Skip to main content
Ảo Giác Lạnh –
Chương 82【END】

Mặc dù, vào thời thanh xuân, Ninh Giác đã từng chứng kiến nhiều cuộc xung đột giữa Tống Thước và mẹ, nhưng phần lớn chỉ là người ngoài cuộc. Sau này quan hệ tốt hơn, cũng chỉ là sẽ đứng gần Tống Thước hơn một chút, im lặng thể hiện lập trường. Dù sao thì giữa bọn họ, Ninh Giác, người chỉ có thể xem như người ngoài, cũng không tiện can thiệp vào chuyện gia đình.

Nhưng lần này, sau khi tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Ninh Giác gần như theo bản năng, lao đến che chắn Tống Thước sau lưng: “Đừng đánh!”

Với vóc dáng mỏng manh của Ninh Giác, đây hoàn toàn là gà con che chở cho diều hâu.

Dưới sự hoảng loạn quá độ, tứ chi như bị rút cạn hết sức lực, không ngừng run rẩy, tim cũng đập thình thịch, đầu óc Ninh Giác hỗn loạn: “Không có ngược đãi, cái đó, làm chó là con tự nguyện, vòng cổ cũng là con tự đeo, đừng trách anh ấy…”

Nói năng lộn xộn, càng giống như bị dọa đến ngây người. Tống Nhã Lan giận vì cậu không biết tranh đấu: “Có mẹ ở đây, con sợ cái gì? Con nói thật đi!”

“Con không sợ,” Ninh Giác má đỏ bừng, “đều là con—”

Bỗng nhiên, cánh tay truyền đến hơi ấm. Tống Thước đè cánh tay cậu xuống, đầu ngón tay kẹp lấy chiếc vòng cổ. Cảm giác nặng trĩu trên cổ Ninh Giác, sau một tiếng ‘cạch’, bỗng nhiên biến mất. Tống Thước cụp mắt, quấn sợi xích nhỏ hai vòng trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Nhã Lan, bình tĩnh nói: “Bọn con đang bên nhau.”

“Đừng đứng ở cửa nữa, vào ngồi đi. Chúng ta nói chuyện riêng.”

Nồi áp suất vẫn đang bốc hơi, mùi thơm của cháo từ nhà bếp lan tỏa ra. Cửa phòng ngủ chính không cách âm, Ninh Giác áp người lên đó, tai dán vào cánh cửa, nghe trộm cuộc đối thoại bên trong.

Tống Nhã Lan: “Hai đứa đang yêu nhau?”

Tống Thước: “Vâng.”

“… Bao lâu rồi?”

“Hơn 2 năm, là con chủ động theo đuổi em ấy.” Tống Thước nói: “Con là người đồng tính.”

Điều này khác một trời một vực với kịch bản đã định. Ninh Giác nghĩ, cho dù không giấu được chuyện tình cảm, cũng ít nhất nên gạt Tống Thước ra trước, nói là Ninh Giác theo đuổi anh, tệ hơn nữa thì nói anh chỉ là thử một chút, để cho Tống Nhã Lan, người từng bị ép trở thành vợ đồng tính, có chút an ủi trong lòng cũng.

Ninh Giác như kiến bò trên chảo nóng, nhưng cũng chỉ có thể cào nhẹ vào cánh cửa.

Sau một hồi im lặng rất lâu, Tống Nhã Lan đột nhiên lên tiếng: “Con còn không biết con là con trai, nó cũng là con trai hay sao, con ra ngoài mà xem, có ai giống như hai đứa không! Hơn nữa, làm sao con có thể chắc chắn con là người đồng tính, con đã từng yêu con gái chưa, con—”

“Con đương nhiên có thể yêu.”

Anh hỏi: “Nhưng con như vậy, có khác gì Ninh Tề không?”

Căn phòng đột nhiên im bặt, Ninh Giác nhất thời dừng lại, tim như treo lên tận cổ họng.

“Con biết, mẹ nhất thời có lẽ rất khó chấp nhận được sự thật con là người đồng tính, yêu một người con trai. Giống như trước đây, mẹ không chấp nhận được việc con đi trại hè cũng muốn mang theo Tử Tử ham chơi, không chấp nhận được việc con chơi game không có chí tiến thủ, không chấp nhận được sự thật về bảng điểm của con rớt khỏi top 10.”

“Nhưng sự thật chính là như vậy— con rất khó làm mẹ hài lòng, cũng rất khó đạt được tiêu chuẩn của mẹ.” Tống Thước nói, “Cho dù mẹ không chấp nhận được, con cũng không thể chia tay.”

Xong rồi.

Ninh Giác dự cảm được, tình hình bây giờ như lửa gần rơm, chiến hỏa sắp bùng nổ, cậu nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào. Vừa nghe thấy Tống Nhã Lan mở miệng, không kịp nghe rõ nội dung, Ninh Giác đã vội vàng đẩy cửa xông vào.

“Mẹ không hề không hài lòng với con—”

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe một tiếng “rầm” nặng nề, Tống Nhã Lan quay đầu lại liền thấy, Ninh Giác vì đẩy cửa dùng sức quá mạnh, đã ngã sóng soài ở cửa với tư thế y hệt trong bếp hôm qua. Động tác của bà khựng lại, đang định đứng dậy, Tống Thước đã đi trước một bước, đến gần đỡ Ninh Giác dậy.

