Skip to main content
[ Edit – Đam mỹ/ Thô tục ] Bức thư tình ngày thu –
Chương 7: Là rất mềm chứ. 

Chương 7: Là rất mềm chứ. 

Edit: Charon_1332

______

 

Nguyễn Tụng lấy lý do áp lực học lớn không có thời gian đến dạy Đóa Đóa để xin nghỉ làm. Kể từ lần đó cho đến này em cũng không còn cố tình đi loanh quanh “vô tình” gặp gỡ Ôn Tư Khanh nữa, thậm chí còn cố tránh những chỗ mà có khả năng sẽ chạm mặt anh.   

 

Mà Nguyễn Tụng cũng không gặp Ôn Tư Khanh thật, ban ngày thì bận biết bao nhiêu là chuyện chẳng có thời gian để buồn, còn khi màn đêm buông xuống, giữa đêm khuya vắng lặng Nguyễn Tụng lại cầm lòng không đậu ấn vào trang cá nhân của Ôn Tư Khanh, lướt từng khoảnh khắc mà em gần như đã nhớ như in.   

 

Em không thể nào ngưng thích anh được nhưng Nguyễn Tụng có thể tránh gặp anh cũng sẵn lòng chúc phúc cho anh và Giang Miểu, chỉ là đôi khi sẽ trốn dưới chăn khóc thầm. 

 

Nguyễn Tụng lại đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi cạnh cổng trường, một tuần phải làm ca đêm hai ngày nên cuộc sống của Nguyễn Tụng cũng vì thế mà bận bịu hơn.

 

Nhoắng cái đã qua hơn nửa tháng, hôm nay Nguyễn Tụng lại làm ca đêm, hai mắt em díu nhưng còn hơi một tiếng nữa mới đến giờ thay ca, thế là em đành lôi điện thoại ra lướt khoảng khắc.

 

Mấy hôm trước vừa thi tháng xong nên Nguyễn Tụng xem điện thoại, bây giờ cậu ngồi lướt hết tất cả khoảng khắc của bạn bè, bỗng lướt đến một dòng caption do Ôn Lam đăng: Bà ngoại thượng lộ bình an. 

  

Nguyễn Tụng nghĩ ngay đến Ôn Tư Khanh, phân vân không biết có nên gửi tin nhắn cho anh hay không nhưng lại nghĩ anh đã có Giang Miểu ở bên rồi chẳng tới lượt em hỏi thăm, lòng lại nặng trĩu. 

 

Đồng nghiệp làm ca sau tới từ rất sớm, khi Nguyễn Tụng ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì trời đã tờ mờ sáng, ngoài những mấy cụ già dậy sớm dắt chó đi dạo thì chẳng thấy ai trên đường cả. 

 

Nguyễn Tụng bỗng nhiên muốn ăn chiên ở quán ăn sáng gần công viên, em mua xong thì lại nghĩ dù gì cũng đến rồi thôi đi dạo quanh rồi về, thế là em cầm bánh rán vừa ăn vừa lang thang trong công viên.  

   

Bỗng nhiên, em trông thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế dài cách đó không xa. 

 

Ôn Tư Khanh che mặt bằng hai tay, trên người chỉ khoác một cái áo gió mỏng trông thì có vẻ anh đã ngồi đấy rất lâu rồi. Nguyễn Tụng muốn rời đi nhưng vừa bước được mấy bước thì lại không đành lòng để anh ngồi lẻ loi một mình, em tự an ủi mình: Không sao hết, mình chỉ an ủi giữa những người bạn bình thường với nhau thôi, mình sẽ không đi quá giới hạn đâu. 

 

Nguyễn Tụng đi đến bên cạnh Ôn Tư Khanh gọi khẽ: “Đàn, đàn anh Ôn.” 

 

Mãi một lúc sau Ôn Tư Khanh mới ngẩng đầu còn bây giờ Nguyễn Tụng mới thấy rõ mặt anh: Mắt Ôn Tư Khanh vương đầy tơ máu, quầng mắt thâm xì cùng bộ râu lởm chởm đầy mệt mỏi. 

 

“Là em à.” Ôn Tư Khanh cười gượng, giọng khàn đặc. 

