Skip to main content
Xuyên vào trò chơi lưu trữ sau một vạn năm –
Chương 58

Thoáng chốc, ba ngày trôi qua.

Bí cảnh gần Giới Thành cuối cùng cũng đóng lại.

Giống như Ôn Giác đã dự đoán, thu hoạch linh khí của bí cảnh lần này không bằng trước.

Đem tất cả linh khí nhét vào Kết Giới Thạch, cảm nhận được lượng dư thừa không nhiều, Ôn Giác cũng không nhịn được nhíu mày. Ban đầu y cho rằng thu hoạch lần này ít nhất có thể duy trì sau một ngàn năm, cho dù không có dư.

Nhưng nhìn như vậy, e rằng nhiều nhất bảy tám trăm năm, linh khí của Kết Giới Thạch sẽ cạn.

Tình hình không được lạc quan.

Nhưng Tần Châu đã trở lại, cho nên, hẳn vẫn tính là lạc quan.

Ôn Giác cười một chút, mở không gian Kết Giới Thạch, đi vào.

Vừa đi vào, nụ cười liền đông cứng trên mặt.

Không gian Kết Giới Thạch ban đầu được những ngôi sao chiếu sáng, giờ đây một mảng tối tăm.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nào còn có ngôi sao nào.

Những ngôi sao… mất rồi?

Đáy lòng Ôn Giác bỗng nhiên lạnh toát.

Rồi sau đó, y đột nhiên phản ứng lại, nơi này chỉ có y và Tần Châu đã đến.

Trái tim lúc này mới bắt đầu ấm lại.

Ôn Giác giơ tay, ném ra vài phần linh lực, trong nháy mắt thắp sáng toàn bộ không gian.

Sự sáng sủa này, liền liếc mắt một cái đã thấy kho hàng ở một góc.

“… Bảo ngươi đến kiểm kê kho hàng, ngươi kiểm kê cái gì vậy.”

Kho hàng thì không mang đi, ngược lại mang hết ‘ngôi sao’ đi.

Ôn Giác đơn giản ngồi xuống, nhìn bầu trời đêm đen kịt, buồn bã nói: “Lấy đồ cũng không nói.”

Không có ai trả lời y, giống như bầu trời đêm này, trầm mặc tĩnh lặng.

Một lúc lâu, Ôn Giác mới cười đầy tự giễu.

Nếu hắn hỏi ngươi, mọi người đều chết thế nào, ngươi muốn trả lời thế nào?

Không trả lời được.

Chết thế nào? Là y hãm hại chết.

Ôn Giác khép mắt lại, tay nắm chặt thành quyền, gần như cắm vào lòng bàn tay.

Căn bản không phải thôn trưởng đã trở lại sẽ vạn sự đại cát.

Cho dù có biện pháp thay đổi hiện trạng của Tu Tiên giới, nhưng người đã chết, cũng sẽ không quay về nữa.

Tất cả mọi người có tư cách chờ mong tương lai sau khi thôn trưởng trở về.

Chỉ có y không có cái tư cách đó.

Ôn Giác đứng bật dậy, tất cả cảm xúc trong đáy mắt đều lắng đọng, đồng tử đen tựa như bầu trời đêm đen kịt này, không có một tia tinh quang lấp lánh.

【 bí cảnh kết thúc, ngươi cũng nên quay về 】

“Biết rồi.” Giọng Ôn Giác lạnh lùng: “Linh khí Kết Giới Thạch không đủ, trước cứ dùng đi, chờ ta từ Vây Tiên Lao ra, ta liền đi giết người.”

【 … Ta chỉ là nhắc nhở ngươi… 】

“Giết nhiều giết ít, có kém mấy người đó sao?” Sắc mặt Ôn Giác băng giá: “Đừng đột nhiên xuất hiện, lại chọc tức bản tọa, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận!”

【 … 】

Ôn Giác cất bước ra khỏi Kết Giới Thạch, vừa mới đi ra, cả người liền biến mất tại chỗ.

Mà sau đó, trong túi Càn Khôn của Tần Châu, nút triệu hoán dưới hình vẽ của Lục Nhất, lại lén lút xám đi.

