Thông báo chính thức của cơ quan truyền thông nhà nước thành phố B, độ tin cậy của tin tức rất cao, trên báo viết một doanh nghiệp nào đó ở thành phố B bị nghi ngờ buôn lậu và lưu hành thuốc cấm bất hợp pháp, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra. Trong khi vụ việc của Y tế Lâm Thị đang lan rộng với tốc độ chóng mặt, thành phố S vẫn chưa đưa ra thông báo liên quan thì thành phố B lại đưa ra một thông báo điều tra nghiêm ngặt, dù chỉ được các tài khoản marketing nhắc đến sơ qua trong vụ việc của Y tế Lâm Thị.
Khi cư dân mạng vẫn đang phẫn nộ về chuyện của Y tế Lâm Thị, nhìn thấy tin tức từ cơ quan truyền thông nhà nước cách nhau chưa đầy hai tiếng, họ lập tức bùng nổ. Y tế Lâm Thị bị phanh phui vì nghi ngờ sản xuất và buôn bán chất cấm bất hợp pháp, còn thành phố B cũng phanh phui thuốc cấm, hai tin tức này nối tiếp nhau, cư dân mạng lập tức liên tưởng đến sự thật đáng sợ đằng sau.
Hai tiếng trước khi tin tức nổ ra, tại hai nhà máy sản xuất ở ngoại ô thành phố B, cảnh sát đã nhanh chóng ập vào kiểm soát tình hình, cuộc phục kích diễn ra âm thầm, khi công nhân trong nhà máy còn chưa kịp nhận ra, cảnh sát thành phố B đã bao vây nhà máy. Hai nhà máy này không khác gì những khu nhà máy khác ở ngoại ô, thậm chí bên trong nhà máy vẫn còn một bộ phận lớn nhân viên bình thường, hoàn toàn không biết gì về cuộc điều tra của cảnh sát.
Cảnh sát đã nhanh chóng kiểm soát văn phòng, phòng thí nghiệm và các khu vực khác trong nhà máy, tịch thu máy chủ máy tính và tài liệu, bắt giữ một số người liên quan và phong tỏa nhà máy. Cuộc hành động diễn ra bí mật và nhanh chóng, khi Cố Chính Tung nhận được tin đã hoàn toàn không kịp xử lý chuyện nhà máy ở ngoại ô, trước khi xảy ra chuyện, bọn họ hoàn toàn không nhận được bất kỳ tin tức nào.
“Một trưởng phòng trong nhà máy hôm nay không đi làm, tôi đã cho người kiểm tra, anh ta mất liên lạc từ chiều hôm qua, rất có thể đã bị cảnh sát khống chế trước.” Vẻ mặt thân tín nghiêm trọng nói tiếp: “Chúng ta không nhận được tin này trước, sở cảnh sát thành phố B cũng không có tin tức gì.”
Cố Chính Tung nghe vậy, sắc mặt trầm xuống mấy phần.
Tình huống như vậy không hợp lý… Nếu cảnh sát nghi ngờ vấn đề ở nhà máy, không thể ra tay với nhà máy mà không có bất kỳ điều tra sơ bộ nào, tình huống hiện tại cho thấy rất có thể còn có người đứng sau thúc đẩy… Ngoài người thúc đẩy, còn cung cấp cho cảnh sát bằng chứng quan trọng, đủ để điều động nhiều người như vậy bao vây và phục kích nhà máy ngay lập tức.
“Hôm nay Cố Chính Huân đi công tác ở thành phố S rồi à?” Ánh mắt Cố Chính Tung hơi trầm xuống nhìn thân tín bên cạnh.
Thân tín giải thích: “Vâng, hơn nữa còn liên quan đến tập đoàn Trần Thị, hôm nay Trần Thị có buổi họp báo làm rõ những tin tức ồn ào trên mạng thời gian qua. Công trình tòa nhà Bằng Khang đã được giao cho Cố Chính Huân, ông ta đến đó rất có thể là vì chuyện này.”
Anh ta đặt một chiếc máy tính bảng đang phát livestream buổi họp báo trước mặt Cố Chính Tung, “Tình hình tại buổi họp báo khác xa so với dự đoán của chúng ta.”
Nhà máy ở ngoại ô liên quan đến vài công ty, trong đó đường dây lớn nhất là từ Y tế Lâm Thị ở thành phố S. Đường dây này từ mấy năm trước đã được ông ta giao cho Cố Thận điều hành, lợi nhuận mang lại những năm qua rất tốt, chỉ là trong khoảng thời gian này thành phố S liên tục xảy ra chuyện, Y tế Lâm Thị lên báo mấy lần.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Thời Minh trong buổi họp báo, Cố Chính Tung hạ giọng chất vấn: “Cố Thận làm việc kiểu này đấy hả!? Chuyện của Y tế Lâm Thị xử lý kiểu gì mà lại thành ra thế này?”
Trong khoảng thời gian này, Cố Chính Tung hoàn toàn bị Cố Chính Huân kiềm chế, đối phương không chỉ tung ra chuyện con riêng mà còn phát hiện ra vài quân cờ bí mật của ông ta, khiến ông ta hoàn toàn không thể phân tâm chú ý đến tình hình thành phố S. Bây giờ nhà máy xảy ra chuyện, rất có thể là do những chuyện xảy ra ở thành phố S liên lụy.
Dạo trước Y tế Lâm Thị còn bị điều tra vì vấn đề vận chuyển hàng cấm… Không ngờ lần này lại nổ ra chuyện lớn như vậy, chuyện ở thành phố S còn chưa lắng xuống, đã trực tiếp đốt đến địa bàn của ông ta.
Thân tín: “Để tôi liên lạc với cậu Cố để hỏi tình hình.”
