Skip to main content
Sau Khi Nhận Nuôi Chính Mình –
Chương 70: Chia ly

Em phải quay về rồi.

Khương Hồi lấy thuốc xong, chào bác sĩ Lâm rồi đội mũ, đeo khẩu trang, dẫn Triệu Hi ra về.

Thấy nét mặt bác sĩ Lâm hơi kỳ lạ, anh khẽ nhướng mày. Đợi đến khi bước ra khỏi phòng khám, anh mới hỏi: “Hai người nói gì thế?”

Triệu Hi im lặng hai giây: “Nói về bệnh tình của anh.”

Anh chậm rãi chớp mắt, giọng bình tĩnh: “Anh ta có nói quá lắm không? Em đừng nghe anh ta dọa, thật ra tôi thấy rất ổn, gần đây tốt hơn nhiều, thật đó.”

Triệu Hi không nhịn được cười: “Bác sĩ Lâm có biết anh nói xấu sau lưng anh ta thế không?”

“Biết, anh ta còn bảo tôi cứng đầu.” Anh nói.

Triệu Hi lại mím môi cười.

Anh nghiêm mặt: “Sao thế? Rốt cuộc anh ta nói gì?”

Triệu Hi không đáp.

Hắn cúi đầu, liếc cổ tay anh.

Khương Hồi lập tức khựng lại.

Giọng Triệu Hi vẫn bình tĩnh: “Vết sẹo trên cổ tay anh, thật sự là do đóng phim bị thương à?”

Anh im lặng, môi mấp máy một lúc, không biết trả lời sao.

Triệu Hi không nhìn anh.

Hắn lại lên tiếng, dưới lớp che của khẩu trang và mũ, biểu cảm không rõ: “Em vẫn luôn nghĩ, đóng phim gì mà để lại vết cắt rõ ràng thế ở vị trí ấy, sâu thế, kỳ lạ thế.”

Đầu lưỡi Khương Hồi chạm vào má, lời nghẹn ở cổ họng. Thấy giọng hắn bình thản, nhất thời không đoán được ý hắn.

“Tôi…”

“Anh cắt không chỉ một lần, đúng không?” Hắn khẽ nói.

Không gian chìm trong im lặng.

Khương Hồi cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Chỉ là lúc cảm xúc dâng trào, nhất thời không nghĩ thông.”

Triệu Hi hít nhẹ một hơi, trầm giọng hỏi: “Lần gần nhất là khi nào?”

Mí mắt anh khẽ run, ngẩng nhìn hắn: “… Khoảng một năm trước.”

Một năm nay nhờ có Z, ý định tìm chết thật ra không còn quá rõ ràng.

Anh cũng không cố tình hành hạ cơ thể mình. Ai mà chẳng muốn sống tốt nếu có thể?

Nhưng một mình thì hay nghĩ lung tung, cảm xúc dâng lên… khi tỉnh táo lại thì đã thế rồi.

Anh gồng mình, cố chấp sống sót trở lại thế giới này, cũng không biết là để trừng phạt ai, nhưng cả anh và Triệu Hi, hình như chẳng ai dễ chịu.

Ban ngày anh còn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, hoàn thành công việc như thường. Nhưng đến lúc chỉ còn một mình, mọi ký ức về Triệu Hi lại ập đến.

Anh rõ ràng là nhớ nhung. Nhớ mười năm ấy, nhớ những ngày bên hắn, nhớ tình yêu và sự quan tâm của hắn, nhớ sự bình yên ấm áp khi ở bên nhau.

Nhưng anh đã quay về, là lựa chọn của chính anh. Về rồi lại cúi đầu, như thể nhận thua.

Anh không muốn phủ nhận sự tồn tại của “Khương Hồi”, cũng không muốn phủ nhận quyết định của mình, nên anh không chịu nói nỗi nhớ này với bất kỳ ai.

Khương Hồi chỉ biết bước về phía trước, không bao giờ quay đầu.

Cảm xúc dồn nén đến mức nhất định, cộng thêm bóng ma tâm lý sẵn có, PTSD lại thêm một tầng trầm cảm, hình như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng những điều này biết giải thích với Triệu Hi thế nào đây?

Anh đã qua cái tuổi có thể thẳng thắn tâm sự, cũng không phải người hướng ngoại. Một số thứ lòng nếu gượng ép nói ra lại hóa ra ướt át, yếu đuối. Anh quen rồi, quen với việc một mình thích nghi với mọi thay đổi cảm xúc và trạng thái, quen với việc tự tiêu hóa tất cả.

Mà anh cũng chẳng muốn hắn lo, càng không muốn nhìn thấy trong mắt hắn sự thương hại.