 

Nguyễn Tụng phát hiện Ôn Tư Khanh bị thương ở mu bàn tay, dù vết thương đã đóng vảy nhưng trông vẫn rất đáng sợ. 

 

“Tay, tay anh, bị, bị sao thế?” Nguyễn Tụng lo sốt vó. 

 

Ôn Tư Khanh cúi đầu nhìn rồi giấu tay vào túi áo. “Anh không sao.” 

 

Nguyễn Tụng biết anh không muốn nói, thế em cũng không gặng hỏi nữa. 

 

“Anh, anh không về, về nhà ạ? Ở đây, đây, lạnh lắm.. sẽ, sẽ cảm lạnh, lạnh đó.” Nguyễn Tụng hỏi.

 

Ôn Tư Khanh: “Anh muốn ngồi đây một lúc.” 

 

Nguyễn Tụng vân vê góc áo, hỏi tiếp: “Anh, anh có đói, đói không? Muốn, muốn ăn bánh rán không, không ạ?”  

 

Ôn Tư Khanh chưa ăn uống gì, cũng không có khẩu vị để ăn, anh lắc đầu: “Anh không đói.” 

 

Nguyễn Tụng vốn kiệm lời nên giờ cũng chẳng biết nên nói gì, em muốn ngồi lại với Ôn Tư Khanh nhưng em lại không có tư cách đó. Em đứng đó một hồi, thấy ngại quá đành nói nhỏ: “Thế, em đi, đi nhé.”  

 

Nguyễn Tụng đi chậm rì như ốc sên bò, Ôn Tư Khanh nhìn “bé ốc sên” đang lê từng bước, lên tiếng gọi em lại: “Tiểu Nguyễn!” 

 

Nguyễn Tụng quay phắt đầu, chạy về lại: “Sao, sao thế ạ?”  

 

“Em nói chuyện với anh được không?” 

 

Nguyễn Tụng gật đầu lia lịa: “Dạ được.” 

 

Trời lạnh nên Ôn tư Khanh sợ Nguyễn Tụng bị cóng, thế là bèn dẫn em đến quán KTV gần đó thuê phòng có máy sưởi, anh gọi vài lon bia, vừa đặt đít xuống đã tu hết một chai.   

 

Nguyễn Tụng: “Đàn, đàn anh ơi, anh, anh sao thế?” 

 

Ôn Tư Khanh vứt cái lon rỗng lên bài rồi mở lon mới, vừa uống vừa nói: “Bà anh qua đời, dạo này anh toàn ở bệnh viện.” 

 

“Anh nén, nén bi thương.” 

 

Ôn Tư Khanh lại uống hết một lon. 

 

“Chắc là em đã nghe kể chuyện anh tán Giang Miểu rồi nhỉ?” 

 

Nguyễn Tụng véo ngón tay gật đầu. 

 

“Đợt trước anh tán được rồi, nhưng cũng chỉ là chạm được đến mà thôi.”  

 

Nguyễn Tụng nghiêng đầu chớp chớp mắt, tỏ ý em không hiểu. 

 

“Cậu ấy không thích anh, là anh luôn tự lừa mình dối người, giờ anh mới biết hóa ra người trong lòng cậu ấy lại là….” Ôn Tư Khanh nói được một nửa thì lại ngừng, anh cười tự giễu: “Thôi, đã qua hết rồi.”  

 

“Có phải anh mắc cười lắm đúng không?” Ôn Tư Khanh ngoảnh lại thì phát hiện Nguyễn Tụng ngồi bên cạnh đã khóc tự bao giờ.  

 

“Tiểu Nguyễn à, sao em lại khóc?” Ôn Tư Khanh vội vàng rút giấy lau nước mắt cho em. 

 

“Không, em không có khóc.” 

 

“Chẳng lẽ là anh hoa mắt? Đây không phải nước mắt thì là gì?” Ôn Tư Khanh hơi buồn cười sờ sờ nước mắt trên mặt em. 

 

Nguyễn Tụng sụt sịt, rầu rĩ đáp: “Đó, đó là, là mồ hôi!”  

 

“Ừm ừm ừm, là mồ hôi.” 

 

Ôn Tư Khanh hỏi em: “Tiểu Nguyễn à, em đã từng thích ai chưa?” 

 

Nguyễn Tụng gật đầu: “Rồi, rồi ạ.” 