Không chỉ là đỡ một tay, mà là ngồi xổm xuống trước, tay phải đỡ dưới nách, rất cẩn thận, rất chậm rãi dùng sức, sau khi đỡ Ninh Giác dậy, Tống Thước cúi người phủi bụi trên chiếc quần ngủ của cậu, giống như trách móc, nhưng mà là với giọng điệu rất nhẹ nhàng hỏi “Có đau không”, rồi lại hỏi “Không phải đã nói cẩn thận một chút sao”. Dường như không hề ngạc nhiên trước hành động ngốc nghếch của Ninh Giác, cũng không ngạc nhiên trước sự chăm sóc thành thạo như vậy của mình.

Cùng lúc đó, Tống Nhã Lan ngửi thấy mùi cháo thơm thoang thoảng từ nhà bếp bay tới.

Bà sững sờ nhìn Tống Thước. Ánh nắng ngoài cửa sổ sáng rực, sáng đến mức đồ đạc trong nhà đều trở thành một màu trắng xóa, dáng người một mét tám mấy của Tống Thước trước mắt cũng dần trở nên nhỏ đi, gầy đi, biến thành dáng vẻ lúc còn nhỏ, mới biết đi. Xung quanh trở thành màu vàng giòn của ký ức cũ, bà nhìn thấy Tống Thước loạng choạng, nhưng lại tràn đầy năng lượng, ngã đủ các kiểu ở những nơi khác nhau, khiến cả người lấm lem.

Khi đó, sự nghiệp của Tống Nhã Lan vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, vẫn có rất nhiều thời gian ở bên Tống Thước. Bà đã đi tới, cúi người phủi sạch bụi trên quần áo anh, bế Tống Thước vẫn chưa nghe hiểu được lời nói, nói “Phải từ từ, biết không”, rồi đi về phía nhà.

Bà dạy Tống Thước đi từ từ, nhưng lại rất nhiều lần, không thể chấp nhận những khoảnh khắc anh chậm lại, và rồi sau đó, cũng không thể theo kịp khi anh bắt đầu bước nhanh hơn.

Tuổi tác tăng lên, xương cốt phát triển, hơn hai mươi mùa xuân thu qua đi, một Tống Thước trước đây luôn khiến bà không yên tâm, không ngờ cũng đã học được cách nấu cơm, học được cách cúi người chăm sóc người khác.

Lần đầu tiên bà ý thức được một cách mạnh mẽ rằng, Tống Thước đã trưởng thành, có sự nghiệp của riêng mình, có sở thích của riêng mình, cũng có một lộ trình cố định về nhà sau khi tan làm mỗi ngày.

“Con cứ tưởng cửa khóa.” Ninh Giác muốn làm anh hùng, nhưng lại quên mất khóa cửa đã hỏng từ lâu, bây giờ đối mặt với ánh mắt của hai người, lòng đầy tuyệt vọng, chỉ hận không thể chui xuống đất, “Hai người nói chuyện, hai người nói chuyện, đừng để ý đến con…”

Cậu đang định công không thành danh không toại mà rút khỏi phòng, thì bỗng nghe thấy giọng của Tống Nhã Lan: “Không phải nói nấu cháo sao, chắc cũng nấu xong rồi chứ?”

Bà đứng dậy: “Đi ăn sáng trước đã.”

Khoảng 8 giờ, nồi cháo bát bảo hầm trong nồi cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời.

Lại một lần nữa vì sự trì hoãn thời gian, mà tình cờ thành công rực rỡ. Hạt gạo mềm nát, nước cháo đặc sánh, táo đỏ nhừ đến nứt vỏ, thịt long nhãn cũng trong veo. Ninh Giác từ từ khuấy đều, tự cho là kín đáo đánh giá hai người, sau đó rất lo lắng nhìn vết hằn ngón tay trên má trái của Tống Thước.

Lúc vào cửa quá vội vàng, chỉ liếc qua một cái. Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện rõ ràng như vậy, còn hơi sưng lên. Tuy không đến mức phá tướng, nhưng cũng rất đột ngột.

Tống Nhã Lan im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Trước đây toàn khuyên con học nấu ăn, cũng không thấy con nghe. Sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện học?”

“Để theo đuổi người ta.” Tống Thước múc một muỗng cháo, “Lúc đó em ấy không ưa con, khó theo đuổi quá, nên mới nghĩ đến việc học nấu ăn, xem có thể giữ được cái dạ dày của em ấy không.”

Ninh Giác sặc, kéo một tờ khăn giấy ho hai tiếng.

Bất cứ ai cũng khó mà tin được, chỉ mới một giờ trước, Ninh Giác còn là người không có chút nhân quyền, bị ngược đãi đủ đường, giờ đây đã lột xác, trở thành người được theo đuổi ở vị thế trên cao. Cho nên, sự im lặng không nói nên lời của Tống Nhã Lan, cũng là điều dễ hiểu.

Vốn tưởng rằng, bữa sáng này cũng sẽ giống như tối qua, im lặng đến cùng. Nhưng Tống Nhã Lan đã lên tiếng lần nữa: “Thực ra, lần này mẹ về, có chuẩn bị quà sinh nhật cho con.”

Tống Thước rõ ràng khựng lại: “… Quà?”

Tống Nhã Lan mở điện thoại, sau một hồi do dự ngắn ngủi, liền quay điện thoại về phía Tống Thước.

Sau khi nhìn thấy màn hình, động tác của Tống Thước đột nhiên cứng đờ, hồi lâu không lên tiếng. Ninh Giác vốn nên ăn cho ngoan vì quá tò mò, liền lén lút ghé sát lại, thấy được nội dung.

Là một tấm ảnh của một chú chó Golden nhỏ.

Lông xù, đang nằm trên thảm chơi bóng, cái đuôi vàng óng vểnh lên. Mà bối cảnh của tấm ảnh, là phòng khách ở Lam Loan Lý.

