Bên trong hội trường, MC và người phụ trách đang kiểm tra lại các tiết mục của chương trình.
Tạ Thời Vân tiện tay cầm danh sách biểu diễn trên tay vịn ghế ngồi, vừa xem vừa đi đến bên cạnh hai người.
“Tạ Thời Vân.” Giọng nói Hứa Oánh ngọt ngào, đuôi mắt cong cong cười với Tạ Thời Vân.
Cô là bạn học cùng khóa với Tạ Thời Vân, hoa khôi ngành Ngoại Ngữ.
Lúc năm nhất đại học, cô và Tạ Thời Vân có duyên hợp tác với nhau nhiều lần thông qua các hoạt động.
“Ừm.” Tạ Thời Vân lạnh nhạt đáp lại, chỉ vào tiết mục cuối trong danh sách chương trình, “Buổi biểu diễn hôm nay có thêm tiết mục độc tấu piano? Sao tôi không nhận được thông báo.”
“Là do cô Lý Tú Bình tự thêm vào.”
“Ồ?” Tạ Thời Vân nhướng mày.
Tình huống này từ trước đến nay chưa xảy ra bao giờ, dựa vào kinh nghiệm đã từng làm việc cùng với Lý Tú Bình một năm, anh biết bà ấy không phải là một người đánh giá cao môn nghệ thuật này.
Hứa Oánh chống cằm, ánh mắt khác thường: “Nghe nói người trình diễn tiết mục này là một Alpha siêu đẹp trai, cậu ta dựa vào khuôn mặt đó để thuyết phục Lý Tú Bình thêm tiết mục của cậu ta vào.”
“Hiếm có chương trình nào để tiết mục độc tấu nào kết màn.” Tạ Thời Vân đặt danh sách chương trình xuống.
Ngoài cửa, nhân viên công tác khoan thai đến muộn, trên mặt đầy vẻ vội vàng, có thể thấy bọn họ phải chạy một quãng đường rất xa mới tới được đây.
Tạ Thời Vân liếc nhìn mấy cái, không lên tiếng.
“Đi làm việc hết đi, đừng cản đường.” Phó hội trưởng Đặng Loan nhanh chóng đuổi hết bọn họ đi, mặc dù hắn chưa từng thấy dáng vẻ nổi giận của Tạ Thời Vân nhưng ít nhiều cũng có hơi sợ.
Đám người nhanh chóng tản ra, Đặng Loan mới bước đến gần sân khấu.
“Anh Tạ… Sao hôm nay anh có thời gian rảnh mà đến đây vậy?” Hắn ta cười ngượng ngùng, nhìn qua có hơi sợ sệt.
Tạ Thời Vân liếc nhìn hắn ta, không mặn không nhạt lên tiếng: “Nếu không tới chắc đám người này bị cậu chiều tới lên trời.”
Đặng Loan gãi đầu, cảm thấy xấu hổ.
Hắn thật sự không thể quản lý được tất cả mọi người, lời nói của hắn cũng không có sức nặng như của Tạ Thời Vân.
“Mấy người biểu diễn đến đủ chưa?” Tạ Thời Vân hỏi.
“Chưa.”
“Còn những ai?”
Đặng Loan nheo mắt suy nghĩ mấy giây: “Còn một người, chính là người cuối cùng trong danh sách biểu diễn.”
“À.” Tạ Thời Vân không nhìn nữa, “Tất cả mọi người đều ở trong phòng nghỉ à?”
“Đúng vậy.” Đặng Loan thở dài than thở, “Ban đầu vốn là định mở phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, nhưng không xin được quyền sử dụng, bảy người bọn họ phải dùng chung phòng nghỉ ở lầu một, cả Alpha và Omega đều phải ở chung một phòng, có hơi khó xử.”
Tạ Thời Vân gật đầu: “Tôi qua đó nhìn một chút.”
“Hả?” Đặng Loan sững sờ, “Trong phòng nghỉ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ha?”
“Không có gì, chỉ đi nhìn một chút thôi.”
Nói xong, Tạ Thời Vân đi thẳng ra khỏi hội trường.
Hội trường được thiết kế theo hình vòng tròn, ở giữa là sân khấu lớn và khán đài, trên cùng cầu thang là một phòng điều khiển, phòng nghỉ nằm trong góc tối của cầu thang.
Tạ Thời Vân đi dọc theo hành lang bên ngoài, đi một vòng đến trước cửa phòng nghỉ.
Còn chưa vào phòng nghỉ đã nghe thấy tiếng nói truyền ra từ trong phòng.
“Này… Nghe nói hôm nay hội trưởng hội học sinh cũng tới đó, nhập học lâu vậy rồi mà tôi còn chưa gặp người đó lần nào.”
“Tiểu Dịch, cậu gặp người nọ chưa?”
Sau một lúc im lặng, một giọng nói quen thuộc, mơ hồ vang lên: “Chắc là… chưa.”
Tạ Thời Vân dù bận nhưng vẫn nhàn nhã nhướng mày, có cảm giác thú vị mà mỉm cười.
Chú mèo nhỏ này mỗi lần mở miệng đều nói dối không chớp mắt.
“Cậu cũng chưa từng gặp à? Còn tưởng là cậu gặp rồi, dù sao cậu cũng có bề ngoài đẹp trai lại còn nổi tiếng.”