May mà, dù Triệu Hi đã im lặng suốt cả quãng đường, cũng không dùng ánh mắt anh chịu không nổi để nhìn anh.

Hai người đi đến trạm xe bên đường, giữ im lặng này. Anh mở điện thoại gọi xe, không khí vẫn căng thẳng.

Thấy ngón tay anh lướt vô định trên màn hình, cũng không định mở miệng nữa, ánh mắt Triệu Hi dời lên, lướt qua khẩu trang, từ sống mũi cao đến đuôi mắt anh, giọng khàn khàn không rõ lý do.

“Sao lại không nói với em?”

Anh kéo dây khẩu trang, như bị ánh mắt hắn làm bỏng.

Anh không nhìn Triệu Hi, chỉ cất điện thoại, giọng vẫn nhẹ như mây trôi: “Không cần, giờ cũng không như thế nữa.”

Chỉ cần sau này có hắn bên cạnh, khả năng cao sẽ không tái diễn.

Triệu Hi mấp máy môi, rất muốn hỏi gì đó. Đau lòng khi anh tự hành hạ mình, trách anh không quý trọng thân thể… Nhưng lời nghẹn ở cổ họng, nửa ngày chẳng thốt ra được gì.

Hắn biết, mình không có tư cách, cũng không có lập trường để nói ra những lời đó.

Đã quá muộn.

…Hắn đến thế giới của anh, quá muộn.

Những đau buồn và tổn thương ấy, sớm đã bị anh tự mình tiêu hóa, nuốt xuống một mình, đóng vảy, thành sẹo.

Xóa không được, cũng không lành nổi.

Giống như việc hắn có thể cứu Khương Hồi trong vụ tai nạn thứ hai, nhưng trong tai nạn ba năm trước… người gánh chịu tất cả vẫn chỉ có một mình anh.

Vô số trải nghiệm trong quá khứ tạo nên Khương Hồi hiện tại. Cũng chính vì anh trải qua những gì hắn chưa từng, anh mới đến thế giới của hắn, mới có hắn đứng trước mặt anh hôm nay.

Những tài liệu liên quan đến Khương Hồi, Triệu Hi đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Hắn từng nghĩ, nếu anh sống hạnh phúc, thật ra hắn không cần đến thế giới của anh cũng được.

Chỉ cần anh sống tốt.

Nhưng giờ hắn lại nghĩ, đây là cuộc đời của anh.

Một mình anh chống đỡ bao năm, mọi con đường đã đi, mọi lựa chọn đã chọn, dù kết quả thế nào, kết cục ra sao… Triệu Hi đều không có lý do gì để trách cứ.

Nói gì bây giờ cũng là vô ích. Khương Hồi không cần sự đồng cảm hay thương hại của hắn mà đau lòng… Giờ nói đau lòng, chỉ khiến anh áp lực và lúng túng thôi.

Một lúc sau, Triệu Hi cười nhẹ, biểu cảm lại trở về bình thản thường ngày.

Hắn như không có chuyện gì: “Sắp Tết rồi, anh có kế hoạch gì không?”

Khương Hồi hơi ngạc nhiên vì hắn chuyển chủ đề nhanh đến thế, nhưng vẫn thuận theo, chớp mắt một cái rồi đáp: “Còn dự định gì nữa? Mua chút đồ Tết, như mọi năm thôi.”

“Vậy anh định ăn Tết với ai?”

Anh ngập ngừng.

Câu này hỏi, lẽ nào Triệu Hi không ăn Tết với anh?

Đang định hỏi, anh lại nhớ đến ngày hắn từng nhắc, cứ một hai tháng hắn phải trở về một lần.

Sau Tết phải quay chương trình, hắn chắc chắn không về được, định nhân dịp Tết về sao?

Khương Hồi do dự, không biết có nên hỏi hay không. Anh biết hắn để ý mình. Nếu anh mở lời, hắn chắc chắn sẽ hiểu anh muốn hắn ở lại ăn Tết cùng.

Nhưng nếu không về, lỡ có tác dụng phụ thì sao?

Anh luôn nghi ngờ chuyện Triệu Hi có thể qua lại giữa hai thế giới. Câu trả lời duy nhất anh nghĩ ra là hắn đã thỏa thuận gì đó với hệ thống, chắc chắn phải trả giá.

Anh không biết giá ấy là gì, nhưng không muốn hắn vì mình mà phá kế hoạch.

Dù sao cũng liên quan đến an nguy của hắn.

Nghĩ trăm ngàn đường, anh nhất thời không mở miệng.