“Trước đây, mẹ đã gửi Tử Tử cho giám đốc bộ phận marketing của công ty chúng ta, Alice. Cô ấy và chồng là DINK (Double Income, No Kids), thích động vật, trong nhà có cả chó lẫn mèo, họ đối xử với Tử Tử cũng rất tốt, thường xuyên gửi video cho mẹ.” Tống Nhã Lan nói, “Tử Tử không bị bệnh gì cả, hai năm trước lúc 16 tuổi thì bị suy tạng, nên đã được an tử.”

“…Cho nên, mẹ không có cách nào trả lại Tử Tử cho con.”

“Tháng trước, con Golden nhà Alice sinh con, mẹ đã xin một con. Vì lúc về đến nhà là ngày mùng 9, mẹ cũng không biết đặt tên, nên đã gọi thẳng là Cửu Cửu, dì giúp việc nói ‘trường trường cửu cửu’ cũng may mắn. Lúc đó là nghĩ, trong nhà có chó con, có lẽ… con sẽ muốn về nhà ăn Tết, cũng không còn oán hận mẹ nữa, nhưng nuôi một thời gian, phát hiện nó rất quấn người, cũng ngoan ngoãn, rất đáng yêu.” Bà dừng lại vài giây, cười cười, “Thảo nào lúc đó con rất muốn mang Tử Tử đi trại hè.”

“Mẹ biết, mẹ là một người mẹ rất thất bại, mẹ không cho con nhiều sự tôn trọng, không kịp thời ủng hộ con, nhưng có một điểm— mẹ chưa bao giờ không hài lòng về con.” Tống Nhã Lan nói, “Có thể trở thành mẹ của con, thực ra lúc hạnh phúc sẽ nhiều hơn.”

Bà thu lại điện thoại, ngón tay lướt hai cái trên màn hình, trông như rất bận rộn, nhưng cũng chỉ xem thêm giờ và thời tiết. Tống Thước, người quá giống mẹ mình, có lẽ cũng có thể dễ dàng đọc ra được ngàn vạn lời nói nặng trĩu hơn mà Tống Nhã Lan không nói ra.

Khi giấy ăn được đưa đến trước mắt, Tống Nhã Lan mới nhận ra điều gì đó, vội vàng chấm hai cái lên mắt, giọng điệu khôi phục như thường: “Nhưng Cửu Cửu bây giờ mẹ tự mình nuôi, cũng không hoàn toàn tính là quà của con. Nếu con có gì muốn, có thể lại—”

Tống Thước hỏi: “Cửu Cửu mấy tháng rồi?”

Tống Nhã Lan ngẩn ra, lập tức nói: “3 tháng tuổi.”

“Nhận người không?”

“Nhận, nó với dì Từ, mẹ đều rất quen thuộc.”

Tống Thước liếc mắt, hỏi Ninh Giác: “Đến lúc đó về nhà ăn Tết, có muốn sờ chó con không?”

Bàn tay phải đặt dưới bàn, nắm lấy mu bàn tay của Ninh Giác, đầu ngón tay xoa nhẹ hai cái. Ninh Giác do dự nhìn Tống Nhã Lan, lúc đang phân vân, thì nghe Tống Nhã Lan nói: “Cái tuổi của các con, làm gì có ai không thích chó con?”

Dù không giỏi giao tiếp với người lớn, Ninh Giác có phần vụng về cũng có thể mơ hồ nghe ra ý ngoài lời. Tuy nhiên, Tống Nhã Lan lại nói: “Nhưng điều này không có nghĩa là mẹ đồng ý hai đứa yêu nhau.”

Bà giọng điệu nghiêm khắc, không tán thành: “Con nghĩ hai đứa như vậy có thể lâu dài được không?” Ngón tay chỉ vào Ninh Giác, hỏi Tống Thước, “Bởi vì yêu nhau, là có thể tùy tiện nô dịch, ngược đãi, sai khiến nó? Khả năng chấp nhận của nó có mạnh đến đâu, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi! Đến lúc đó con định làm thế nào, nhốt nó lại à? Trước khi yêu, ít nhất phải học cách tôn trọng người khác, chỉ học nấu ăn không được tính là tôn trọng, biết không?”

Ngày thường, đa số đều là Ninh Giác sai khiến nhiều hơn. Đi rửa bát, đi lau nhà, bánh cuộn matcha ngọc bích phải lấy 2 phần. Có thể miễn cưỡng tính là ngược đãi, có lẽ chỉ có hành động Tống Thước vỗ mông cậu hai cái sau khi làm tình.

Tuy nhiên nghe đến đoạn sau, những lời muốn biện giải của Ninh Giác nhất thời nghẹn lại, cậu và Tống Thước nhìn nhau mấy lần, hai người ngầm hiểu không nói ra mà dời mắt đi.

“… Vâng.” Tống Thước cuối cùng thừa nhận, “Sẽ sửa.”

Bắt Tống Nhã Lan chấp nhận sự thật họ yêu nhau trong thời gian ngắn, không khác gì chuyện hoang đường, không mạnh mẽ can thiệp đã là may mắn lắm rồi.

Sau bữa cơm, Ninh Giác nghe thấy Tống Nhã Lan đang lải nhải với Tống Thước đang rửa bát trong bếp, nói rằng: “Lúc trước ở nhà, cũng không thấy con rửa bát cho mẹ. Đây chẳng phải cũng làm được việc nhà sao? Yêu vào một cái là cái gì cũng học được.”

Nhìn như vậy, Ninh Giác tuy lười biếng, nhưng đã gián tiếp thúc giục Tống Thước học được rất nhiều điều, cũng xem như một việc thiện.