Đương nhiên, Tần Châu đang đắm chìm trong việc làm thợ rèn, về chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

“Đều chết cả rồi. Mệnh bài đều vỡ nát, một người cũng không sống sót trở về.” Hóa Thần kỳ lão tổ của Quy Nguyên Tông xuất quan, thấy chính là những mệnh bài vỡ nát đầy đất trong đường của đệ tử.

“Mệnh bài không vỡ thành tro, chính là để lại hồn phách của họ. Ta còn nên cảm ơn Ma Tông này sao!!” Hóa Thần kỳ lão tổ tức giận, một cái tát đập nát cái bàn trước mặt.

Trong điện không có ai dám nói chuyện.

Mệnh bài không vỡ thành tro, nhưng vỡ thành bã, điều này liền đại diện, hồn phách đã nhập luân hồi, không còn là người của thế giới này.

Quy Nguyên Tông đi 30 đệ tử, đều là Nguyên Anh kỳ, trong đó tông chủ đã nửa bước Nguyên Anh hậu kỳ, thế mà cũng không một ai trở về.

“Ai bảo chúng đi, bí cảnh sắp mở, ta sớm đã phân phó, Quy Nguyên Tông không phái người đi, rốt cuộc là ai chủ trương họ đi!”

“Sư thúc tổ!” Phó tông chủ ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: “Sư thúc tổ, là tông chủ tự mình quyết định. Kiếm Tông lúc này chưa từng gia nhập liên minh chính đạo, tông chủ nói… nói đó chính là thời điểm Quy Nguyên Tông một trận thành danh tạo nên địa vị trong chính đạo.”

Sau đó, tông chủ liền tập hợp 30 đệ tử Nguyên Anh, cùng đi đến bí cảnh Giới Thành.

Hóa Thần kỳ lão tổ nhắm hai mắt, quả thật hồ đồ.

Kiếm Tông vì sao mỗi năm thương vong ít nhất, Kiếm Tông vì sao mỗi lần đều có thể toàn thân mà rút lui… Kiếm Tông có người che chở, Thương Vân kiếm tiên đứng ở phía trước, mặc dù là hai ma đầu cũng phải nể mặt vài phần. Những tiểu nhân Quy Nguyên Tông này, sao lại không nhìn rõ!

Cùng Kiếm Tông tranh cái gì khôi thủ chính đạo, làm cái gì chim đầu đàn!

Những năm trước số người thương vong của chính đạo luôn ít hơn Ma Tông nhiều, chẳng phải là vì có Kiếm Tông bảo hộ…

Những tiểu bối không nhìn rõ hiện thực này, một lần hồ đồ, liền bỏ một cái mạng lại!

“Sư thúc tổ, trước khi đi ta nghe tông chủ nói, tông chủ tìm được một quyển trục trận pháp Diệt Ma Đại Trận, nhất định có thể giết chết ma đầu Ôn Giác kia, trả lại cho Tu Tiên giới một cái thái bình… Nếu biết tông chủ chuyến này không thể trở về, ta chắc chắn giữ ngài ấy lại!” Phó tông chủ cũng là một phen nước mắt rơi xuống.

“Họ không phải đi giành chí bảo, là đi giết Ôn Giác?”

“Đúng vậy.”

Hóa Thần kỳ lão tổ thiếu chút nữa nôn ra máu.

Tu vi của Ôn Giác, ngay cả những người Hóa Thần hậu kỳ như họ cũng không sờ được đáy, những tiểu bối Nguyên Anh này, rốt cuộc là lấy can đảm từ đâu!

Lùi một bước mà nói ——

30 đệ tử.

Đó chính là 30 Nguyên Anh kỳ.

Ngay cả một tông môn lớn như Quy Nguyên Tông, bồi dưỡng ra 30 Nguyên Anh kỳ cũng phải hao phí tâm lực vật lực bao nhiêu năm.

“Ôn Giác, ngươi cái ma đầu này, làm việc thật tuyệt!!”

“Sư thúc tổ, không chỉ có Quy Nguyên Tông, liên minh chính đạo mười mấy tông môn… trên dưới một trăm người, không một ai trở về.”

“Những tông môn đó, nói gì?”

“Những lão tổ của các tông môn đó… còn chưa có động tĩnh. Nhưng mệnh bài đoán chừng cũng đều vỡ nát. Chuyện này…” Phó tông chủ cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.

