Chương 6
Editor: Cô Rùa
..o0o..
Hai người cắt đứt quan hệ xong, mọi thứ lập tức trở về như lúc ban đầu, thậm chí so với trước đó còn nhạt nhoà hơn.
Trình Bạch vốn có chút cao ngạo, những người khác ở trong kí túc xá cũng không phát hiện ra bất cứ cái gì dị thường, chỉ có Thẩm Niệm ở trong lòng âm thầm khó chịu, cậu thỉnh thoảng lại giống với trước kia mà chạy tới thư viện tìm Trình Bạch.
Nhưng hắn nhìn thấy cậu, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi, lễ độ mà xa cách.
Cho dù là Thẩm Niệm ngồi bên cạnh hắn đọc sách, hắn vẫn mang tai nghe không nói câu nào với cậu.
Thẩm Niệm rất khó chịu, nhưng cậu cũng biết mình không có tư cách khó chịu.
Cuối tháng là sinh nhật của Trương Cường, bọn họ cùng với bốn nam sinh ở sát vách ra ngoài tổ chức sinh nhật, Trình Bạch từ trước đến giờ cũng sẽ không vắng mặt ở những hoạt động này, tuy rằng lúc bọn họ vui chơi hắn không có tham dự, nhưng quà cáp đều luôn luôn có.
Cơm nước xong bọn họ tiếp tục chiến đấu ở đấu trường KTV, phòng ngủ sát vách có một người là ca sĩ trên mạng, túm được micro là không để cho ai hát, mấy người còn lại thì bắt đầu chơi bài, Trình Bạch cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sô pha, cũng tham dự.
Bạch Thần đều tham gia, mọi người đều hứng thú hơn, từng người từng người gào lên trừng phạt, Trình Bạch bày ra bắt tay: “Tôi OK hết.”
Trình Bạch lúc thường rất ít chơi bài, mấy vòng sau đều thua, Trương Cường ngồi đối diện cũng thua mấy lần, bị rót không ít rượu, còn bị trừng phạt ra ngoài tìm một anh trai mời tới hát chung, hiện tại tới lượt hắn đi trừng phạt người khác, hắn uống rất nhiều, gật lên gật xuống một hồi mới nói: “Bạch Thần, hôn Tiểu Niệm của chúng ta một cái đi.”
Thẩm Niệm nãy giờ vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Trình Bạch bỗng trợn to hai mắt nhìn hắn, lập tức quay đầu lại nhìn Trình Bạch.
Tất cả mọi người đều huýt sao khen hay, mọi người đều biết Thẩm Niệm thích con trai, mà Trình Bạch, đừng nói là nam, ngay cả con gái cũng chưa từng thấy xuất hiện bên cạnh hắn.
Thẩm Niệm thiếu chút nữa nói để tôi uống thay cậu ấy, mà Trình Bạch đột nhiên lại đẩy cậu lên sô pha một cái, đồng thời cầm lấy áo khoác phủ lên đầu của hai người.
Một lát sau hắn giở áo khoác lên, ngồi thẳng dậy.
Tất cả mọi người đều không hài lòng mà nói Bạch Thần ăn gian, khẳng định là không hôn.
Thẩm Niệm cầm bia lên uống một ngụm, để cho chính mình bình tĩnh lại một chút.
Mới vừa rồi Trình Bạch quả thật đã hôn, hơn nữa còn hôn rất hung mãnh, từng chỗ trong miệng cậu đều bị hắn cường thế quét sạch một vòng, Thẩm Niệm bị thế tấn công của hắn doạ cho sợ, sửng sốt ba giây, nhưng khi cậu đang muốn đáp lại nụ hôn thì Trình Bạch đã buông cậu ra, giở áo khoác lên, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cậu khép hai chân lại, sợ người khác nhìn thấy mình bị hôn mà phản ứng. Đang lặng lẽ che quần, Trình Bạch bỗng nhiên phủ áo khoác lên đùi cậu. Thẩm Niệm nhìn hắn một cái, tâm lý vừa chua vừa chát.
Từ lúc đi ra KTV, có mấy người đều uống say, một người dìu một người, Thẩm Niệm cũng cảm thấy bước chân bay bay, chỉ là không rõ bởi vì bản thân mình say, hay là bởi vì, cái hôn vừa rồi kia.