Lúc này anh ta nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong sắc mặt hơi biến đổi, lập tức báo lại: “Tổng giám đốc Cố, không xong rồi, chuyện của Lâm Thị bị lộ rồi, trên mạng đầy rẫy tin tức rồi.”
Tin tức nhanh chóng được tung ra, Cố Chính Tung nhìn những tin tức đang đứng đầu trên mạng xã hội, lại nghĩ đến hai nhà máy ở ngoại ô vừa bị triệt phá.
Y tế Lâm Thị đối với ngành công nghiệp ngầm của ông ta mà nói khá quan trọng, nếu không thì trước đây ông ta cũng không tốn nhiều thời gian để điều hành nó như vậy, chuỗi cung ứng này đã được ông ta xây dựng xong, chỉ cần các tổ chức liên quan không xảy ra vấn đề thì sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ bị bại lộ. Nhưng một khi Y tế Lâm Thị bị bại lộ thì một số giao dịch của ông ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, huống chi đây lại là một cuộc tấn công bất ngờ hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.
Cố Chính Tung cảm thấy tình hình hiện tại quá khó khăn, thậm chí không biết đối phương nắm giữ thông tin đến mức nào.
Lâm Thị liên quan đến quá nhiều thứ, nếu thật sự bị đối phương nắm giữ thông tin chết người thì nguy to.
Nếu là vấn đề bị lộ ở thành phố S, cảnh sát thành phố S muốn tiến hành điều tra vụ án ở một thành phố khác thì vẫn cần một khoảng thời gian nhất định, nhưng chuyện nhà máy nổ ra nhanh như vậy, thậm chí còn trước khi tin tức ở thành phố S lan rộng, ông ta lập tức nhận ra có điều không ổn.
Người ở thành phố S không thể nào vươn tay đến thành phố B… Vậy thì chỉ có thể là người ở thành phố B ra tay.
Nghĩ đến việc Cố Chính Huân rời khỏi thành phố B với lý do đi công tác, ánh mắt Cố Chính Tung tối sầm lại, nhìn tin tức với vẻ mặt âm trầm, ông ta cười lạnh: “E rằng Cố Chính Huân đến thành phố S không chỉ vì tòa nhà Bằng Khang.”
Thân tín hơi khựng lại, không hiểu ý của Cố Chính Tung.
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra.
Một người đàn ông mặc thường phục xuất trình giấy tờ liên quan, hướng về phía Cố Chính Tung nói: “Chào ông Cố, chúng tôi nhận được tố cáo liên quan, hiện nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ án hình sự, mời ông đi với chúng tôi.”
–
Khách sạn cao cấp ở thành phố S, khi Cố Thận nhận được tin tức từ thành phố B, biết rằng bố cục ở thành phố S đã hoàn toàn xong đời. Nhà máy ở ngoại ô bị triệt phá âm thầm, Cố Chính Tung bị đưa đi điều tra vì lý do không rõ… Quyền sở hữu nhà máy không đứng tên Cố Chính Tung, dù có bắt người liên quan cũng chỉ bắt những người thuộc cấp trên của nhà máy chứ không phải Cố Chính Tung, thứ có thể liên lụy đến Cố Chính Tung chỉ có thể là bằng chứng sâu hơn, bằng chứng trực tiếp nhắm vào Cố Chính Tung.
Người đàn ông trung niên lo lắng hỏi: “Thưa ngài, bây giờ chuyện này chúng ta phải xử lý thế nào?”
Y tế Lâm Thị bị lộ, bên thành phố S chắc chắn sẽ siết chặt toàn diện, trước đây anh ta còn có thể dùng nguồn lực bên thành phố B, nhưng bây giờ thành phố B cũng bị cuốn vào vòng xoáy, giống như một hành động có chủ đích, mục đích của đối phương không chỉ là Y tế Lâm Thị mà còn có thể là toàn bộ chuỗi cung ứng ngầm của bọn họ.
“Chuyện ở thành phố B nhất định là do Cố Chính Huân nhúng tay vào, nếu không thì người khác hành động không thể không có chút động tĩnh nào.”
Cố Thận nghĩ thầm: Cố Chính Huân đấu với Cố Chính Tung nhiều năm, biết một số tai mắt mà Cố Chính Tung bố trí, muốn che giấu tin tức một ngày thì không khó. Chỉ là Cố Chính Huân trước đây không biết chuỗi cung ứng này của bọn họ, là ai đã đưa tin cho Cố Chính Huân, lại khiến Cố Chính Huân áp dụng phương án hành động như vậy… Những điểm này quá chính xác, hơn nữa còn liên quan đến Y tế Lâm Thị, vậy thì chỉ có thể là mối lo lắng ban đầu của anh ta.
Mấy đường dây của Trần Thị bị lộ đã tạo cơ hội cho đối phương.
Vẫn là Trần Thị, tất cả suy cho cùng đều là Trần Thị!
“Vừa nhận được tin, người của chúng ta kiểm tra dư luận trên mạng, phát hiện những dư luận của nick ảo ở thành phố S về Y tế Lâm Thị rất có thể là do bên thành phố B ra tay…” Người đàn ông trung niên nói.
Trong lòng Cố Thận vô cùng bực bội, “Tìm mọi cách để chối bỏ mối quan hệ giữa tôi và nhà máy ở thành phố B, cũng tìm người nghe ngóng xem tình hình bên trong như thế nào rồi.”
Bây giờ còn phải biết đối phương nắm giữ bằng chứng đến mức nào, nếu không lúc phản công có thể bị hạn chế.
Đầu tiên là lợi dụng buổi họp báo để đánh lạc hướng sự chú ý, sau đó hợp tác với Cố Chính Huân tố cáo nhà máy ở thủ đô, cung cấp manh mối để cảnh sát bố trí phục kích, lợi dụng tiềm lực tài chính của Cố Chính Huân để quảng bá rộng rãi chuyện Y tế Lâm Thị phạm pháp, người này không chỉ làm, mà còn làm cho cả thiên hạ đều biết chuyện này.