Mười mấy tông môn chính đạo, đều có đệ tử ngã xuống, nhưng đi nhiều nhất chính là Quy Nguyên Tông.

Lần này, nói là nguyên khí đại thương cũng không quá.

“Chuyện này gác lại trước. Việc đột phá của bản tọa sắp đến, đợi ta qua đại kiếp nạn, sẽ không dễ dàng bỏ qua!”

Hóa Thần hậu kỳ còn sợ ma đầu y vài phần, nếu đột phá, Hợp Thể kỳ liệu có thể cùng ma đầu kia đụng độ một chút không! Cho dù gã một Hợp Thể kỳ đánh không lại Ôn Giác, thì gã sẽ triệu tập chư vị lão tổ của chính đạo.

Chuyện tru ma, không riêng gì Quy Nguyên Tông có tâm!

Mấy ngàn năm qua, bao nhiêu tu sĩ chính đạo chết trong tay Ôn Giác, thù này không báo, họ cũng làm bẩn danh chính đạo!

Trừ một số tông môn chính đạo ra, thương vong của Ma Tông lần này cũng rất nghiêm trọng.

Giang Hoàn ở Ma Tông, trừ Lục Tiêu biết cậu là người của Kiếm Tông ra thì không ai biết. Mọi người đều coi cậu là tả hộ pháp, thậm chí cho rằng cậu bị nhốt lại là vì nhất thời vô ý chọc giận tông chủ.

Bởi vậy Giang Hoàn muốn nghe được một số tin tức không khó.

Kiếm Tông không có chuyện gì, Giang Hoàn cũng yên tâm, nhưng nghe được thương vong của Ma Tông thảm trọng, cậu cũng khó tránh khỏi nhíu mày.

Chính đạo và Ma Tông đều không được lợi, vậy cuộc đấu lưỡng bại câu thương này, rốt cuộc là ai đang ngư ông đắc lợi?

Đang suy nghĩ, Lục Tiêu đẩy cửa đi vào, còn cười với cậu một chút.

Giang Hoàn: “…”

“Ma Tông đã chết nhiều người như vậy, mà ngươi còn cười được.” Giang Hoàn lạnh lùng nhìn Lục Tiêu.

“Cười được chứ.” Lục Tiêu nói: “Phái không phục ta, chết gần hết rồi, Ma Tông lại có thể an ổn mấy trăm năm, bản tọa tất nhiên cao hứng.”

“Thật ra tả hộ pháp, sao lại nhíu mày? Kiếm Tông thương vong ít nhất, ngươi nên cao hứng mới đúng.”

Lục Tiêu đi vào mép giường ngồi xuống.

Mùi hương trong phòng đã sớm tan sạch. Nhưng vừa đến đây, vẫn sẽ nghĩ đến một số tình huống khiến người ta mặt đỏ tim đập.

“Cho nên, người được lợi chính là ngươi.” Giang Hoàn im lặng, Lục Tiêu ngày thường nhìn ngây ngô, thế mà lại có thể nghĩ đến việc mượn bí cảnh để diệt trừ dị kỷ?

Giang Hoàn nghĩ, chắc chắn chuyện này tuyệt đối là do Thái Thượng tông chủ bày mưu tính kế.

“Cái đó không quan trọng.” Lục Tiêu buông tay.

“Khi nào thả ta về Kiếm Tông?” Giang Hoàn lạnh lùng nói.

“Ta không có buộc chân ngươi mà.” Lục Tiêu nhìn chằm chằm chân cậu vài giây. Còn trần trụi nè.

Giang Hoàn vèo một cái thu chân vào trong chăn.

“Ngươi đã hứa với ta là sẽ thả ta về Kiếm Tông, thù lao… đã cho ngươi rồi, đường đường Ma Tông tông chủ, không thể nói chuyện không giữ lời.” Không sai, đây là một cuộc giao dịch.

Giang Hoàn muốn sống.

So với việc ngủ với Lục Tiêu vài lần, cậu vẫn cảm thấy mạng quan trọng hơn.

Lục Tiêu cười một chút: “Vừa mới mang theo một vài bí mật về, muốn nói cho ngươi nghe đây, nếu tả hộ pháp nôn nóng muốn đi, vậy đi thôi.”