Buổi chiều đi cùng bà đến Studio Hyper dạo một vòng— đây là lĩnh vực sở trường của Tống Nhã Lan, nhất thời như lãnh đạo xuống cơ sở, chỗ nào cũng góp ý.

Do công việc của công ty, sáng mai Tống Nhã Lan sẽ đáp máy bay đến nơi khác, bữa tối thì giải quyết ở nhà, do Tống Nhã Lan cầm trịch. Ninh Giác không cần phải chịu khổ vì kịch bản nữa, có thể ăn uống thỏa thích. Ở bên cạnh phụ việc bóc tỏi rửa rau, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, đã rục rịch cả lên.

Giữa chừng, Ninh Giác đi vệ sinh một chuyến. Lúc quay lại, trong bếp chỉ còn lại một mình Tống Nhã Lan. Bà đang cho thêm nước vào nồi, sau khi đậy nắp lại nhìn Ninh Giác: “Mẹ bảo nó xuống lầu mua một chai nước ngọt rồi.”

Ninh Giác nhận ra, đây là thời gian nói chuyện riêng.

Quả nhiên… sắp đến rồi sao?

Là ném cho cậu một tấm séc trắng, hay là một chiếc thẻ ngân hàng? Hoặc là đưa Ninh Giác ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từ đó rời xa Tống Thước, không bao giờ gặp lại? Dù có thể chống lại được sự cám dỗ của tiền bạc, Ninh Giác yếu ớt, chỉ có thân phận thực tập sinh, e rằng cũng không thể chống lại được thế lực của Tống Nhã Lan.

Ninh Giác coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, hít một hơi thật sâu, đang định tranh thủ lần cuối, thì nghe Tống Nhã Lan hỏi: “Mẹ con tên gì?”

Ninh Giác sững người, bất giác trả lời: “Từ Tĩnh Di…”

“Con gửi mấy chữ này qua WeChat cho dì.” Tống Nhã Lan nói, “Dì nhớ con nói, bà ấy được chôn ở nghĩa trang An Ninh, phải không?”

Ninh Giác do dự gật đầu. Tống Nhã Lan nói “Được”, múc thức ăn ra đĩa, dường như không có gì tiếp theo. Ninh Giác thực sự không hiểu tại sao, thăm dò hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”

“Năm ngoái con cũng không có thời gian về nhà phải không? Quá lâu không đến, cỏ dại trên mộ chắc phải cao hơn người rồi, dì tìm người đến nhổ cỏ trước, dù sao cũng phải dọn dẹp cho sạch sẽ một chút.”

Ninh Giác mở to mắt, vô cùng được chiều mà lo, cũng bối rối, con ngươi dưới ánh đèn, hiện lên một màu hổ phách rất đẹp, trong veo.

Tống Nhã Lan nhớ lại, trước khi ly hôn, lúc bà và Ninh Giác gặp mặt ở quán cà phê, lần đầu tiên nhìn thấy, cũng là đôi mắt màu hổ phách này. Chỉ là Ninh Giác lúc đó mệt mỏi, thiếu ngủ, trong mắt có quá nhiều tơ máu, tuy đang cười, nhưng cũng không khó đoán ra, cậu ở sau lưng đã rơi rất nhiều nước mắt.

Bà dù có không phân biệt phải trái đến đâu, cũng không thể đem sự lừa dối của chồng cũ, liên lụy đến một đứa trẻ thường xuyên rơi lệ, nhưng cũng không thể nói ra được lời mời trực tiếp cậu về nhà ăn Tết, nên đã đổi thành một cách biểu đạt ẩn ý hơn: “Dì Từ bình thường mua cherry, đều sẽ nhắc một tiếng con thích ăn, Tết không bận, có thể đến trò chuyện với dì ấy.”

Ngừng một lát, tiếp tục hỏi: “Con thật sự thích Tiểu Thước?”

Ninh Giác không chút do dự gật đầu: “Thích.” Cậu chỉ sợ Tống Nhã Lan không yên tâm giao Tống Thước cho mình, đang định đảm bảo với Tống Nhã Lan sẽ “không phụ lòng” thì nghe thấy bà nói.

“Con có thích đến đâu, ngày thường cũng không thể nghe lời nó như vậy. Cái vòng cổ đó, nó không vứt, con không thể lén vứt đi sao? Hôm nay đeo vòng cổ, ngày mai đeo xiềng chân, ngày kia chuẩn bị đeo thêm gì nữa…”

Sảnh ra vào truyền đến tiếng mở cửa, bà nhanh chóng chuyển chủ đề, đưa đĩa thức ăn cho Ninh Giác, ra hiệu cho cậu bưng qua, đồng thời bổ sung thêm câu cuối: “Nếu nó thực sự quá đáng, có thể gửi WeChat cho dì, dì đến hòa giải.”

Khoảng bảy giờ tối bắt đầu ăn cơm, Ninh Giác vừa ngồi xuống, đột nhiên bật dậy, Tống Thước liếc qua đệm ngồi: “Có kim?”

Ninh Giác lạch bạch chạy vào phòng ngủ chính, lúc ra ngoài, trong lòng ôm một chiếc máy ảnh: “Con chụp cho hai người một tấm ảnh chung nhé!”

Cậu dựng chân máy lên, trong ống kính, Tống Thước và Tống Nhã Lan ngồi bên bàn ăn, đang định nhấn nút chụp, đột nhiên nghe thấy Tống Thước hỏi: “Không phải có thể cài đặt hẹn giờ sao? Lại đây chụp chung đi.”