Lúc này, điện thoại của Cố Thận vang lên, khi anh ta nghe máy thì nghe thấy giọng người bên trong vô cùng lo lắng.
“Thưa ngài, có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục đến sảnh khách sạn.”
Người trong điện thoại nói: “Có nên rút lui trước không?”
Điều tra đến cả bên này rồi!?
Vẻ mặt Cố Thận căng thẳng, giai đoạn này Lâm Sĩ Trung không thể nào khai ra được, mặc dù ông ta đã vào tù rồi nhưng vợ con ông ta vẫn còn ở bên ngoài.
“Các người nghĩ cách cầm chân đi.” Cố Thận không kịp nghĩ nhiều, bây giờ anh ta không thể bị bắt, “Sắp xếp xe, chúng ta lập tức rời đi.”
Người đàn ông trung niên lập tức hành động.
Nơi này dù sao cũng là thành phố S, Cố Thận đến đây không mang theo nhiều người, những người có thể dùng được bên cạnh cũng chỉ hơn mười người. Vốn định xử lý xong chuyện của nhà họ Trần sẽ rời khỏi thành phố S, không ngờ bây giờ lại thành ra thế này, còn rất có thể bị chuyện của Y tế Lâm Thị liên lụy…
Việc cấp bách trước mắt là nghĩ cách thoát thân, chỉ cần trở về thủ đô, anh ta vẫn có thể nghĩ cách xoay chuyển tình thế hiện tại, tổn thất là chuyện không tránh khỏi, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng cắt bỏ một phần hoạt động kinh doanh, cắt đứt mọi quan hệ với những thứ đã bị lộ, cố gắng bảo toàn cơ nghiệp.
Nếu để anh ta biết ai là kẻ giở trò, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Còn hai người nhà họ Trần đến sở cảnh sát thành phố S cung cấp manh mối… Trong lòng Cố Thận đã có những suy tính khác, không một ai có thể sống sót, chỉ khi một số người biến mất hoàn toàn, bọn họ mới đủ an toàn.
Vài vệ sĩ đã xuống lầu nghĩ cách cản đường cảnh sát mặc thường phục, Cố Thận thu dọn hành lý nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách sạn, dẫn theo người đàn ông trung niên đi về hướng khác.
Cố Thận trước khi làm việc đã quen dự đoán kết quả xấu nhất, bọn họ rất rõ bố cục của khách sạn này, dù cảnh sát mặc thường phục đến cũng không sao, bọn họ đã lấy được chìa khóa cửa sau khách sạn, cũng đã có đường rút lui cần thiết.
“Thang máy bên kia chắc có phục kích nên không dùng được, đi thang máy nhân viên đi.”
Chỉ là khi bọn họ đến thang máy nhân viên, nhìn thấy tấm biển đang sửa chữa đặt trước thang máy, Cố Thận không khỏi chửi thề, quay đầu đi về phía cầu thang bộ thoát hiểm bên cạnh.
Đồng thời, trong một căn phòng nào đó ở tầng 7 của khách sạn.
Trong căn phòng tối om chỉ có chiếc laptop còn sáng, hệ thống giám sát trên màn hình chính là toàn bộ camera giám sát bên trong khách sạn, còn có một bản đồ đường đi bên trong khách sạn đã được in sẵn. Trần Kỳ Chiêu ngồi trong phòng, nhìn camera giám sát cầu thang bộ thoát hiểm, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng phản chiếu bóng dáng Cố Thận đang chật vật bỏ trốn trong một camera giám sát, từ tầng 11 trốn xuống tầng 7, tiếp tục đi xuống.
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên bản đồ đường đi bên trong khách sạn, “Muốn đi cửa sau à? Vậy cũng phải xem anh có đi được không đã.”
Khi Cố Thận đến cầu thang bộ thoát hiểm muốn đổi cầu thang khác đi, tầng 6 khách sạn có một thang máy nội bộ khác, có thể đi thẳng xuống tầng một.
Chỉ là khi anh ta đi mở cửa cầu thang bộ tầng 6, phát hiện cửa ở đầu bên kia dường như bị khóa, không thể mở cửa ở đầu bên kia từ phía anh ta, sắc mặt anh ta thay đổi, cầu thang bộ thoát hiểm của khách sạn thường không khóa, ai lại khóa cửa vào thời điểm này!?
Trong lòng Cố Thận đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, “Nhanh lên, đi thẳng ra bếp sau.”
Người đàn ông trung niên không hiểu gì, chỉ đành đi theo chạy xuống lầu.
Chỉ là khi bọn họ chạy đến tầng 3, nghe thấy tiếng bước chân từ dưới vọng lên, dường như cảnh sát mặc thường phục đã chú ý đến bên này, trực tiếp từ cầu thang bộ vây lên. Cố Thận chửi một tiếng, đành phải đi mở cửa cầu thang bộ tầng ba, lần này thì mở ra được, anh ta men theo đường đi về hướng đã định trước, vừa chạy chưa được bao lâu đã thấy từ xa có mấy cảnh sát mặc thường phục chặn lại.
Người đàn ông trung niên kinh hãi: “Sao bọn họ lại ở tầng 3!?”
Cố Thận nhíu mày: “Chúng ta bị tính kế rồi.”
Bên trong khách sạn này rộng lớn, là một khách sạn nổi tiếng ở thành phố S.
Cố Thận chọn khách sạn này cũng vì môi trường bên trong phức tạp, rất thuận tiện cho việc rút lui vào thời khắc quan trọng, vì vậy anh ta còn chuẩn bị một đường rút lui an toàn. Chỉ là khi anh ta thật sự đi theo lộ trình đó, lại phát hiện mấy con đường đều bị chặn, giống như có người biết trước anh ta sẽ chạy trốn nên chặn trước một số lối đi trong khách sạn.