Sự ngập ngừng của anh rơi vào mắt Triệu Hi. Hắn mím môi, nhanh chóng cúi đầu.

Một cơn xúc động dâng trào, hắn buột miệng: “Em phải dọn về… một thời gian.”

Quả nhiên!

Khương Hồi mặt không đổi sắc, cố giữ bình tĩnh: “Em sắp phải quay về bên kia rồi à?”

Triệu Hi khựng lại, nhanh chóng hiểu anh hỏi gì, không do dự nhiều, gật đầu: “… Ừm.”

Anh “ồ” một tiếng, cũng gật đầu: “Thật ra em ở chỗ tôi cũng có thể về mà…”

Anh biết Triệu Hi không muốn nói nhiều, mà anh cũng không ép. Khi hắn không ở đây, anh vẫn có thể giúp hắn che đậy phần nào.

Triệu Hi khẽ nói: “Không sao, em vẫn nên dọn về thôi.”

Hắn nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, môi mấp máy vài cái mới nói ra: “… Hôm nay em về luôn.”

Khương Hồi không hiểu ánh mắt ấy là gì, cũng chẳng rảnh suy đoán. Mắt anh mở to hơn, ngạc nhiên: “Gấp vậy à?”

Triệu Hi vẫn gật đầu: “Ừ.”

Ừ là ý gì? Sao lại không báo trước?

Bình thường miệng lưỡi sắc bén lắm mà, hôm nay sao không biết giải thích một câu?

Khương Hồi cũng không tiện níu kéo, liếc thấy vẻ mặt ủ rũ của hắn, chỉ nghĩ hắn sợ nói trước sẽ làm anh buồn theo, chút khó chịu trong lòng tan đi vài phần.

Anh khẽ bĩu môi: “Biết rồi.”

“Vậy giờ em…”

Triệu Hi cúi đầu lấy điện thoại từ túi: “Em tự gọi xe về, không sao, anh không cần lo.”

Anh nuốt lại câu nói vô thưởng vô phạt: “… Ừm.”

Chuyện gì đây?

Sao cảm thấy… Triệu Hi hơi lạ lạ?

Xe Khương Hồi gọi đến trước. Anh mở cửa lên xe, nhìn ra cửa sổ thấy hắn chống nạng tiễn mình. Chân hắn còn chưa đứng vững mà đã chống gậy đưa anh ra tận xe.

Biểu cảm anh dịu đi: “Tự nhớ bôi thuốc, về rồi… gọi cho tôi.”

Triệu Hi cười với anh. Dù cách lớp khẩu trang, anh vẫn nhận ra nụ cười quen thuộc: “Được.”

Những lời tiễn biệt dài dòng hơn, Khương Hồi không nói nổi.

Hắn đâu phải trẻ con. Chân chưa lành hẳn, nhưng cũng không đến mức không đi lại được, không cần dặn dò nhiều làm gì.

Cũng đâu phải không gặp lại.

Ngay cả khi trước đây thật sự nghĩ sẽ không gặp nữa, Khương Hồi cũng không phải người giỏi nói lời lưu luyến.

Anh ngồi trong xe, đến khi không còn thấy bóng dáng hắn qua cửa sổ nữa, anh mới thu tầm mắt.

Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh mở WeChat, nhấp vào khung trò chuyện ghim trên đầu, gõ một dòng chữ gửi đi:【Quên hỏi, em phải đi bao lâu?】

Bên Triệu Hi lại hiện “đang nhập” suốt nửa ngày.

【Hi Hi: Khoảng nửa tháng.】

Nửa tháng? Vậy là qua Tết luôn rồi.

Nhưng cũng hợp lý thôi, lần này hắn ở đây lâu thế cơ mà.

Khương Hồi xoa huyệt thái dương, không nghĩ nữa. Chỉ là ăn Tết một mình, có gì to tát đâu, trước đây cũng từng thế.

Bên kia, tiễn Khương Hồi lên xe xong, Triệu Hi ngồi lại ghế, đôi mắt cong cong ban nãy lập tức rơi xuống, thần sắc trở về lạnh lùng.

Hắn gọi điện cho quản lý: “Chị Bách Bách, mấy việc sắp tới dời lại hết đi, em có chút việc.”

Chị Bách Bách không phải là người trực tiếp quản lý hắn, nhưng giá trị thương mại của hắn quá cao, nên cô luôn ưu tiên đẩy tài nguyên cho hắn chọn trước. Dù hắn mất nhiều hợp đồng quảng cáo và sự kiện vì không lộ mặt, nhưng danh tiếng và độ nổi tiếng vẫn quá lớn. Sắp tới còn chuẩn bị công khai diện mạo, tương lai cực kỳ sáng sủa.

