bọn họ rất hợp cạ, bà còn thường xuyên phàn nàn về mấy ông mấy bà già khú chẳng có sức sống như bà với em.
Vừa nói xong thì bà Kỷ khoác áo ngủ, cắn hạt dưa bước vào.
Chẳng hiểu sao Trần Luật Minh lại thấy hơi căng thẳng, yếu hầu cậu lăn lội, đi theo Lâm Tĩnh Văn ra đón bà.
“Con chào bà, con là Trần Luật Minh, hôm nay mạo muội đến nhà chơi ạ.”
“Thằng nhóc này đẹp trai phết nhỉ.” Bà Kỷ cười tủm tỉm nhìn cậu. “Găng tay bé Văn nó đan là để tặng cậu phỏng?”
“Dạ.” Trần Luật Minh gật đầu.
Đang nói thì Lâm Tĩnh Văn đã xách vại dưa muối trên bàn trà lên, ôm đến trước mặt bà như thể đang dâng vật quý.
Trần Luật Minh gãi gãi đầu ”Con nghe Tĩnh Văn bảo bà thích ăn cải muối nên con mang một vại nhà muối đến làm quà, bà ăn thử xem có hợp khẩu vị không ạ. Nếu được thì lần sau đến con lại mang mấy vại qua.”
Bà Kỷ nhìn dáng vẻ vừa bồn chồn vừa ân cần của cả hai bèn cảm thấy hai đứa nhóc này không những trông rất ưa nhìn mà tính tình còn rất tốt nữa, bà cưới tới nỗi không khép được miệng, nói: “Thế thì tốt quá, nào nào nào hai đứa ngồi đi. Giờ cũng đến giờ cơm rồi, hai đứa đói bụng chưa, để bà gọi dì Đình lên nấu cơm ha.”
Trần Luật Minh nhớ ban nãy Lâm Tĩnh Văn có nói với cậu là bà Kỷ không biết nấu cơm nên trong nhà có thuê một dì giúp việc, cũng đã làm mấy chục năm rồi, tuy rằng dì trẻ hơn bà Kỷ một chút nhưng mọi người trong nhà ai nấy đều gọi dì là dì Đình, có đôi khi sẽ ở cùng họ, dì nấu ăn siêu siêu ngon nhưng tính tình hơi xấu, còn nghiện bài bạc nữa.
“Dì Đình hả, trong nhà có khách, cô dành chút thời gian lên nấu cho chị mấy món nha.”
“Nấu cái con khỉ khô! Sắp thua tụt quần rồi đây này, đi kiểu gì mà đi. Chị tự hâm lại đồ ăn thừa ăn đi, tôi tắt máy đây, thắng thì tôi gọi không thì thôi.”
Trần Luật Minh với Lâm Tĩnh Văn ngơ luôn còn bà Kỷ thì lại chẳng mấy ngạc nhiên, bà cúp điện thoại: “Không nấu thì thôi, cái bà này xấu tính ghê, dọa sợ hai bạn nhỏ của bà rồi. Hai đứa ngồi đợi bà sửa soạn tý rồi bà đưa hai đứa ra hàng ăn ha.”
“Không cần đâu ạ.” Trần Luật Minh vội xua tay. “Con cũng hay nấu cơm nên nếu bà không chê thì có thể thử tay nghề của con ạ.”
“Thế thì tốt quá!” Bà Kỷ cũng không khách sáo với cậu vui vẻ đồng ý ngay tắp lự, quay đầu dặn Lâm Tĩnh Văn: “Văn à, tý con vào bếp phụ bạn con nhé.”
Trần Luật Minh xắn tay áo, cười ngốc: “Không cần đâu ạ, Tĩnh Văn em ấy sợ nước lạnh nên đừng xuống bếp làm gì, ngồi ở phòng khách chờ là được ạ.”
Bà Kỷ cũng cười tít mắt: “Thương bé nó vậy cơ à?”
Bấy giờ Trần Luật Minh mới nhận ra lời mình vừa nói có hơi quá phận, mặt cậu đỏ bừng, quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh Văn thì thấy em cũng đang đỏ mặt.
Trong bếp có sẵn nguyên liệu nấu ăn, xét thấy người già thường ăn tương đối thanh đạm nên Trần Luật Minh đã xào hai món chay, lần lượt là đậu hũ xào cần tây và trứng gà xào ớt xanh, tiếp đó cậu làm thêm một thịt băm xào cải muối, ngoài ra còn có thêm canh củ mài nấu sườn.