Cảm giác bị người khác khống chế rất khó chịu, Cố Thận cảm thấy vì thang máy, cửa cầu thang bộ và các yếu tố khác, thời gian của anh ta đang bị những chướng ngại vật này tiêu hao một cách vô thức, thời gian dự kiến có thể trốn thoát ban đầu đang rút ngắn lại từng chút một, rút ngắn đến bây giờ, khi bọn họ ở tầng 3 đã gặp phải sự bao vây tứ phía của cảnh sát mặc thường phục.
Vận may thật sự không đứng về phía bọn họ, bọn họ gặp phải nhóm cảnh sát đang đi lên, giống như có người biết trước đường chạy trốn của anh ta, từng chút một tiêu hao thời gian của anh ta, cuối cùng dẫn anh ta đến trước mặt cảnh sát.
Những cảnh sát này rõ ràng là đến bắt anh ta, hơn nữa có người biết anh ta sẽ chạy, nên đã đến chặn anh ta.
Cố Thận không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp rẽ sang đường chạy đến cuối hành lang tầng 3, tìm thấy cửa sổ hành lang tầng 3 gần vị trí bếp sau, anh ta có mang theo súng.
Sau khi bắn vỡ cửa sổ, anh ta nhìn thấy vị trí cửa sau bếp của khách sạn, nơi đó chất cao một số thùng hàng. Bên ngoài cửa sổ này không có lan can bao quanh, Cố Thận không nói hai lời trực tiếp đạp vỡ kính, nhảy thẳng xuống từ tầng 3, ngã xuống những thùng hàng.
Sau khi ngã xuống, anh ta cố nén cơn đau, vừa định đi ra ngoài thì phát hiện cả trong và ngoài con hẻm đều có người.
Bếp sau không biết từ khi nào đã không còn nhân viên, lối ra duy nhất của con hẻm phía sau đều bị cảnh sát chặn lại, Cố Thận dừng bước, nhìn thấy sự phục kích tứ phía này, anh ta không thể đi được nữa.
Cảnh sát đã có sự chuẩn bị từ trước, trong quá trình điều tra vụ án dầu thơm của nhà họ Trần, bọn họ phát hiện ra manh mối mới do tài xế Lâm cung cấp, men theo đó điều tra ra một đối tượng khả nghi, cuối cùng xác định được nghi phạm là Cố Thận, với cáo buộc cố ý gây thương tích. Ngoài ra, trong những tố cáo mà cảnh sát nhận được trước khi chuẩn bị hành động, cho thấy Cố Thận có khả năng cấu kết bất hợp pháp với nghi phạm Lâm Sĩ Trung.
Nhưng khi đến hiện trường, nhìn thấy khẩu súng trong tay Cố Thận, mức độ nghiêm trọng của sự việc lại tăng lên một bậc.
Một cuộc vây bắt có chủ đích, trong vòng hai tiếng ngắn ngủi sau khi Y tế Lâm Thị xảy ra chuyện, cảnh sát đã tiến hành bố trí trước ở khu vực này.
Cố Thận không biết vấn đề nằm ở đâu, anh ta bị lộ vào thời điểm nào, tại sao cảnh sát có thể xác định vị trí của anh ta trong thời gian ngắn như vậy, còn thực hiện một cuộc vây bắt có trật tự như vậy.
Tất cả đều giống như một ẩn số, lại giống như đã được định sẵn trong bóng tối.
Mưa bên ngoài ngày càng lớn, Cố Thận ướt sũng trong mưa, trong lòng tính toán những dự định tiếp theo, chỉ cần đối phương không có bằng chứng trực tiếp kết tội anh ta, việc anh ta rời khỏi sở cảnh sát chỉ là vấn đề thời gian, thủ đô còn có những thân tín khác của Cố Chính Tung, anh ta chỉ cần đợi Cố Chính Tung thoát tội ở thủ đô rồi đến cứu anh ta thôi.
Đối mặt với sự áp sát dần dần của cảnh sát, Cố Thận biết rằng ở thành phố S anh ta rất khó thoát thân, đành phải bỏ cuộc chấp nhận bị còng tay.
Khi còng tay khóa vào tay, những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía anh ta, Cố Thận cảm thấy vô cùng châm biếm.
Nghĩ đến việc từ đầu đây có lẽ là một cái bẫy của ai đó, anh ta có một cảm giác phẫn hận vì thất bại, khi anh ta bị cảnh sát áp giải rời khỏi con hẻm phía sau khách sạn, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài hàng rào xe cảnh sát, có một người đang đứng che ô.
Ánh mắt Cố Thận trực tiếp khóa chặt vào bên đó, người đó ngẩng ô lên, anh ta cũng nhìn rõ mặt người đó.
Đó là người nhà họ Trần, một trong hai mục tiêu mà anh ta nghi ngờ… Trần Kỳ Chiêu…
Tiếng mưa ngày càng lớn, những người vây xem gần đó bị cảnh sát đẩy ra. Cố Thận bước đi rất chậm, ánh mắt xuyên qua đám đông, nhìn về phía cậu trai đang che ô đứng giữa đám đông.
Cậu trai đứng yên lặng, chỉ khi ánh mắt chạm nhau, mới nở một nụ cười.
Một nụ cười ôn hòa lịch sự, nhưng đáy mắt tràn ngập sự chế giễu và ghê tởm.
Màn mưa ngày càng lớn dường như làm mờ khuôn mặt đối phương, ánh mắt giận dữ của Cố Thận nhìn cậu, mơ hồ thấy đối phương hé miệng.
Âm thanh bị màn mưa che phủ, trở nên im lặng.
Nhưng Cố Thận vẫn đọc được điều gì đó từ khẩu hình của đối phương.