Tai Giang Hoàn dựng lên: “Bí mật của ai?”

“Ôn thúc của ta.”

Cả người Giang Hoàn run lên. Ôn Giác, cậu cũng có thể không biết.

Từ từ, Ôn Giác là ma đầu, bí mật của cậu…

“Ta cũng không vội vã rời đi như vậy.” Giang Hoàn nhìn trời.

“Vậy ngủ thêm một giấc?”

Giang Hoàn lập tức nổi giận: “Trong đầu ngươi trừ ngủ ra còn có gì!?”

Lục Tiêu cảm thấy ủy khuất: “Chỉ là ta đã mấy ngày không ngủ.” Trước đó đều ở trong bí cảnh, cũng không rảnh đến đây.

“Nói bí mật trước!”

Lục Tiêu thở dài, đành phải không nhanh không chậm nói: “Lúc trước ta và ngươi không phải theo dõi Ôn thúc của ta sao? Còn gặp được người thân mật của Ôn thúc, cái phàm nhân Luyện Khí kỳ kia, ngươi nhớ rõ không?”

“Tất nhiên nhớ rõ.” Bởi vì chuyện đó, Lục Tiêu còn ăn một trận đòn của Ôn Giác.

“Hắn là gia gia của ta.”

Giang Hoàn thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

“Khụ… cái gì?”

Lục Tiêu buông tay: “Người nuôi nấng cha ta và Ôn thúc của ta lớn lên. Không biết ngươi có nghe qua cái truyền thuyết kia không.”

“Cái gì?”

“Chư Thiên chi chủ.” Lục Tiêu trầm giọng: “Nhân vật của một vạn năm trước.”

Giang Hoàn gật gật đầu. Cậu đương nhiên biết, cậu không chỉ biết, cậu còn rất quen thuộc.

Vị Chư Thiên chi chủ trong truyền thuyết, không phải người khác, chính là sư phó của Thương Vân kiếm tiên sư phó của cậu, cũng chính là sư tổ của cậu!

Nhưng Giang Hoàn tuổi còn nhỏ, vẫn chưa từng gặp qua vị lão nhân gia kia.

“Chính là hắn, gia gia của ta.”

Giang Hoàn thiếu chút nữa sụp miệng, ngươi có bệnh đi.

Sư tổ của cậu sao có thể là người nuôi nấng Ôn Giác và Thái Thượng tông chủ? Sư tổ của cậu là người nuôi nấng sư phó của cậu lớn lên!

“Ngươi… nhầm rồi đi?” Giang Hoàn ho nhẹ một tiếng: “Trong truyền thuyết, Chư Thiên chi chủ nuôi nấng… hẳn là Thương Vân kiếm tiên mới đúng chứ…”

Lục Tiêu xua xua tay: “Cũng không sai.”

Giang Hoàn: “…”

Chỗ nào không sai?

“Nói đi, ngươi làm sao biết gia gia của ta đã nuôi nấng Thương Vân kiếm tiên?” Lục Tiêu nheo mắt hỏi: “Tả hộ pháp, quả nhiên ở Kiếm Tông địa vị rất cao.”

Giang Hoàn rùng mình một cái, trầm giọng nói: “Ta chỉ là một đệ tử nội môn bình thường.”

Nếu để Lục Tiêu biết cậu là sư đệ của Kiếm Tông tông chủ, còn là đệ tử của Thương Vân kiếm tiên… không chừng sẽ nảy sinh rắc rối.

Không bằng cứ lừa gạt đi.

Lục Tiêu: “Đệ tử nội môn bình thường. Lần sau cùng đi gặp gia gia của ta đi.”

Giang Hoàn: ?

“Ngươi không muốn gặp nhân vật trong truyền thuyết sao?”

“… Không phải không muốn, chỉ là ngươi thật sự không nhầm chứ?”

“Ngươi hoài nghi bản tọa?” Lục Tiêu đè cậu xuống: “Xem ra bản tọa cần chứng minh thực lực của mình một chút.”

Giang Hoàn: …

Ba giây sau, Lục Tiêu bị ném ra khỏi phòng, kèm theo một chữ của Giang Hoàn ——

“Cút.”

Ma Tông tông chủ có bệnh, điểm này cậu tin.

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.