Lâm Tĩnh Văn đi xới cơm, một chén thì đặt ở chỗ chủ toạ, hai chén còn lại thì để cùng một bên, bà Kỷ đương nhiên đoán ra được suy nghĩ trong lòng em là gì bèn kéo em lại nhéo nhéo mặt em.
Trên bàn ăn, bà Kỷ cứ khen tay nghề của Trần Luật Minh không ngớt, chẳng thua kém gì dì Đình hết, còn Lâm Tĩnh thì mải ăn tới nỗi hai má phồng lên như một chú cá vàng nhỏ, Trần Luật Minh vỗ vỗ lưng em, bảo em phải ăn chậm nhai kỹ*.
* Tế tước mạn yết – 细嚼慢咽 – xì jiáo màn yàn (nhai nhuyễn nuốt chậm; nguyên để chỉ ăn uống chậm rãi, hàm ý là cần phải từ từ thưởng thức cái gì).
Bà Kỷ bảo người nhà Trần Luật Minh có lộc ăn, tiếp đó lại hỏi đến chuyện nhà cậu có bao nhiêu người, làm công việc gì.
Trần Luật Minh buông bát buông đũa, thật thà đáp: “Bà con đã qua đời từ lâu, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi con với ông nội, ông là quân nhân đã giải ngũ, bố con là con một, con cũng thế. Bố con cũng là quân nhân còn mẹ con thì là quân y, khi con còn nhỏ họ đến vùng bị nạn để cứu tế, không may gặp phải lở đất nên cũng đã qua đời.”
Nghe xong, Lâm Tĩnh Văn quay phắt lại nhìn cậu, mắt ậng nước.
Bà Kỷ thở dài: “Hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, nhưng số khổ quá.”
Cơm nước xong xuôi, bà Kỷ ngồi hàn huyên với Trần Luật Minh vài cậu rồi đi xuống lầu đánh bài, trước khi đi bà còn dặn Lâm Tĩnh Văn nhớ phải đưa quà đáp lễ cho cậu, sau đó thì dẫn cậu đi vòng vòng chơi một lúc đi.
Lâm Tĩnh Văn “vâng, dạ” đáp lời, hai người đứng ở cửa chào tạm biệt bà.
Cửa chống trộm vừa đóng lại thì Lâm Tĩnh Văn lập tức xoay người nhào vào lòng Trần Luật Minh, em chẳng những không nói muốn ôm năm giây mà còn không động đậy gì, chủ động ôm chặt lấy eo cậu, cọ cọ cổ cậu.
Trần Luật Minh đoán là em đang an ủi cậu.
Ban nãy sau khi cậu nói về gia cảnh nhà mình xong, dưới gầm bàn Lâm Tĩnh Văn đã lặng lẽ niết lòng bàn tay cậu, cái niết ấy khiến con tim cậu rung rinh luôn.
Trần Luật Minh cũng ôm lấy em, ôn hòa nói: “Lúc trước anh cũng tính nói cho em biết, nhưng anh lại nghĩ em dễ mềm lòng như thế, nghe xong nhất định sẽ rất buồn. Em cũng biết là anh không nỡ thấy em buồn mà.”
Lâm Tĩnh Văn im ru nép mình trong vòng tay cậu, vai em run run, Trần Luật Minh biết chắc là em đang lén khóc liền thở dài, cậu vuốt vuốt lưng em như vuốt mèo con, hai người cứ vậy ôm nhau hồi lâu.
“Mình không khóc nữa nào*, ban nãy bà còn bảo em phải dẫn anh đi vòng vòng chơi mà, em còn khóc nữa là trời tối luôn đấy.”
* 掉金豆子 mình search thì người ta kêu kiểu chỉ nước mắt, kiểu nước mắt con gái là vàng các thứ các thứ ý.
Lâm Tĩnh Văn vẫn không đáp lời.
Bấy giờ Trần Luật Minh mới cảm thấy sai sai, cậu vội vã buông em ra, nâng mặt em lên nhìn thử, kết quả phát hiện không những em đang khóc mà mặt còn ửng hồng một cách khác thường, miệng hơi hé, môi lóng lánh ánh nước.
Trần Luật Minh sửng sốt, lờ đi nhịp tim nhanh bất thường của mình, vội vàng sờ trán em: “Sao thế em? Sao lại không thoải mái, em sốt hả?”