Cố Thận nghi ngờ rất nhiều người, Trần Kỳ Chiêu cũng từng là mục tiêu nghi ngờ hàng đầu của anh ta, chỉ là vì biểu hiện và tuổi tác của Trần Kỳ Chiêu, Cố Thận sau khi đích thân xác nhận đã giảm mức độ nghi ngờ đối với Trần Kỳ Chiêu.
Lý lịch quá khứ của một người không thể là giả, nhà họ Lâm cài cắm người trong nhà họ Trần đã lâu, thậm chí ngay từ đầu, Trần Kỳ Chiêu còn chưa ra đời.
Cố Thận đã điều tra lý lịch của Trần Kỳ Chiêu, từ thời niên thiếu ăn chơi trác táng, đến khi trưởng thành ngông cuồng kiêu căng, nếu Trần Kỳ Chiêu ở độ tuổi của Trần Thời Minh, Cố Thận còn có thể tin, nhưng Trần Kỳ Chiêu đến giờ vẫn chưa đến 20 tuổi, một sinh viên đại học, chưa tiếp xúc nhiều với các hoạt động kinh doanh của Trần Thị, cũng không có nhiều liên hệ với Lâm Thị, nếu nói đến mối liên hệ… điều tra ra cũng chỉ có nhà họ Trần.
Nhưng bây giờ nhìn nụ cười hả hê trên mặt Trần Kỳ Chiêu, trong lòng Cố Thận có cảm giác nghẹn lại, sự phẫn hận vì không chấp nhận thất bại, còn có sự không cam tâm khi đối thủ của mình lại là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
“Xin nhường đường.” Một cảnh sát đang thiết lập khu vực phong tỏa.
Đội trưởng đội cảnh sát phụ trách vụ bắt giữ lần này bảo người áp giải Cố Thận về phía xe cảnh sát, khi đi ngang qua Trần Kỳ Chiêu, anh ta dừng lại.
“Lần này rất cảm ơn sự hợp tác của cậu, nhưng sau này chúng tôi cần phân tích chứng cứ, nếu cần cậu giúp đỡ, chúng tôi sẽ cho người thông báo với các cậu.” Đội trưởng nói: “Tình hình vượt quá dự kiến ban đầu, Cố Thận bị nghi ngờ tàng trữ vũ khí trái phép, thuê người gây thương tích, tiến hành các hoạt động bất hợp pháp và nhiều cáo buộc khác, về vấn đề của anh ta chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát thành phố B để xử lý.”
Trần Kỳ Chiêu nhìn theo chiếc xe cảnh sát chở Cố Thận đi, đương nhiên cậu không đến đối phó với Cố Thận mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, sự cẩn trọng của kẻ liều mạng chỉ có ngày càng cao hơn, nếu Lâm Sĩ Trung còn giữ lại chút thể diện của một thương nhân, thì Cố Thận trẻ hơn và điên cuồng hơn, khi cần thiết Lâm Sĩ Trung cũng chỉ trở thành kẻ chết thay cho anh ta.
Nhìn lại hai kiếp, Lâm Sĩ Trung và Y tế Lâm Thị từ đầu đến cuối đều là một con rối bị Cố Chính Tung và Cố Thận lợi dụng, một khi xảy ra chuyện, những con chuột trốn trong bóng tối chỉ nghĩ cách cắt đứt mọi liên quan, đợi sóng gió qua đi rồi quay lại.
Muốn tóm gọn lũ chuột cống này quá khó, Cố Chính Tung là một thương nhân danh giá, ông ta có thể giao hết mọi công việc cho cấp dưới, khi cần thiết hết con tốt này đến con tốt khác bị đẩy ra, cuối cùng bản thân ông ta không có một vết xước nào. Còn Cố Thận là kẻ liều mạng, không có chỗ dựa, nếu thật sự để anh ta trốn thoát khỏi thành phố S, muốn tìm dấu vết chính xác của anh ta để bắt giữ… chưa chắc đã dễ dàng như hôm nay.
Khi Thẩm Vu Hoài đến hiện trường, anh nhìn thấy phía trước có mấy chiếc xe cảnh sát, khoảng thời gian này điều tra chuyện của nhà họ Cố, anh đương nhiên biết Cố Thận ở khách sạn nào tại thành phố S, sau khi Lâm Sĩ Trung bị bắt anh lập tức xác định được mục tiêu của Trần Kỳ Chiêu, chỉ có thể là khách sạn nơi Cố Thận ở.
Trong đám đông, anh lập tức nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đứng ở phía trước.
Đối phương che ô, sau lưng đeo một chiếc túi, đứng giữa đám đông như một người qua đường.
Tâm trạng hoảng loạn của Thẩm Vu Hoài bình tĩnh lại, sau đó là một nỗi sợ hãi muộn màng.
Hành động bắt Lâm Sĩ Trung của nhà họ Trần không khác gì làm lộ bài tẩy, cộng thêm nhà họ Cố ẩn nấp trong bóng tối, Trần Kỳ Chiêu gần như phơi mình trong nguy hiểm, sao cậu dám một mình đến khách sạn nơi Cố Thận ở vào lúc này.
Trần Kỳ Chiêu nhìn mấy chiếc xe cảnh sát rời đi, nghiêng người định quay về thì nhìn thấy người đứng sau lưng.
Khi nhìn thấy Thẩm Vu Hoài, ánh mắt Trần Kỳ Chiêu thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh cậu đã kìm nén sự hoảng loạn đó, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh Hoài.
Lời trách cứ của Thẩm Vu Hoài nghẹn lại trong cổ họng, không nỡ chất vấn cậu, anh tiến lên nắm lấy tay Trần Kỳ Chiêu, xúc cảm lạnh lẽo, giọng nói căng thẳng hơn mấy phần: “Ở đây nguy hiểm, về với anh đi.”