Ninh Giác cẩn thận ngẩng đầu. Tống Nhã Lan không hề động đậy, nhưng ánh mắt dời xuống, cậu nhìn thấy tay của Tống Nhã Lan, hướng về phía cậu, khẽ ngoắc hai cái. Đọc hiểu được mật hiệu, Ninh Giác lập tức nói “Được”, trong 5 giây đếm ngược, cậu chạy một mạch đến chỗ ngồi của mình, đồng thời giơ tay làm dấu chữ V, nhoài người ra cười.

Tách—

Một tuần sau, nhân ngày nghỉ, Ninh Giác đã rửa tấm ảnh chung này ra.

Công bằng mà nói, tấm ảnh này không thể gọi là hoàn hảo. Ngoài Ninh Giác, hai người còn lại cười đều có sự không tự nhiên riêng, Tống Nhã Lan nghiêm trang như đang họp với lãnh đạo, cánh tay của Tống Thước định giơ tay làm dấu chữ V nhưng lại tạm thời hối hận mà hạ cánh tay xuống, đã bị bắt được ảnh mờ. Nhưng ánh đèn sáng rực, thức ăn bốc lên làn khói trắng lượn lờ, vẫn là ngôi nhà nhỏ ấy, nhưng rèm cửa phía sau, vừa hay bị gió thổi tung lên một góc nhỏ, tấm ảnh cũng vì thế mà sinh động, giống như cuộc sống.

Mà tấm ảnh này cũng đã vinh dự giành được giải ba trong cuộc thi một tháng sau đó của Duệ Ảnh, nhận được tiền thưởng 200 tệ.

2 ngày sau khi cậu gửi ảnh cho Tống Nhã Lan, cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ của cậu đến. Tuy chỉ có một môn, nhưng Ninh Giác cũng chuẩn bị rất kỹ, ngày nghỉ chạy đến Hyper, trong lòng còn ôm một tập PPT môn chuyên ngành đã in ra.

Từ văn phòng nhìn ra ngoài, gió lớn khiến lá cây xao động, ánh nắng ảm đạm, những tòa nhà cao tầng xám xịt, như thể chỉ có một tấc đất nhỏ bé của họ là tràn đầy màu sắc. Ninh Giác vừa đi vừa học, vừa ngồi vừa học, dựa vào vai Tống Thước mà học, gối lên đùi anh mà học, cuối cùng không biết làm sao lại ngồi vào lòng anh, Ninh Giác không có ấn tượng, nhưng đã đến thì cứ yên.

Cậu thu người lại, tai áp vào vị trí ngực trái của Tống Thước nghe tim đập, cộng thêm tiếng bàn phím lạch cạch, rất nhanh đã có chút buồn ngủ, tuy nhiên lúc mơ màng, đột nhiên giật mình tỉnh dậy, Tống Thước theo bản năng ôm lấy, nhưng dùng sức quá mức, gần như là bóp chặt eo cậu, Ninh Giác theo phản xạ ngồi thẳng người dậy, ngái ngủ nói: “… Em ngủ quên mất.”

“Buồn ngủ thì vào phòng nghỉ ngủ một lát đi.”

Ninh Giác từ trong lòng anh bò ra, nhưng vừa đặt chân xuống đất, lại không còn chút buồn ngủ nào. Bỗng nhiên, Ninh Giác hỏi: “Anh nói xem, có phải em thật sự có khuynh hướng thích đau không?” Cậu vén áo len lên, để lộ vết hằn ngón tay đỏ ửng vừa bị bóp ở bên hông, rất mờ mịt, “Em vẫn muốn anh véo em nữa. Hơn nữa em phát hiện, em cũng thích anh vỗ mông em.”

Tống Thước im lặng, quyết định trước tiên kéo vạt áo cậu xuống: “Anh còn chưa dùng sức, em đau cái gì?”

“Vậy à… vậy tuần sau em hỏi bác sĩ Hà.”

Mặc dù chấp nhận việc Ninh Giác có thể trò chuyện thoải mái, không giấu giếm gì với bác sĩ tâm lý, nhưng chỉ đơn giản diễn đạt sự thật này, cực kỳ dễ khiến bác sĩ Hà hiểu lầm mối quan hệ của hai người, thành một nhóm nhỏ nào đó, từ đó thay đổi phác đồ điều trị, điều này đối với tiến trình điều trị đã hoàn thành hơn phân nửa là vô cùng bất lợi. Cho dù không quan tâm đến sĩ diện, Tống Thước cũng phải ngăn cản, nói “Đừng hỏi”.

“Đợi em thi xong.” Tống Thước không thể không đảm bảo, “Anh có thể giúp em kiểm chứng.”

Cuối tháng một, ngày thi cuối kỳ kết thúc, thành phố A tuyết rơi dày, trời đất một màu trắng, đống tuyết nuốt chửng tạp âm, xe từ từ dừng lại dưới lầu phòng tư vấn tâm lý.

Bác sĩ Hà: “Tuần sau cậu về thành phố Chiêu Ninh ăn Tết à?”

“Đúng vậy! Bọn tôi đặt xong vé máy bay, chuẩn bị về nhà.”

Nhà— khái niệm này, mấy ngày nay trong đầu Ninh Giác, đã được mở rộng phạm vi. Rất nhiều lần đều sẽ cụ thể hóa mà nghĩ đến phòng khách của khu Lam Loan Lý, những quả cherry trên bàn trà, một chú chó Cửu Cửu chạy lung tung khắp nhà, nghĩ đến Tống Nhã Lan, dì Từ, Tiền Dương, nghĩ đến mẹ, và cả căn nhà thuê đã được Tống Thước mua lại, trong phút chốc, thời gian chưa từng tiến về phía trước, mà quay ngược về thời thanh xuân ngây ngô, mông lung.