 

Ôn Tư Khanh: “Vậy, hai người có ở bên nhau không?” 

 

Nguyễn Tụng nức nở: “Không, không ạ, anh ấy, ấy thích, thích người khác, khác rồi.” 

 

Ôn Tư Khanh vỗ vai Nguyễn Tụng: “Thế hóa ra anh em mình cùng chung cảnh ngộ rồi.”  

 

“Em uống bia không?” Anh quơ quơ lon bia trong tay hỏi. 

 

Nguyễn Tụng mím môi nhận lấy em sợ uống nhiều quá sẽ nói hớ nên chỉ uống từng ngụm nhỏ. 

 

Còn Ôn Tư Khanh thì tu hết lon này đến lon khác, tửu lượng của em không tốt lắm nên đến lúc Nguyễn Tụng phát hiện thì anh đã say ngoắc cần câu. 

 

“Tiểu Nguyễn? Mắt, mắt em to ghê.” Ôn Tư Khanh dí sát lại, nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Tụng. 

 

Nguyễn Tụng bị nhìn đỏ bừng mặt, tai cũng phiếm hồng, em ngả ra sau nhỏ giọng nói: “Đàn, đàn anh ơi, anh, anh say rồi.” 

 

Ôn Tư Khanh say thật, cả mặt lẫn cổ anh đỏ bừng, bây giờ anh không còn chín chắn trưởng thành như bình thường nữa mà ấu trĩ như một đứa trẻ con.  

 

“Để anh hát cho em nghe.” 

 

Ôn Tư Khanh vùng dậy khỏi sô pha, loạng choạng cầm lấy microphone trên bàn, Nguyễn Tụng sợ anh ngã bèn đi tới muốn dìu anh nhưng lại bị Ôm Tư Khanh ôm lấy.  

 

Cả người Nguyễn Tụng cứng đò không biết đặt tay ở đâu, vai của Ôn Tư Khanh rộng ghê, ôm vừa ấm vừa chắc, thậm chí em còn nghe được cả tiếng lồng ngực anh rung động mỗi khi anh nói.    

 

Em hồi hộp đến khó thở, mà lúc này Ôn Tư Khanh bỗng cất tiếng hát: 

 

“Hai chú hổ

 

Hai chú hổ

 

Một con không có mắt

 

Một con không có tai

 

Thật kỳ lạ

 

Thật kỳ lạ…..” 

Nguyễn Tụng chưa thấy Ôn Tư Khanh như thế này, em ngước nhìn người đàn ông đang cầm mic hát nhạc thiếu nhi, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Em cảm thấy Ôn Tư Khanh không còn xa cách nữa mà còn rất đáng yêu, Nguyễn Tụng cẩn thận nắm lấy góc áo của anh rồi siết chặt, không dám vui quá nên đành cúi đầu cưới lén. 

 

Ôn Tư Khanh hát mệt cộng thêm say rượu, đầu anh bắt đầu choáng váng ngã người ra sau, Nguyễn Tụng sợ anh bị cộc đầu bèn lấy thân đỡ anh, ai ngờ lại bị Ôn Tư Khanh đè lên.    

 

Tay Ôn Tư Khanh chống lên ghế, mặt anh cách Nguyễn Tụng rất gần, gần đến nỗi em có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả lên chóp mũi em. 

 

Nguyễn Tụng thở không ra hơi, tim đập như trống, cơ thể cũng run lên. 

 

“Em là ai?” Ôn Tư Khanh mê man hỏi. 

 

“Em, em là, là Nguyễn Tụng.” 

 

Ôn Tư Khanh nghĩ ngợi một lúc sau đó áp mặt lên ngực em, từ từ nhắm mắt lại: “Là rất mềm* chứ.” 

 

       *Giải thích với anh em xíu thì chữ từ này gốc là Nhuyễn – 软 (pinyin là ruǎn) còn họ em bé thì là Nguyễn 阮 (pinyin là ruǎn), Nhuyễn và Nguyễn đồng âm nên anh Khanh nghe nhầm Nguyễn Tụng thành Nhuyễn Tụng, Nhuyễn có nghĩa là mềm mại đồ đó. Đó cũng là lý do acc của em bé tên Trang Giấy Mềm và bà tác giả hay gọi em là Tiểu Nhuyễn á.  

 

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.