“Vâng.” Trần Kỳ Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm, cậu mặc Thẩm Vu Hoài kéo đi, cuối cùng ngồi vào xe của đối phương.
“Tôi tìm thấy em ấy rồi, em ấy không sao.” Thẩm Vu Hoài nhận được điện thoại của Trần Thời Minh, “Ừ tôi biết, lát nữa tôi sẽ trực tiếp qua bên Trần Thị.”
Trần Thời Minh gọi cho Trần Kỳ Chiêu bao nhiêu cuộc điện thoại cũng không ai nghe máy, bây giờ anh ấy đang ở gần Y tế Lâm Thị, biết tin Lâm Sĩ Trung đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Nhà họ Tôn bị Lâm Sĩ Trung hại, gần như gánh hết mọi tội danh, cậu ấm nhà họ Tôn vốn đã được bố đưa ra nước ngoài, ai ngờ sau khi biết tin đã quay trở lại, ẩn nấp trong bãi đậu xe ngầm của Lâm Thị trước khi cảnh sát tìm thấy, cuối cùng tấn công Lâm Sĩ Trung.
Y tế Lâm Thị đã loạn rồi, không chỉ ở thành phố S, mà thành phố B cũng đang dậy sóng ngầm.
Dư luận trên mạng xôn xao, Y tế Lâm Thị, một doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố S ngày xưa, giờ lại trở thành con chó bị mọi người đánh đuổi, sự thật phạm tội được một thông báo điều tra của thành phố B làm cho ngày càng nghiêm trọng, ánh đèn trong màn mưa lẫn lộn, trở thành ngày mưa của kiếp trước.
Hôm nay thời tiết không tệ, giống như kiếp trước, là một ngày mưa.
Trần Kỳ Chiêu không nói gì, Thẩm Vu Hoài cũng không nói gì.
Cơn buồn ngủ dần kéo đến, giống như kiếp trước ngồi trước mộ người thân, sự mệt mỏi từ tận sâu trong cơ thể.
Đáng tiếc là khi đến trụ sở Trần Thị, Trần Kỳ Chiêu vẫn không ngủ được.
Gần như xe vừa dừng lại, cậu đã nhìn thấy bóng dáng Trần Thời Minh đứng bên ngoài qua cửa kính xe mờ ảo. Cậu theo bản năng kéo tay nắm cửa, trực tiếp đứng dưới màn mưa, mưa như trút nước rơi xuống, ướt sũng người cậu.
Thẩm Vu Hoài thấy vậy hơi ngẩn người, lập tức cầm ô xuống xe, không nói hai lời kéo Trần Kỳ Chiêu vào dưới ô.
Bên ngoài có phóng viên, mấy người không nán lại trước cửa tòa nhà, nhanh chóng vào trụ sở tập đoàn Trần Thị. Hôm nay trụ sở Trần Thị vừa tổ chức một buổi họp báo, còn rất nhiều người bị cảnh sát dẫn đi điều tra, khi vào phòng nghỉ, Trần Thời Minh bảo trợ lý đi lấy hai chiếc khăn khô, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nhíu mày nhìn Trần Kỳ Chiêu đang uống nước nóng.
Thẩm Vu Hoài lo lắng nhìn Trần Kỳ Chiêu một cái, điện thoại đột nhiên rung lên, là Thẩm Tuyết Lam gọi đến.
Anh đột nhiên rời khỏi nhà họ Thẩm, bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thẩm Tuyết Lam chắc chắn có chuyện muốn hỏi.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại.” Thẩm Vu Hoài nói.
Trần Kỳ Chiêu đáp một tiếng.
Khi Trần Kiến Hồng và Trương Nhã Chi vào, họ thấy cả căn phòng nghỉ im lặng.
Trần Kỳ Chiêu trùm khăn lên đầu, tay ôm cốc nước nóng, ngồi như không có chuyện gì xảy ra.
Trương Nhã Chi trực tiếp đi đến bên cạnh con trai, giọng lo lắng: “Đứa nhỏ này, mẹ lo lắng chết đi được, hôm nay loạn như vậy, con ra khỏi nhà sao không nói với mẹ một tiếng.”
Ánh mắt Trần Kiến Hồng nhìn con trai có vài phần phức tạp, trước khi đến đây, ông đã nói chuyện với Cố Chính Huân một lúc, biết Trần Kỳ Chiêu đã đóng vai trò gì trong chuyện này. Gần như khi bằng chứng của nhà họ Thẩm được gửi đến nhà họ Trần, Trần Kỳ Chiêu đã bắt đầu bố trí một ván cờ lớn, đầu tiên cậu bảo người của Trần Thời Minh đi điều tra những bằng chứng liên quan đến các đường dây có liên quan đến Lâm Thị, ngay khi có được bằng chứng cậu đã liên lạc với Cố Chính Huân đang ở thành phố B, thực hiện một giao dịch với Cố Chính Huân.
“Trần Kỳ Chiêu, con có biết một mình làm chuyện này nguy hiểm đến mức nào không!?” Giọng Trần Kiến Hồng nặng hơn mấy phần.
Trương Nhã Chi lên tiếng: “Ông nhỏ tiếng thôi.”
Trần Thời Minh: “Bố!”
“Bà không biết thằng bé này đã làm gì đâu, nó không coi mạng sống của mình ra gì cả.”
Trần Kiến Hồng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, biết sự nguy hiểm đằng sau.
Bằng chứng về các đường dây có thể buộc tội các nhà máy ở ngoại ô có liên quan đến Y tế Lâm Thị, cùng với bằng chứng mà nhà họ Thẩm điều tra trước đó, có thể liên kết các nhà máy với các công ty liên quan đến Cố Chính Tung, từ đó trở thành một bằng chứng trực tiếp nhắm vào Cố Chính Tung và nhà họ Cố. Nhưng khi có được bằng chứng, làm thế nào để tận dụng tối đa hiệu quả của bằng chứng này là một vấn đề, làm thế nào để bắt giữ không sót một ai những người liên quan mà không đánh động đến đối phương.