Trình Bạch đỡ cậu, không nhìn cậu, cũng không nói chuyện, Trình Bạch đột nhiên vô cớ cảm thấy oan ức, ôm cánh tay hắn, dựa cả người lên người hắn.
Tất cả mọi người chỉ coi cậu uống say, Trình Bạch đắp áo khoác lên người cậu, vỗ vỗ phía sau lưng cậu, vẫn như cũ không lên tiếng.
Trở lại phòng rồi, mọi người rất nhanh rửa mặt nhảy lên giường ngủ.
Trong lúc mọi người đều đang phiền não không biết làm sao để bưng Trương Cường lên giường thì hắn bỗng tỉnh lại trong chốc lát, dùng thần trí kiên cường cuối cùng của mình bò lên giường.
Thẩm Niệm nằm ở trên giường nhưng vẫn là không ngủ được, trong đầu tất cả đều là Trình Bạch, trước đây là Trình Bạch, hiện tại cũng là Trình Bạch.
Lăn qua lăn lại một hồi, cậu rốt cuộc không nhịn được xuống giường, hướng tới phía trên nhìn một chút.
Cậu và Trình Bạch đều ngủ chung dãy, giường trên Lý Tuấn Hào thì ngủ như heo chết, Trương Cường cũng say tới bất tỉnh, cậu đánh bạo, chạy tới bên giường Trình Bạch.
Trình Bạch cũng không ngủ được, hắn có thể nghe thấy động tĩnh của Thẩm Niệm, lại không nghĩ tới cậu lại chạy tới bên giường mình.
Hắn cau mày, “Cậu…” Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Niệm hôn niêm phong lại.
Trước kia đều là Trình Bạch nắm giữ quyền chủ động, cho nên đến bây giờ kỹ thuật hôn của Thẩm Niệm có chút ngây ngô trúc trắc.
Rốt cuộc không biết là hôn tới khi nào, Trình Bạch nhíu mày càng sâu, hắn hạ thấp giọng hỏi: “Cậu rốt cuộc là muốn gì?”
Thẩm Niệm nhìn hắn, không trả lời, tiến vào trong chăn, kéo quần hắn xuống, một phát liền ngậm vào.
Trình Bạch bị động tác đột nhiên của cậu doạ đến ngây người, lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ làm hai người kia tỉnh dậy.
Hắn vươn tay túm lấy Thẩm Niệm, lại không cẩn thận đẩy nơi đó càng vào sâu hơn trong họng Thẩm Niệm, nghe được một tiếng nôn khan. Hắn sợ Thẩm Niệm bị thương, không dám lộn xộn nữa, cũng không dám lên tiếng, hai tay siết chặt nắm lấy drap giường, nương theo khoái cảm tăng lên, tiếng thở càng lúc càng ồ ồ.
Lúc Thẩm Niệm cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn, khoé miệng còn mang theo một ít dịch trắng, cậu lè lưỡi ra, ra hiệu bản thân đã đem thứ kia nuốt hết.
Trình Bạch không nhịn được nữa, lôi cánh tay Thẩm Niệm kéo cậu xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn hạ thấp giọng trước, gần như là giận dữ hét lên: “Cậu đến cùng là muốn làm gì?”
Thẩm Niệm lau khoé miệng, âm thanh mang theo một chút oan ức: “Tôi không muốn cậu tránh né tôi.”
Trình Bạch hít sâu mấy lần, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới mở miệng, “Tôi không có trốn tránh cậu, quan hệ của chúng ta trước đây không phải như vậy sao?”
Thẩm Niệm hiểu ý của hắn, trước đây bọn họ chỉ là quan hệ bạn cùng phòng đơn thuần, xác thực còn có phần xa cách.
Mà bây giờ không phải là trước đây, cũng không thể trở về trước đây.
Câu vươn tay kéo Trình Bạch: “Vậy, chúng ta có thể, có thể…”
“Không được.” Trình Bạch gỡ tay cậu ra, nghiêm túc nói: “Thẩm Niệm, muốn cắt đứt là cậu, bây giờ muốn tiếp tục cũng là cậu, tôi không có hèn hạ như vậy, người ta quắc một tiếng là chạy đến, phủi tay là đi.”
“Cậu đừng có giận mà.” Thẩm Niệm có chút hoang mang, muốn kéo hắn nhưng lại bị đối phương né tránh.