Đây là lần đầu trong hai năm qua, ngoài vụ tai nạn trước đó, hắn nói có việc, muốn dời lịch.

“Chuyện gì thế?” Chị Bách Bách chưa đồng ý ngay, “Chị cũng muốn nể mặt em, nhưng sau Tết em phải quay chương trinhd, album vẫn chưa thu xong. Nếu không làm trước Tết, phải dời sau chương trình… lúc đó đã trễ hạn, em biết đấy, phải đền hợp đồng.”

Vi phạm sẽ ảnh hưởng uy tín ca sĩ trong giới. Sau này hắn còn phải sống ở thế giới này, phải cân nhắc. Hơn nữa, hắn cũng nhớ là còn một bài hát chưa thu xong, thu hai lần rồi mà vẫn lỗi, vẫn phải thu lại.

Nhưng hắn đã nói với Khương Hồi là phải về thế giới kia, giờ công khai đi thu âm thì chẳng hợp lý chút nào.

Do dự một lúc, hắn đáp: “Vậy dời lịch thu âm ra sau đi. Trong ba ngày cuối hạn em sẽ làm, còn lại hủy hết, đừng nhận thêm gì nữa.”

Chị Bách Bách đồng ý.

Chỉ một bài hát thôi, chắc sẽ không bị phát hiện.

Hắn cúp máy, vuốt mép điện thoại, bỗng hơi hối hận.

Không được ăn Tết cùng Khương Hồi.

Trong khoảng thời gian ấy cũng không nhắn tin được.

Rõ ràng đang giận vì anh không chịu thẳng thắn, giận vì mình đến quá muộn chẳng giúp được gì, giận vì với Khương Hồi, hắn dường như chẳng bao giờ là duy nhất, ai cũng có thể thay thế.

Ngay cả việc ăn Tết cùng ai cũng phải do dự… thật ra không có hắn, Khương Hồi cũng chẳng thiếu người bên cạnh, đúng không?

Một năm trước Khương Hồi đã khá hơn, không tự sát nữa, nhưng lúc đó Triệu Hi còn chưa xuất hiện.

Người thường xuyên trò chuyện với anh, là “Z” mới bước vào cuộc đời anh.

… Nếu Z không phải hắn thì sao?

Câu này hắn từng hỏi Khương Hồi, nhưng lúc ấy không kiềm được cảm xúc, lời hơi khó nghe, phá hỏng bầu không khí, Khương Hồi còn tát hắn một cái, rõ ràng xấu hổ.

Nhưng câu hỏi ấy vẫn chưa có lời giải trong lòng hắn, thậm chí đã mọc rễ, hóa thành cây cao chọc trời, phủ bóng đen nặng nề lên tim hắn.

Khương Hồi từng dứt khoát bỏ đi không ngoảnh lại, đương nhiên cũng có thể quên hắn, lao vào vòng tay cuộc sống mới.

Ồ, cũng có thể là bạn trai mới.

Triệu Hi mặt không cảm xúc nghiến răng, trong lòng lại dâng lên một vị chua chát, hòa lẫn cơn đau âm ỉ từ lúc biết chuyện anh tự sát đến giờ.

Giận, nhưng không có tư cách để giận.

Biết rõ cảm xúc này đến vô lý, không nên trút lên Khương Hồi, nhưng hắn vẫn không kiềm được.

Rõ ràng bao năm trôi qua, hắn tưởng mình đã trưởng thành, trầm ổn như Khương Hồi từng hy vọng ở hắn.

Nhưng mỗi lần đối diện anh, sự điềm tĩnh ấy lại tan tành, như thể hắn lại thành cậu nhóc mười bảy mười tám, tình đầu bộc lộ hết trên mặt.

Sợ rằng nếu cứ ở cạnh anh nữa sẽ không kìm được mà tỏ thái độ, hắn bèn buột miệng nói nói luôn lời phải về.

hật ra hắn chẳng cần quay về, cũng chẳng muốn về. Chỉ muốn xem lúc hắn đề nghị chia ly, Khương Hồi sẽ phản ứng thế nào.

Kết quả anh không những không níu kéo, thậm chí chẳng hỏi gì.

… Chẳng hỏi gì cả!

Đáng lẽ phải hiểu chứ.

Dù sao lúc đầu chính Khương Hồi đề nghị hắn dọn về nhà hắn, là hắn nhân vụ tai nạn lại mặt dày bám víu nhà anh.

Hắn tựa người ra sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cũng không biết câu nói ngu ngốc và hành động dại dột trong cơn giận này, rốt cuộc làm ai khó chịu hơn.

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.