Lâm Tĩnh Văn kéo tay cậu xuống áp vào má mình rồi nghiêng đầu cọ cọ, em khẽ rầm rì, cơ thể mềm nhũn như con chi chi đứng cũng không vững, dần tụt khỏi vòng tay của Trần Luật Minh.
Trần Luật Minh nhanh nhanh chóng chóng bế em đặt lên sô pha, duỗi tay cầm lấy ống nói của điện thoại bàn bên cạnh tính gọi 120.
“Không cần đâu!” Lâm Tĩnh Văn khóc lóc la lên.
Trần Luật Minh ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cậu nghe Lâm Tĩnh Văn nói to như thế.
Cậu đắn đo vài giây rồi cuối cùng vẫn thả ống nói xuống, cúi người cụng nhẹ trán em, khóe mắt ươn ướt: “Rốt cuộc là như thế nào, em làm anh lo chết đi được.”
Lâm Tĩnh Văn nhẹ nhàng đẩy cậu ra, đưa tay lên che mắt , em khóc tới nỗi thở hổn hển, ngập ngừng nói: “Làm sao… làm, làm sao đây…. sao… như nào, làm… làm sao…”
Trần Luật Minh ôm mặt em lau nước mắt cho em, trái tim đau xót như sắp rớt ra ngoài: “Không có chuyện gì là không phải quyết được hết, em nói đi, em muốn anh phải làm sao đây? Em muốn mạng của anh ư?”
Lâm Tĩnh Văn lại khóc một chốc mới hơi bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt thì vẫn mơ màng như cũ, em hé miệng muốn nói chuyện song lại bị ho vì tiếng nấc nghẹn.
Trần Luật Minh vội đỡ em lên để em tựa lưng vào sô pha.
Lúc cậu cúi người nhấc chân em thì bỗng trông thấy đũng quần em ướt đẫm một mảng.
Cậu cũng không nghĩ nhiều còn tưởng là Lâm Tĩnh Văn bị bệnh cấp tính gì đó, mỗi khi khó chịu đều sẽ không tự chủ được mà tè ra quần, thế là càng lo hơn.
“Văn à, anh nói nghe, ai rồi cũng sẽ mắc bệnh hết, dù là bệnh ở đâu đi chăng nữa thì em cũng không cần phải xấu hổ.”
“Dạ.” Lâm Tĩnh Văn ngoan ngoãn ôm lấy cổ cậu: “Em không… không, xấu hổ… chỉ là, em, em sợ… sợ anh, sẽ, sẽ, ghét bỏ, em.”
“Sao anh ghét em được.” Trần Luật Minh gạt mái tóc ướt đẫm của em sang một bên, dịu dàng nhìn em.
Lâm Tĩnh Văn chớp chớp đôi mắt ướt nước, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Luật Minh, hồi lâu mới xác nhận độ tin cậy trong lời của cậu, thế là chậm rãi ghé vào tai cậu, thỏ thẻ: “Em, em… là… là con, con trai. Nhưng, nhưng hình… hình như, cũng, cũng là… con, con gái.”
Trần Luật Minh thấy não mình như bị chết máy, cậu chẳng tài nào hiểu nổi vì sao mấy chữ kia chữ nào cậu nghe cũng hiểu hết mà sao ghét lại thành câu thì lại chẳng hiểu mô tê gì.
Lâm Tĩnh Văn không dám nhìn mặt Trần Luật Minh, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy câu trả lời của cậu thì thấy hơi hụt hẫng trong lòng. Nhưng cuối cùng em vẫn quyết định nói cho cậu biết hết mọi chuyện, vì em không muốn giấu Trần Luật Minh nữa.
Lâm Tĩnh Văn cúi đầu cầm lấy tay cậu rồi nhét ngón tay cái của cậu vào miệng mút, lúng búng nói. “Em rất, rất thích….. được, được anh, ôm ôm. Nhưng, nhưng mà, mỗi lần, lần anh… ôm, ôm em… là, là chỗ, chỗ đó, của em, em lại… chảy nước,…. còn, còn ngứa…. ngứa nữa….không, không đứng… nổi luôn.”
Đầu Trần Luật Minh nổ “oành” một tiếng.
_____________
Lời tác giả:
Bé Văn đã thích ai là phải ứ ừ với người đó, em là một bé xinh thẳng thắn bộc trực, không phải người đẹp rụt rè.
Chương sau anh Trần thoát kiếp trai tân_(:3っ )っ