Cho nên, đây cũng là lần tư vấn cuối cùng với bác sĩ Hà, trước Tết.

Bác sĩ Hà: “Gần đây, cậu đã rất ít khi nhắc đến những từ như ‘ghê tởm’, ‘muốn ói’ với tôi, quá trình huấn luyện giải mẫn cảm cũng tiến hành rất thuận lợi, phải không?”

“Vâng, tôi rất thích ở cùng anh ấy.” Ninh Giác sau khi suy nghĩ liên bổ sung thêm, “Ở bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì.”

Sau khi bác sĩ Hà ghi chép lại: “Bây giờ cậu đối với sự thân mật, thực ra đã có sự chuẩn bị tâm lý và khả năng đối phó đầy đủ, vì vậy lần này về nhà, có thể thử ‘liệu pháp phơi nhiễm’.”

“Liệu pháp phơi nhiễm?”

Sau khi kết thúc tư vấn, trên đường ngồi xe về nhà, Tống Thước nghe được từ khóa này.

“Chính là nói, phải quay trở lại môi trường gây ra rào cản tâm lý, mô phỏng lại quá trình lúc đó.” Ninh Giác thuật lại đại khái— trước tiên tự mình tưởng tượng, sau đó mô phỏng môi trường tương tự, nếu mọi việc thuận lợi, sẽ tiến hành phơi nhiễm thực tế, “Đây có thể xem là kỳ thi cuối kỳ.”

Sau khi về đến căn hộ, qua so sánh cẩn thận, Ninh Giác cho rằng, vị trí của cửa phòng ngủ phụ, và phòng ngủ ở Lam Loan Lý là giống nhau nhất: “Hai hôm nữa, anh có thể giúp em dọn dẹp một chút không? Em muốn ở nhà mô phỏng trước.”

Tống Thước: “Anh có cần tham gia toàn bộ quá trình không?”

Ninh Giác từ chối sự có mặt của anh. Dù sao tâm lý của Tống Thước không có trở ngại, chức năng tình dục khỏe mạnh, nhìn thế nào cũng không thấy cần thiết phải thi. Hơn nữa, Ninh Giác cho dù thất bại, in xuống một dấu ấn không đạt chuẩn, cũng không cần lo lắng, bởi vì cậu đã phát hiện, trên thế giới vạn dặm này, ngoài tình yêu có tính duy nhất, những thứ khác đều có thể được định nghĩa lặp đi lặp lại.

Thất bại dù có đậm nét đến đâu, cũng cực kỳ dễ bị pha loãng, trở nên nhạt nhòa.

Huống chi, tối nay Tống Thước còn có nhiệm vụ quan trọng khác.

Bốp—

“Đau đau đau.” Ninh Giác lên tiếng ngăn cản, loạng choạng bò ra khỏi người Tống Thước. Cậu ôm lấy cái mông rõ ràng đã hằn lên vết ngón tay, vành mắt ngấn lệ, vừa không thể tin nổi vừa đau đớn tột cùng, “Có phải anh cố ý trả thù em không?”

Tống Thước ngồi bên giường: “Không phải em muốn kiểm chứng xem mình có thích đau hay không à?”

Ninh Giác vừa tuyệt vọng vì cái đau của việc thích đau, không ngờ lại đau đến thế này, vừa cảm thấy có chút an ủi vì mình không có sở thích khác người.

“Được rồi.” Tống Thước tự biết mình không kiềm chế lực, có hơi chột dạ, nên đã kịp thời cứu vãn, “Lại đây, anh giúp em xoa.”

Ninh Giác lau nước mắt, từ từ bò về, ngồi vào lòng Tống Thước, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn. Trí nhớ của cậu là như vậy, rất dễ lành sẹo quên đau, quên đi bàn tay từng vuốt ve cơ thể, đã từng tát vào mông mình, cũng quên đi tính tái tạo của nỗi đau.

Do nhiệt độ thấp, hơi nước trên cửa sổ từ từ chảy xuống, trong phòng ẩm ướt, ấm nóng. Tống Thước nhận ra phản ứng của cậu, đang định đứng dậy, lấy chiếc vòng cổ trong ngăn kéo, thì Ninh Giác đột nhiên nắm lấy cánh tay anh: “Không cần cái này.”

“Bác sĩ Hà nói, em đã tiến bộ rất nhiều. Cho nên hôm nay, chúng ta có thể đổi một hạng mục giải mẫn cảm khác được không?” Ninh Giác giọng điệu thành khẩn, “Em muốn làm tình với anh.”

Cậu chăm chú nhìn Tống Thước. Đuôi tóc dính mồ hôi, đôi mắt đen thẫm, đôi môi từng bị ngậm mút. Vô cùng mãnh liệt hy vọng không tắt đèn, phát hiện ra hóa ra khi tình yêu sâu đậm, hy vọng hoàn toàn sở hữu đối phương, là một điều tự nhiên trôi chảy. Ninh Giác tiếp tục nói: “Em muốn anh.”

Tống Thước: “Không sợ đau nữa?”

“Anh sẽ không làm em đau.” Ninh Giác đắc ý nói, “Bởi vì anh quá yêu em.”

Tống Thước bất giác cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua má cậu: “Đúng, anh quá yêu em.” Anh áp lên môi Ninh Giác, thì thầm, “Vậy chúng ta luyện cái mới. Nếu không thoải mái, nhớ nói cho anh biết.”