Trần Kiến Hồng do dự ở điểm này nên mới không chọn cách lợi dụng dư luận để ra tay với Cố Chính Tung và Cố Thận, ông chỉ nắm giữ bằng chứng, nhưng không chắc đối phương có khả năng phản công hay không, trước khi có kế hoạch vẹn toàn, ông không khuyến khích Trần Thời Minh hành động.
Đây vốn là kế hoạch của bọn họ, nhưng không ngờ Trần Kỳ Chiêu lại đưa ra lựa chọn như vậy, trước tiên vượt qua bọn họ đạt được hợp tác với Cố Chính Huân, cung cấp bằng chứng cho Cố Chính Huân, cũng cung cấp cho ông ta một phương pháp khả thi. Đầu tiên là để Cố Chính Huân báo cảnh sát, bắt giữ một người liên quan đến nhà máy, tiến hành phục kích trước, sau đó lợi dụng sự hiểu biết của Cố Chính Huân về Cố Chính Tung, trong vòng vài ngày đã thông đồng một loạt hành động.
Mục tiêu tấn công trọng điểm là ở thành phố S, giữ chân Cố Thận ở buổi họp báo của Trần Thị tại thành phố S, sau đó ngấm ngầm lên kế hoạch cho một loạt hành động liên quan đến Y tế Lâm Thị và nhà máy ở ngoại ô, thậm chí chủ động làm nhân chứng, hỗ trợ công việc của cảnh sát thành phố S, tiến hành bố trí trước tại khách sạn nơi Cố Thận ở.
Vì vậy, khi buổi họp báo được tổ chức, tất cả những hành động này đều diễn ra âm thầm, rất ít người biết, không hề có chút tin tức nào lọt ra ngoài. Nhưng kế hoạch này quá vội vàng và hấp tấp, chỉ cần một khâu nào đó xảy ra vấn đề, không chỉ kế hoạch bị bại lộ mà còn có thể mang đến nguy hiểm cho Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kiến Hồng kinh ngạc trước sự gan dạ của Trần Kỳ Chiêu, nhưng càng lo lắng hơn trước sự mạo hiểm của cậu.
Trước đây ông lo lắng con trai non nớt như một đứa trẻ mãi không lớn, nhưng bây giờ ông lo lắng con trai lớn rồi lại không nói gì, cứ tự mình gánh vác mọi chuyện.
“Nhà họ Trần không phải không có ai, bố và anh con đều ở đây, chúng ta cũng không phải không cho con làm những chuyện này, chỉ là trước khi con làm có thể nói với chúng ta một tiếng không.” Trần Kiến Hồng không nhịn được nói: “Nếu bên Cố Chính Huân không thể khống chế được Cố Chính Tung, bên cạnh Cố Thận có nhiều người hơn, hoặc là bên Y tế Lâm Thị sớm đã bị rò rỉ tin tức, rất có thể sẽ khiến con rơi vào tình thế nguy hiểm.”
Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nói: “Nếu nhà họ Trần không còn ai thì sao?”
Trần Kiến Hồng ngẩn người: “Thằng bé này đang nói lung tung gì vậy.”
“Bố tưởng người nhà họ Cố hoàn toàn không chuẩn bị gì à? Khi chúng ta phản công trong buổi họp báo, rất có thể bọn họ đã không còn tin tưởng Lâm Sĩ Trung.” Giọng Trần Kỳ Chiêu vừa nhanh vừa sắc bén, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người trong phòng nghỉ: “Với loại người như bọn họ, nếu có một con cờ vô dụng, điều bọn họ nghĩ đến là cắt đứt mọi quan hệ, từ bỏ con cờ đó. Chúng ta quả thật không động đến nhà họ Cố, cũng không vạch trần nhà họ Cố, nhưng vào khoảnh khắc chúng ta động đến Y tế Lâm Thị thì đã định trước chúng ta sẽ rơi vào thế bị động rồi.”
Nhà họ Trần và nhà họ Thẩm đã trở thành mục tiêu rõ ràng, thả Cố Thận nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì mối nguy ẩn đằng sau đó là vô cùng vô tận.
Trần Kỳ Chiêu biết con át chủ bài của mình, một khi con át chủ bài cạn kiệt, muốn đối đầu lâu dài với một thế lực khổng lồ sẽ rơi vào một cuộc chiến tiêu hao vô tận, đi kèm với vô số nguy hiểm tiềm ẩn, cậu không thể đảm bảo mình có thể thực hiện một kế hoạch dài hạn trong khi đảm bảo an toàn được cho tất cả mọi người.
“Cố Thận có thể dàn dựng dầu thơm, dàn dựng tai nạn xe… Chúng ta tránh được một lần, có thể tránh được lần thứ hai chắc?” Ngực Trần Kỳ Chiêu hơi phập phồng, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Kiến Hồng, tiếp tục nói: “Nhà họ Trần quả thật có người, nhưng nếu nhà họ Trần không còn ai thì sao!?”
Thấy Trần Kỳ Chiêu đứng dậy, Trần Thời Minh kịp thời đưa tay kéo Trần Kỳ Chiêu lại, “Kỳ Chiêu.”
Trần Kỳ Chiêu nghĩ đến tất cả những sắp xếp trong khoảng thời gian này, cậu chỉ là một người có ký ức của kiếp trước, không có năng lực gì lớn lao, tất cả những gì hiện tại có được đều là do thời gian đổi lại, đánh cược mạng sống với kẻ liều mạng, bản thân cậu có thể đánh cược, nhưng cậu không dám dùng người nhà, bạn bè… dùng mạng của Thẩm Vu Hoài để đánh cược nữa.