“Tôi không có giận.” Trình Bạch nhìn thẳng vào mắt cậu, “Mà tôi cũng đã nói rồi, chuyện như vậy là hai bên tình nguyện, hiện tại, tôi không muốn.” Nhìn khuôn mặt Thẩm Niệm nháy mắt vo lại thành một nắm, hắn vẫn là có chút không đành lòng, nói: “Thật ra điều kiện của cậu không tệ, nếu muốn thoả mãn nhu cầu sinh lý, cậu có thể dễ dàng tìm được một đối tượng thích hợp hơn.”
Nói xong thì muốn xoay người trở về, mà Thẩm Niệm từ phía sau nhào tới ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Không phải, không phải nhu cầu sinh lý.”
“Vậy thì là gì?”
Thẩm Niệm không nói, mà ôm lấy hắn càng chặt hơn, Trình Bạch chuẩn bị gỡ tay cậu ra, lại nghe thấy được tiếng khóc từ phía sau lưng truyền tới, trong nháy mắt liền nhẹ dạ, xoay người lại giúp cậu lau nước mắt, “Đừng khóc.”
Kết quả Thẩm Niệm càng khóc bạo hơn, nhào tới trong lồng ngực hắn, ôm lấy eo hắn: “Vậy cậu đừng tránh né tôi.”
Trình Bạch thở dài, Thẩm Niệm rất ít khi khóc, ngoại trừ ở trên giường bị hắn đụ quá hăng mới đỏ mắt một chút, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm Niệm khóc, còn khóc tới mức như vậy nữa.
Ở trong ấn tượng của hắn, Thẩm Niệm là một người rất lạc quan, mặc dù cũng có lúc phiền não, nhưng lực chú ý cũng rất nhanh bị điều khác làm quên đi, lại lần nữa biến thành một mặt trời nhỏ.
Trình Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi nói, “Đừng khóc, tôi không né tránh cậu.”
Thẩm Niệm từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, “Thật không?” Vừa nói xong còn nấc lên một cái.
“Thật.”
Thẩm Niệm cũng duỗi ngón út ra, “Vậy cậu hứa đi.”
Trình Bạch bất đắc dĩ ngoéo tay, sau đó kéo người trở về. Thẩm Niệm đại khái cũng đã say, lại khóc qua một trận như vậy căn bản rất mệt, Trình Bạch mới đóng cửa lại, muốn nhắc cậu đi rửa mặt, lại phát hiện cậu đã nằm trên giường ngủ say. Trình Bạch giúp cậu đắp kín chăn, sau đó ở trên trán cậu đặt một nụ hôn, mới trở về ngủ.
Ngày hôm sau, người đầu tiên tỉnh dậy là Trình Bạch kế đó là Thẩm Niệm, Thẩm Niệm vừa nhìn thấy Trình Bạch thì nháy mắt đã cười đến cong tít cả mắt, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cùng hắn, Trình Bạch từ trong gương nhìn thấy mắt cậu sưng đỏ, nói: “Làm sao lại khóc tới đỏ mắt luôn vậy, đừng nói tối qua trở về cậu lại trốn trong chăn khóc tiếp nha?”
Thẩm Niệm nhớ tới hôm qua mình khóc tới chật vật, cảm thấy rất mất mặt, ấp úng nói: “Hôm qua tôi, chỉ là do uống say thôi.”
“Há, uống say à.” Trình Bạch súc miệng, nhìn cậu ở trong gương, nói: “Vậy những gì tối qua nói không tính.”
“Không được!” Thẩm Niệm nháy mắt cuống lên, “Cậu đã đáp ứng tôi rồi mà.” Nói xong còn bất giác che miệng, cau mày nói: “Tôi cảm thấy trong miệng có mùi lạ.”
Trình Bạch nhớ sự cố dùng miệng hôm qua, có chút ngượng ngùng cúi đầu rửa mặt.
Thẩm Niệm cũng nhớ tới, đỏ mặt nhìn hắn, liếm liếm miệng, suy nghĩ một chút nói, “Xem ra khoảng thời gian này cậu không có đi tìm người khác, đặc quá đấy.”
Trình Bạch chôn mặt ở trong khăn ho khan một tiếng, xoay đầu qua trừng Thẩm Niệm một cái, Thẩm Niệm lại một bộ đắc ý nhìn lại.