Nhưng thực ra rất nhiều lúc, Ninh Giác không cần nói “dừng lại”, cũng không cần đẩy ra, Tống Thước sẽ nhận ra trước vẻ mặt không mấy thoải mái của cậu, từ đó mà dừng lại. Trong quá trình chăm sóc bệnh nhân, Tống Thước đã học được cách dỗ dành, kiềm chế và vô số những kỹ năng không tương đương với tình yêu, nhưng lại cấu thành nên tình yêu, vô thức xây dựng cho Ninh Giác một cái tổ đủ an toàn.

Vậy nên, Ninh Giác bằng lòng tiến thêm một bước, cùng Tống Thước chia sẻ nhiệt độ cơ thể, mồ hôi và hơi thở, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

·

“Bộ này?”

Trong trung tâm thương mại, Tống Thước lấy xuống bộ vest màu xanh đậm mà Ninh Giác chỉ. Ninh Giác cố gắng suy nghĩ, nhíu mày: “Ừm… còn có một chiếc cà vạt màu đỏ đậm. Giống chiếc này!”

Tổng cộng đã chọn mua 2 bộ vest, 2 chiếc cà vạt, cộng thêm 1 đôi giày da nam. Vì chỉ để mô phỏng lại cảnh tượng mà Ninh Giác nhìn thấy khi vào cửa ở Lam Loan Lý, sau này không mặc nữa, nên đều là thương hiệu bình dân.

Sau khi về nhà, hai người cùng nhau sắp xếp bối cảnh. Lúc sắp kết thúc, Ninh Giác đứng giữa phòng khách, nhìn quanh một vòng, thoáng sững người, như rơi vào một cơn ác mộng. Bỗng nhiên, tay được nắm lấy, hơi ấm chân thực kéo cậu từ trong ký ức khó tả trở về.

Tống Thước: “Đi thôi.”

Buổi mô phỏng tối nay, chỉ có một mình Ninh Giác tham gia. Buổi chiều là thời gian đệm dành riêng, lúc xe dừng dưới lầu trụ sở Duệ Ảnh, Tống Thước hỏi thêm lần nữa: “Chắc chắn không cần anh đi cùng không?”

“Không cần.” Ninh Giác quả quyết, ghé lại gần hôn lên môi anh, “Anh yên tâm, đợi kết thúc, em sẽ gọi điện thoại báo anh về nhà, anh làm việc cho tốt.”

Tống Thước miễn cưỡng gật đầu, sau khi Ninh Giác xuống xe đã quay đầu lại 3 lần, đều bắt gặp ánh mắt của Tống Thước.

Nhưng sau khi xe rời đi, Ninh Giác mới muộn màng nhận ra tim mình đập rất dữ dội.

Thật ra, cậu có hơi sợ hãi. Trong quá trình sắp xếp bối cảnh, cũng đã tự tìm cho mình hàng trăm lý do không cần phải tiến hành— có thể hôn, có thể ôm, có thể làm tình, Ninh Giác như vậy đã rất tuyệt vời rồi, không cần phải theo đuổi quá nhiều. Nhưng khi nhìn thấy Tống Thước, nhìn thấy tấm ga trải giường đang phơi trên ban công, nhìn thấy tấm ảnh chụp chung dựng trên bàn trà, liền nảy sinh một nhu cầu mạnh mẽ hơn, muốn một mối quan hệ hoàn toàn lành mạnh, không còn bị giày vò nữa, vì vậy đã không kêu dừng.

Sau khi tan làm lúc 6 giờ, Ninh Giác một mình bắt taxi, trở về căn hộ.

Cậu đứng trước cửa, dựa theo phương pháp mà bác sĩ Hà đã dạy. Hít vào, thở ra, giữ bình tĩnh. Sau khi nhịp tim bình thường trở lại, Ninh Giác cắm chìa khóa vào, cạch, mở cánh cửa trước mặt.

Trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đôi giày da để nghiêng ở sảnh ra vào, bộ vest vắt tùy ý trên lưng ghế sofa, cà vạt vương vãi trên sàn. Cùng một mùa, nhiệt độ thấp như 2 năm trước. Ninh Giác đứng sững ở sảnh ra vào một lúc lâu, từ từ đi về phía phòng ngủ phụ, âm thanh ái muội, đè nén, cách 2 năm, như thể một lần nữa lọt vào tai cậu, dần dần trở nên sắc nhọn, vang dội.

Mãi đến khi nhìn thấy ánh đèn chiếu ra từ khe cửa phòng ngủ phụ, Ninh Giác lúc này mới dừng lại, cậu nhìn chằm chằm vào vân gỗ trên sàn nhà, tay buông thõng rồi nắm chặt, màng nhĩ rung lên theo nhịp tim, qua một lúc lâu, Ninh Giác cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn về phía khe cửa từng phá vỡ cuộc sống yên ổn, dơ bẩn, khiến người ta ghê tởm của cậu.

Ninh Giác bỗng nhiên sững sờ.

Ánh mắt cậu xuyên qua khe cửa, nhìn thấy một bó hoa baby được đặt trên giường.

Tâm trạng vốn căng thẳng, lo lắng bỗng nhiên dừng lại, Ninh Giác như người chết đuối, khi mũi miệng đều bị nước biển tràn vào, thì đột nhiên giẫm phải bờ, ác mộng biến thành một giấc mộng đẹp như ảo giác. Sau khi cậu đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy chiếc hộp vuông bọc nhung đỏ đặt trong bó hoa baby.