Cậu không dám đánh cược.
“Bố có nghĩ đến một vấn đề không? Nếu lúc đầu không phát hiện ra dầu thơm, không phát hiện ra thuốc của bố bị đổi… nếu bọn họ đổi thứ gì đó trong thuốc của bố thì sao? Ngụy trang một cách âm thầm, có thể mua chuộc bác sĩ, mua chuộc y tá, có thể bố bị cao huyết áp, bị nhồi máu não, xuất huyết não… cuối cùng dàn dựng thành một cái chết bình thường.”
Mắt Trần Kỳ Chiêu hơi đỏ lên, cậu nhìn người thân trong phòng nghỉ, không thể kiềm chế những cảm xúc đã dồn nén bấy lâu nay được nữa, “Rồi Trần Thời Minh. Cố Thận có thể dàn dựng tai nạn xe, mỗi ngày anh đi làm trên đường, có thể đảm bảo xe và tài xế của anh không có vấn đề, nhưng anh có thể đảm bảo những chiếc xe và người qua lại trên đường không có vấn đề à?”
Vì vậy, từ khi biết được sự thật, Trần Kỳ Chiêu đã bắt đầu bố trí, thời gian rất gấp rút, nhưng thời điểm này không nghi ngờ gì là một cơ hội hoàn hảo. Cố Thận đến thành phố S với lý do du lịch, bên cạnh cũng không có nhiều người, Cố Chính Tung bị Cố Chính Huân kiềm chế, không rảnh bận tâm đến những chuyện khác, Y tế Lâm Thị chịu nhiều sóng gió, khả năng chịu đựng có hạn…
Những điều này chỉ dựa vào năng lực của một mình cậu thì không thể làm được, điều cậu phải làm là lợi dụng tất cả những quân cờ trong tay… hợp tác với Cố Chính Huân để kiềm chế Cố Chính Tung, lợi dụng bố cục có lợi ở thành phố S để lần lượt đưa Lâm Sĩ Trung và Cố Thận vào tù.
Có lẽ Cố Thận vẫn còn ôm hy vọng, cho rằng mọi chuyện vẫn còn cơ hội, hoặc đang đợi người của Cố Chính Tung đến cứu anh ta.
Điều Trần Kỳ Chiêu phải làm, chính là đưa bọn họ vào tù.
Chỉ cần đưa người vào tù, những con chuột cống ẩn nấp trong bóng tối này mới có thể thu liễm, quyền chủ động mới thật sự nằm trong tay họ.
Trần Kiến Hồng nhận thấy cảm xúc của con trai, giọng nói vô thưc dịu xuống, “Tiểu Chiêu, bố không có ý đó.”
Trương Nhã Chi mắt đỏ hoe, bà nói: “Chiêu Chiêu.”
Thẩm Vu Hoài đang nghe điện thoại giữa chừng thì nhận thấy động tĩnh trong phòng nghỉ, anh vội vàng cúp điện thoại, khi đẩy cửa ra thì nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu mắt đỏ hoe bị Trần Thời Minh kéo lại. Cậu trai có chút chật vật, tóc vẫn còn ướt, chiếc khăn trắng rơi xuống đất, cậu nói chuyện một cách khó khăn, là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.
Quen với dáng vẻ ngoan ngoãn tùy hứng trước mắt, quen với việc cậu mạnh mẽ đứng trước người khác, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sự sợ hãi trên người Trần Kỳ Chiêu.
“Hai người đi rồi, trong nhà chỉ còn lại ai? Dựa vào con à?” Trần Kỳ Chiêu cảm thấy tay mình đang run, trước mắt dường như lặp lại cơn ác mộng đã trải qua ở kiếp trước, con người làm gì có nhiều cơ hội để đánh cược như vậy, lợi thế mà cậu có được chẳng qua chỉ là món quà của việc sống lại một lần.
Cậu hất tay Trần Thời Minh ra, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Chuyện này trong lòng con đã có tính toán, những bằng chứng chúng ta nắm giữ đã đủ rồi, mấy đường dây bên trong Trần Thị có thể trở thành bằng chứng thép, nhưng bố phải ấn Cố Thận và Cố Chính Tung xuống trước, chỉ cần hai tên đó vào tù rồi, bằng chứng đầy đủ rồi, mới có cách khiến bọn họ chịu trách nhiệm pháp lý xứng đáng.”
Trần Kiến Hồng không nói gì, ông nhìn đứa con trai trước mặt, chưa bao giờ nghe thấy những lời như vậy từ miệng Trần Kỳ Chiêu, ông đã trải qua quá nhiều cuộc cãi vã giữa hai bố con, nhưng chưa có cuộc cãi vã nào khiến ông hoảng sợ như vậy, cũng khiến ông nhìn thấy một đứa trẻ non nớt muốn bảo vệ gia đình của mình.
Đứa con trai này của ông không giỏi ăn nói, có lẽ mỗi lời nói ra đều là lời giận dỗi, có lẽ cậu sẽ hung hăng nói những lời quan tâm, rồi sau đó ép ông đi đo huyết áp…
“Con không cãi nhau với mọi người nữa.” Trần Kỳ Chiêu cố gắng điều chỉnh hơi thở, cậu biết trạng thái của mình không ổn, âm thanh và hình ảnh lẫn lộn phức tạp, cậu hất tay Trần Thời Minh ra, vượt qua mọi người muốn đi ra ngoài, “Con ra ngoài bình tĩnh một chút.”
Chỉ là cậu vừa bước ra ngoài mấy bước, Thẩm Vu Hoài đã mạnh mẽ nắm lấy tay cậu.
Khi bị kéo lại, Trần Kỳ Chiêu đột nhiên cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, không tự chủ được ngã về phía trước.
Con ngươi Trần Thời Minh co rụt lại, kinh hãi kêu lên: “Gọi bác sĩ!”