“Ừm, người đó là người như thế nào?”
“Không biết.”
Giang Dịch buồn bực, giọng nói khàn khàn mang theo chút lười biếng: ”Nhìn giống người tốt.”
“Sao mà cậu khẳng định là vậy?”
Mấy người bọn họ đuổi theo Giang Dịch truy hỏi, nhưng từ đầu đến cuối Giang Dịch cũng không chịu mở miệng nói nữa.
Tạ Thời Vân nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại, mới thong thả bước đến gõ cửa.
“A… Ai vậy?”
Cánh cửa kêu cót két mở ra, Giang Dịch ngửa đầu nheo mắt nhìn, bất ngờ đối mặt với đôi mắt tràn đầy ý cười của Tạ Thời Vân.”
“Tạ, Tạ Thời Vân?”
“Ừm.” Môi Tạ Thời Vân khẽ mở, giọng điệu trêu chọc: “Cậu chưa từng gặp tôi à?”
“Không phải…”
Giang Dịch cảm thấy mình khó lòng mà giải thích được, khuôn mặt đỏ bừng đi ra khỏi phòng nghỉ, nhanh chóng đóng cửa lại.
Hai người đứng ngay cửa phòng nghỉ, im lặng một lúc.
Tóc Giang Dịch vẫn là mái tóc đỏ đó, nhìn sơ qua có lẽ hôm nay cậu đã chải tóc gọn gàng, mái tóc xoăn mỏng phủ trên trán, vài sợi tóc hơi dài rũ xuống che mất đôi mắt màu hổ phách.
Cậu né tránh tầm mắt của anh, nhỏ giọng giải thích: “Tôi chỉ… Không muốn bọn họ tìm tôi hỏi mãi nên mới nói là chưa từng gặp cậu.”
“À.” Tạ Thời Vân gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
“Thật không?”
Rốt cuộc Giang Dịch cũng ngước mắt lên, nhìn thấy ý cười không cách nào giấu được của Tạ Thời Vân.
Trêu ghẹo đủ rồi, Tạ Thời Vân hắng giọng.
“Cậu biểu diễn tiết mục nào?”
Hai tay Giang Dịch đút vào túi quần, các ngón tay trong túi quần nắm chặt lại: “Piano.”
“Độc tấu?” Tạ Thời Vân nhướng mày.
“Ừm.”
Tạ Thời Vân đánh giá đầu ngón tay Giang Dịch, thon dài có lực, rất giống bàn tay của nghệ sĩ piano.
Bề ngoài của cậu đủ đẹp để dựa vào khuôn mặt lọt vào con mắt xanh của Lý Tú Bình.
“Còn cậu thì sao?” Giang Dịch hỏi.
“Tôi?” Tạ Thời Vân cầm thẻ nhân viên trước ngực lên, đưa tới trước mặt Giang Dịch, từng câu từng chữ đọc, “Nhân viên công tác… Tạ Thời Vân, hội trưởng hội học sinh.
“Tất nhiên là tôi đến đây để giám sát.”
Giang Dịch đọc xong hai lỗ tai đỏ lên, bị câu hỏi của mình làm cho xấu hổ đến mức muốn đào ba tất đất chui xuống.
“Cậu chơi bài nào?”
Tạ Thời Vân lui về sau, cuối cùng Giang Dịch cũng cảm thấy dễ thở hơn chút.
Anh tựa người lên lan can, dùng hai tay đỡ phần thân trên, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Đêm tỏ tình…” Giang Dịch thấp giọng nói, “Là tác phẩm của một nghệ sĩ violin mà tôi rất thích.”
“Nghệ sĩ violin?”
Tạ Thời Vân trầm ngầm trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Không phải cậu học piano à?”
“Không phải.”
Giang Dịch gãi đầu, thở dài: “Thật ra tôi cũng không học piano… Tôi học vẽ.”
Tạ Thời Vân bật cười.
“Cái này thì tôi biết.”
Qua mấy giây, Tạ Thời Vân lại bổ sung thêm một câu: “Khi nào có cơ hội, cho tôi xem tranh cậu vẽ nhé.”
Cả người Giang Dịch bất động, lát sau mới dần thả lỏng, cậu có hơi lúng túng mà không biết nguyên nhân, túi áo bị ngón tay cậu nắm chặt như muốn rách.
“Tôi vẽ tranh cũng bình thường thôi…”
“Thật không?” Tạ Thời Vân khoanh tay, “Ngược lại là tôi từng nghe người khác khen tranh của cậu vẽ đấy.”
Giang Dịch ngước mắt nhìn rồi nhanh chóng tránh né.
“Có cơ hội.”
“Có cơ hội sẽ cho cậu xem.”
Tạ Thời Vân tùy ý gật đầu, từ trên lan can đứng thẳng dậy.
Trong hội trường đã vang lên những tiếng huyên náo khai mạc chương trình, giọng nói có lực của Hứa Oánh vang lên xuyên qua vách tường, vang vọng khắp hành lang giữa hai người.
“Tôi quay lại đây.” Tạ Thời Vân chỉnh trang lại quần áo, lật thẻ nhân viên lại, chỉ để lộ ra logo màu tím.
“Được.”
Giang Dịch vẫn đứng im tại chỗ, nhìn anh quẹo vào hành lang hình tròn rồi biến mất cuối hành lang.