Trong hộp vuông, đặt một sợi dây chuyền. Nền đất sét màu xám xanh, một con sò nhỏ và một viên ngọc trai. Dưới sợi dây chuyền còn có một tấm thiệp cứng, là bút tích của Tống Thước:

【Kết thúc rồi? Ra ngoài ăn cơm đi.】

Đêm nay không có gió, Ninh Giác ôm bó hoa baby, thuận lợi ngồi lên taxi, dựa theo địa chỉ trong tấm thiệp, nói với tài xế: “Bác tài, đến Trường Nguyệt Tiểu Trúc.”

Khoảng 10 phút sau đến nơi, một nhân viên phục vụ đến đón: “Chào quý khách, mấy người ạ?”

“Tôi đến tìm người.” Ninh Giác hỏi, “Phòng 217 ở đâu ạ?”

Nghe thấy số phòng riêng, nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua cậu thêm một cái, lộ ra nụ cười: “Thưa quý khách, ở góc rẽ bên trái tầng 2 ạ.”

Ninh Giác một mình đi lên cầu thang. Đúng giờ ăn, xung quanh náo nhiệt, cậu nghe thấy người qua đường nói chuyện phiếm.

“Phòng riêng 217 có phải có người tỏ tình không?”

“Hình như vậy, lúc nãy tôi đi ngang qua có liếc một cái, toàn là bóng bay và hoa hồng!”

“Cũng không phải Valentine, làm gì mà long trọng thế…”

Ninh Giác nhận ra điều gì đó, cậu đứng trước cánh cửa đóng chặt của phòng 217, giữa những bước chân dồn dập xung quanh, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo của mặt dây chuyền ốc biển treo trên cổ, cũng như là nghe thấy tiếng sóng biển vỗ bờ, tiếng hải âu bay lượn ở bãi biển Hoàng Thố.

Bóng dáng Ninh Giác nắm lấy tay nắm cửa, từ từ trùng khớp với Tống Thước đến dự hẹn 2 năm trước.

Lúc đó không khí nóng nực, cầu thang hẹp và dài, Tống Thước đẩy cánh cửa này ra, ngồi vào chỗ, hình thành một vòng lặp hiểu lầm. Trong một thời gian dài, Ninh Giác đều cho rằng, một nút thắt sai lầm, không thể đi đến một tình yêu thực sự. Dù sao thì lúc đó Ninh Giác không giỏi cầu cứu, Tống Thước lại không giỏi thẳng thắn, họ rơi vào khuyết điểm của đối phương, tình yêu cũng trở thành một căn bệnh mãn tính đầy nghi ngờ, chất vấn và đau khổ.

Nhưng Ninh Giác biết giải mã ám hiệu, trong rất nhiều lần nghe thấy Tống Thước nói “Anh yêu em”, “Nhà của chúng ta”, “Em có nhớ anh không”, vì không muốn sờ thấy những giọt nước mắt ẩm ướt, cổ họng lạc đi của anh, nên Ninh Giác không thể không đi ngược lại lòng mình, đến nỗi không phát hiện ra bản năng muốn gật đầu, muốn ôm lấy đối phương của mình, thực ra đây mới là câu trả lời thật sự.

Nhưng trong khoảng thời gian không hiểu rằng tình yêu cũng đồng nghĩa với sự nhượng bộ, trong khoảng thời gian từ từ chữa lành, trong dòng sông tình yêu bị khuấy đục, họ vấp váp học được cách cầu cứu, học được cách chân thật, dù bị sặc một chút nước, nhưng cũng đã nổi lên mặt nước, hít thở được không khí trong lành.

Đến đây bụi trần đã lắng, giấc mộng đẹp đã thành sự thật.

Ninh Giác ấn tay nắm cửa. Tống Thước mặc vest, vô cùng trang trọng, ngồi sau bàn ăn nhìn về phía cậu.

Ánh đèn mờ ảo, ngọn nến lung linh, bóng bay màu hồng chữ LOVE đặt phía sau, sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng. Ninh Giác cũng không còn căng thẳng nữa, bất giác cười lên, cuối cùng nhìn về phía Tống Thước.

Tống Thước hắng giọng, đứng dậy: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

“Có.” Ninh Giác chạy tới, cùng với bó hoa, ôm chầm lấy Tống Thước, “Em đồng ý với anh!”

—Toàn văn hoàn—

Tác giả có lời muốn nói:

T T Vấp vấp ngã ngã, cuối cùng cũng viết xong, Tiểu Tống Tiểu Ninh mãi mãi hạnh phúc! Thật sự cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt chặng đường, đừng quên sau khi đặt mua toàn bộ truyện một ngày thì vào 【Thành tựu của tôi】 để nhận khung avatar sóc và cún con nhé!

Có thể cho mình thật nhiều bình luận được không! Nếu có bình luận dài tôi cũng sẽ đọc từng chữ từng câu một cách hạnh phúc và nghiêm túc! ^ ^

Cuối cùng, nếu thích xin hãy giới thiệu nhiều nhiều, and đừng quên theo dõi trang chủ tác giả của tôi! Lời cảm ơn tôi sẽ để ở Weibo @我是午觉大王 nhé!

___________________________________________

KY: xl vì đã nhây tới 1 tuần mới chịu nhả chương, có lỗi quá có lỗi quá.

Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành với quý blog nhé, mọi cmt của mọi người mình đều đọc chẳng qua mình bị ngại k dám rep huhu, cuốn này mình mua chưa tới 50k, bằng ly hai lần, nếu mọi người yêu thích có thể ủng hộ tác giả nhoa.

gặp nhau là có duyên, mong có thể gặp được mọi người ở các pj tương lai của mình~

Để lại một bình luận

* Chú ý: Những bình luận vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng sẽ bị xóa kèm quà tặng.